Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 828: Mượn Đao Giết Người

Cùng ngày, có một tin tức đột nhiên điên cuồng truyền ra từ bên trong doanh địa tiền tuyến.
Có một người bí ẩn tự xưng là kẻ thù của Tần Vệ, nói rõ tận mắt nhìn thấy Tần Vệ cùng Tạc Thiên Bang Lý Bạch chiến một trận, kết quả bản mệnh pháp bảo của Tần Vệ bị hủy, người bị thương nặng, thậm chí người bí ẩn này còn nói thừa dịp hai người không chú ý, trộm đi hơn một ngàn năm tuổi thọ của hai người.
Tin tức vừa mới phát ra, căn bản không một ai tin tưởng.
Nói gì vậy, đường đường Đại Thừa kỳ đỉnh phong, Thông Thiên Quốc hộ quốc đại tướng Tần Vệ, làm sao có thể bị một người trẻ tuổi Hợp Thể kỳ nho nhỏ đánh bại đây, hơn nữa ngay cả Tiên Khí đều bị hủy, có thể khoác lác hơn một chút không?
Nhưng mà ngày hôm sau Từ Khuyết liền lấy thân phận Lý Bạch xuất hiện.
Hắn làm bộ đi ngang qua nơi đóng quân, lập tức bị một đám tu sĩ nhiệt tình kéo tới, hỏi dò xem lời đồn đến cùng có thật hay không.
Từ Khuyết tại chỗ nghĩa chính từ nghiêm nói:
- Lý Bạch ta ở đây, mãnh liệt khiển trách người bí ẩn đánh lén kia. Ngươi cùng Tần tướng quân kết thù, dựa vào cái gì cũng trộm ngàn năm tuổi thọ của ta đi? Việc này ta nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm!
Sau đó, hắn giống như là đang mở cuộc họp báo, tụ tập đến một đám người, phát biểu nói:
- Trận chiến giữa ta cùng Tần tướng quân kỳ thực cũng không khoa trương như mọi người nghĩ, ta bảo đảm với mọi người, Tiên Khí của Tần tướng quân tuyệt đối không bị hủy diệt, chỉ là bị ta đánh ra một vết nứt, vì thế Tần tướng quân mới bị trọng thương, nhưng cũng không có gì đáng ngại, bế quan tu dưỡng mấy chục năm là có thể khỏi hẳn.
Mọi người nghe đến đó, trợn mắt ngoác mồm tại chỗ, khó có thể tin.
Lúc này, Từ Khuyết lần nữa nói bổ sung:
- Ta hi vọng trong lòng kẻ thù của Tần tướng quân phải có chút tự trọng, không được thừa dịp Tần tướng quân bị thương mà tới nhà trả thù, đây là chuyện không đúng! Được rồi, tại hạ phải rời khỏi tiền tuyến, chư vị bảo trọng.
Từ Khuyết nói xong liền vội vã cáo từ rời đi, lưu lại tu sĩ đầy đất đang ngơ ngác.
Mới đầu tin tức vừa ra tới, bọn họ liền nửa chữ cũng không tin.
Nhưng bây giờ Từ Khuyết tự mình đứng ra làm sáng tỏ, nhưng cũng giống như không làm sáng tỏ, có vẻ như hắn muốn chứng nhật tính chân thực của tin tức kia hơn.
Mọi người lập tức chấn kinh, tất cả đều bôn ba báo tin, trong vòng ngăn ngắn một ngày, các loại tin tức đã truyền khắp nơi đóng quân, thậm chí truyền tới rất nhiều biên hoang cổ thành ở gần đó, hơn nữa vẫn đang điên cuồng khoách tán ra.
- Tin tức động trời!
- Tạc Thiên Bang Lý Bạch lấy cảnh giới Hợp Thể kỳ đánh bại tướng soái có một kiện Tiên Khí bản mệnh.
- Tin nóng!
- Tạc Thiên Bang Lý Bạch đột nhiên xuất hiện, tướng soái Tần Vệ chịu khổ bại trận, bị thương nặng, ngay cả bản mệnh Tiên Khí cũng bị đánh nứt.
- Tin tức mới nhất!
- Tạc Thiên Bang Lý Bạch hô hào với đám kẻ thù của Tần tướng quân, giảng văn minh, đón gió mới, phát huy mỹ đức của dân tộc, không nên thừa dịp Tần tướng quân bị thương mà chạy tới trả thù.
...
Tin tức điên cuồng truyền ra ngoài, càng ngày càng nhiều người biết c
kiahuyện Tần tướng quân bại trận.
Lúc tin tức truyền tới Thần Tử Doanh, hơn mười thần tử còn sót lại đều ngây người.
Tần Vệ tức giận đến mức một chưởng vỗ nát mấy cái bàn.
- Tiên sư nó, tên Lý Bạch kia có phải bị ngốc hay không, hắn nói chuyện như vậy, giống như là đang nhắc nhở kẻ thù của bản soái phải nhanh chóng đến đây trả thù!
...
Tin tức truyền đến Thiên Thú Nhân tộc bên kia.
Vô số Thiên Thú cự nhân chửi ầm lên.
- Giảng văn minh đón gió mới?
- Phát dương mỹ đức của dân tộc?
- CMN! Nói cái quái gì thế, phát dương cái rắm!
- Tên kia chiêu thức bẩn thỉu nào cũng làm ra được, còn có mặt mũi hô hào người khác?
...
Cuối cùng, ảnh hưởng càng lúc càng lớn, dù sao bản thân chuyện này đã mang tính thời sự cao.
Một người là hộ quốc tướng quân đại danh đỉnh đỉnh, là tồn tại Đại Thừa kỳ đỉnh phong.
Một người là người trẻ tuổi Hợp Thể kỳ yên lặng vô danh, nhưng nhất chiến thành danh.
So sánh thực lực của hai bên liền khiến cho vô số người phải khiếp sợ, vì đó nghị luận không ngừng.
...
Mà lúc này, Từ Khuyết thân là người trong cuộc, từ lâu đã mang theo Khương Hồng Nhan chạy khỏi tiền tuyến, bắt đầu hướng về khu vực trung tâm của Thông Thiên Quốc.
Dọc theo đường đi, Khương Hồng Nhan cũng nghe được không ít tin tức liên quan tới việc "Tần Vệ cùng Lý Bạch chiến một trận", làm cho nàng dở khóc dở cười không thôi.
- Tiểu tử, chiêu mượn đao giết người này của ngươi rất xấu xa.
Nàng hé miệng cười nói.
Từ Khuyết tỏ vẻ đắc ý:
- Tiểu cô nương, đây mới là thủ pháp giết người cao minh nhất. Ngươi còn phải theo ta học tập nhiều thêm một chút mới được,
- Nhưng bây giờ vẫn phải cẩn thận một chút, ngươi đã bại lộ thực lực, e rằng đã làm cho người kia chú ý rồi.
Khương Hồng Nhan dặn dò.
Từ Khuyết cười cợt:
- Ta chính là muốn làm cho y chú ý, bằng không... đến lúc đó làm sao có thể dẫn y rời đi đây.
- Không thể, tuy rằng ngươi đánh trọng thương Tần Vệ, nhưng thực lực của người kia cũng không phải là Tần Vệ có thể so sánh.
Sắc mặt của Khương Hồng Nhan lập tức ngưng trọng nói, rất là nghiêm túc.
Từ Khuyết cũng hơi im lặng.
Nếu như lúc đó không phải là có một tấm Kim Cương Bất Bại Phù, hắn cũng không có cách nào đánh Tần Vệ đánh trọng thương như vậy, nhiều lắm chỉ là đánh thêm mấy đòn Bức Vương Quyền, sau đó liền xoay người chạy trốn.
Đương nhiên, nếu như không phải ngày đó hắn độ kiếp tiêu hao quá nhiều đạo uẩn, mượn Kim Cương Bất Bại Phù cũng có thể giết chết Tần Vệ.
Nhưng thế gian này cũng không có nhiều nếu như như vậy, tất cả đều là vận may tạo hóa.
Nhưng mà vận may cũng chính là một phần thực lực!
Nghĩ tới đây, Từ Khuyết cười nhạt một tiếng, nhìn về phía Khương Hồng Nhan hỏi:
- Thực lực chênh lệch giữa thánh thượng và Tần Vệ lớn bao nhiêu?
Khương Hồng Nhan hơi suy nghĩ, nhẹ giọng nói:
- Dựa theo trí nhớ trước khi ta luân hồi, thánh thượng có thể làm được chuyện ở trong vòng 50 hiệp giết chết Tần Vệ. Năm đó y nắm giữ hai cái Tiên Khí, một công một thủ, trên Huyền Chân đại lục, người có thể cùng chống lại y cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Hai kiện Tiên Khí?
Từ Khuyết lập tức trợn to hai mắt.
Vậy còn đánh thế quái nào được?
Tần Vệ có một cái Tiên Khí nát đã có thể nghiền ép hắn.
Bây giờ thánh thượng kia không chỉ có thực lực mạnh mẽ hơn Tần Vệ, còn nắm giữ hai cái Tiên Khí, đồng thời là một công một thủ, thực sự là quá trâu.
- Không sai, có hai kiện Tiên Khí này, cơ hội thành công của chúng ta... rất nhỏ bé.
Khương Hồng Nhan gật đầu, biểu hiện vẫn nghiêm nghị như trước.
Từ Khuyết có chút yên lặng:
- Vậy bây giờ chúng ta còn đi Đế Cung làm gì? Người kia có thể biết được hướng đi của chúng ta bất cứ lúc nào, đi qua như vậy, chẳng phải là tới cửa chịu chết sao?
- Tiểu tử, ta có nói với ngươi là chúng ta phải đi Đế Cung ư?
Khương Hồng Nhan đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt đẹp xẹt qua một ít hoạt bát.
Lúc này lập tức làm Từ Khuyết nhìn tới ngây người.
Ở trong ấn tượng của hắn, tính cách của Khương Hồng Nhan vẫn luôn rất bình tĩnh bình thản, mỗi thời mỗi khắc, trong lúc vô hình đều có khí chất thành thục đoan trang, ung dung hoa quý.
Nhưng bây giờ, hiếm thấy nàng xuất hiện một mặt đáng yêu như vậy.
Điều này làm cho Từ Khuyết suýt chút nữa muốn hò hét lên một câu, tim của lão phu sắp nổ tung rồi!
Không xong rồi, nữ nhân hoàn mỹ như thế, phải mau mau thu về.
Lúc này, cổ họng Từ Khuyết chấn động, thô bạo lộ ra ngoài, đưa tay liền ôm Khương Hồng Nhan vào lòng.
Khương Hồng Nhan ngẩn ra.
Còn chưa kịp mở miệng, Từ Khuyết lợi dụng ánh mắt tổng tài bá đạo nhìn nàng chăm chú, cười hỏi:
- Tiểu cô nương, vậy ngươi nói... chúng ta bây giờ đi đâu? Là khách sạn sao?
Khương Hồng Nhan tựa hồ nghe hiểu hàm nghĩa bên trong câu nói này của Từ Khuyết, nàng không khỏi nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Không phải, địa phương chúng ta sắp đến chính là Vạn Phật Môn.
- Vạn... Vạn cái gì? Phật môn?
Từ Khuyết lập tức há hốc mồm.
Không chơi như vậy nha, bản bức thánh ghẹo ngươi như thế, ngươi lại mang ta tới Phật môn?
Đây là muốn ta đi xuất gia sao?
Đừng a! Bản bức thánh không phải loại người như vậy, những tiểu ni cô trong Phật môn kia... ạch, hình như cũng không phải không thể đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận