Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 489: Trở Về Dị Tộc

Thời gian tươi đẹp đều vội vã trôi nhanh.
Từ Khuyết ở lại Thái Dịch Phái bảy ngày, ở bên Tô Vân Lam bảy ngày bảy đêm.
Lực chiến đấu của hắn rất mạnh, từ phòng nghị sự Thái Dịch Phái, đến khuê phòng Tô Vân Lam, lại tới nhà kho của Thái Dịch Phái, thậm chí cả phía sau núi của Thái Dịch Phái, đều trở thành "Chiến trường".
Nhưng ngoài chuyện này, Từ Khuyết vẫn làm không ít chuyện đứng đắn.
Ví dụ như bày trận pháp thủ hộ Thái Dịch Phái, cũng để lại rất nhiều Linh Thạch, còn tự thân xuống bếp làm đồ ăn mỹ vị.
Tô Vân Lam ăn xong khen không dứt miệng, thực lực không ngừng tăng cường, thậm chí trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, Từ Khuyết làm Hamburger và kem, khiến cảnh giới của nàng tăng mạnh, đạt đến Nguyên Anh kỳ tầng chín.
Từ Khuyết còn để lại không ít trang bị đổi từ hệ thống, ví dụ như Kiếm Hội Kín và Sêu Hồn mãn cấp, đều đưa hết cho Tô Vân Lam.
Dù sao cơ hội để Tô Vân Lam ra tay giết người rất ít, nhưng Từ Khuyết thì khác, nếu như hắn muốn có Kiếm Hội Kín và Sách Chiêu Hồn mới mãn cấp còn dễ dàng hơn ăn một bữa cơm.
Cuối cùng vào buổi tối ngày thứ bảy, Từ Khuyết quyết định rờii, muốn tới Dị tộc.
Dù sao hắn cũng là Vu Yêu Hoàng của các bộ lạc Dị tộc nhỏ, lúc trước hắn vội vã rời đi, bây giờ cũng nên trở lại nhìn.
Tô Vân Lam cho dù không muốn, những chỉ có thể để Từ Khuyết rời đi.
Nàng biết nếu nàng mở miệng, Từ Khuyết có thể ở lại thêm mấy ngày, nhưng vẫn không thể thay đổi được cái gì.
Từ Khuyết không thích hợp ở lại một địa phương nhỏ như chỗ này, mà nàng chưa thể bỏ lại Thái Dịch Phái, thế nên hai người nhất định phải tách ra trong một quãng thời gian.
- Chia tay, là để lúc gặp nhau sẽ tốt đẹp hơn. Tới một ngày ta sẽ giẫm thất sắc thải vân trở về, sau đó cùng mang ngươi đi.
Từ Khuyết nói với Tô Vân Lam.
Trên mặt Tô Vân Lam mang theo nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng gật đầu:
- Ta chờ ngươi.
- Được.
Từ Khuyết cũng gật đầu nói.
...
Đêm đó, Từ Khuyết yên tâm rời đi.
Hắn đi không kể đêm ngày, cùng Husky hướng về khu vực Dị tộc.
Vị trí Dị tộc ở một nơi vô cùng bí mật trên Hỏa Nguyên Quốc, muốn tìm nơi này cũng không hề dễ dàng.
Lần trước do Từ Khuyết gặp may đúng dịp, bị Thần Hành Độn Tẩu Phù tùy cơ mang tới gần nơi này, mới tiếp xúc được bộ tộc kia, cuối cùng còn lấy thân phận Tôn Ngộ Không, mạnh mẽ tranh đoạt một phen, trở thành Vu Yêu Hoàng của Dị tộc.
Sau đó vì hắn phải rời đi, nên nhường vị trí Vu Yêu Hoàng lại cho Cửu Vĩ Yêu Hồ Tô Linh Nhi.
Tổ hợp một người một chó, đi suốt cả đêm, đến chạng vạng ngày thứ hai, mới đi tới bên ngoài khu rừng này.
Mà các bộ lạc Dị tộc, chínlà ở trong khu rừng này.
- Ồ, tiểu tử, cánh rừng này không đơn giản đâu, có lẽ từ thời Thượng Cổ đã tồn tại rồi.
Husky vừa đến bên ngoài cánh rừng đã nheo mắt đánh giá một chút rồi nói.
Từ Khuyết ngẩn ra, không khỏi hỏi: - Khu rừng này tồn tại từ thời thượng cổ, làm sao ngươi thấy được?
Husky vung vuốt chó, vẻ mặt cao thâm khó dò nói:
- Đừng nói chuyện, dùng tâm đi cảm thụ.
"Đùng!"
Từ Khuyết trực tiếp đập lên đầu nó một cái:
- Nói tiếng người!
"Gào!"
Husky ôm đầu nhảy sang một bên, nhe răng trợn mắt gào lên một tiếng, sau đó tức giận bất bình nói:
- Bản thần tôn có thể cảm ứng được, trong rừng này có khí tức Thượng Cổ, khả năng là một số di tích, nhưng đều không có tác dụng gì, cho dù có bảo vật, thì cũng đã sớm biến mất trong những tháng năm dài đằng đẵng, ngươi không có chuyện gì chạy đến chỗ này làm gì?
- Phí lời, ta đã nói là ta trở về tìm người, không phải tìm đến bảo vật gì, ngươi nói ngươi có đầu óc hay không? Nhất định phải theo tới!
Từ Khuyết lắc đầu nói.
Đồng thời hắn thoáng đánh giá khu rứng quen thuộc này, trong lòng cũng có chút xúc động.
Rời đi hơn một năm, cũng không biết đám người Tô Linh Nhi sống có tốt không?
Lúc trước hắn rời đi đquá vội vàng, tuy rằng có để lại không ít Thần Uy Sung Năng Pháo, nhưng những thứ này cũng không đại biểu đám người Tô Linh Nhi có thể sống vô tư.
Dù sao số lượng Dị tộc quá nhỏ, không sánh được với bộ tộc Yêu thú.
- Đúng rồi, nói đi cũng phải nói lại, Husky, ngươi hẳn là thuộc về Yêu thú tộc?
Từ Khuyết nhìn về phía Husky hỏi.
Husky sửng sốt một chút, đột nhiên ưỡn ngực nói:
- Bản thần tôn là bộ tộc Thần Thú, Yêu thú tầm thương sao có thể so sánh với ta?
- Thần Thú cũng vô dụng, chờ ngươi đi vào, nhất định sẽ bị người đánh một trận.
Từ Khuyết lắc đầu cười nói.
Husky nhất thời cả kinh, hoang mang hỏi:
- Tại sao?
- Bởi vì Dị tộc ở nơi này có thù oán với Yêu thú tộc!
Từ Khuyết bình chân như vại nói.
Husky nhíu mày:
- Dị tộc gì cơ? Tại sao xưa nay bản hần tôn chưa từng nghe nói?
- Chính là đời sau của Nhân tộc và Yêu thú tộc, nửa người nửa yêu.
- CMN, đây không phải rất bình thường sao? Tại sao lại gọi là Dị tộc? Năm đó bộ tộc này rất cường đại, tư chất phi phàm, nắm giữ sức chiến đấu Thần cấp, hơn nữa còn từng xuất hiện một vị mãnh nhân, suýt chút nữa đã thống trị được Đông Hoang cùng Nam Châu, thế nhân gọi y là Kim Bằng Đại Thánh, sau đó có người nói y đã phá toái hư không, đi lên Tiên giới rồi.
Husky trợn mắt nói.
Từ Khuyết nhíu nhíu mày, lắc đầu nói:
- Đáng tiếc số lượng Dị tộc ở nơi này quá ít, Nhân tộc không ưa bọn họ, Yêu thú cũng cừu thị bọn họ, không thể cường thịnh lên.
- Tiên sư nó, bản thần tôn không thể tự nhiên bị đánh được. Dựa vào cái gì chứ. Bản thần tôn đâu có cừu thị bọn họ?
Husky không phục nói.
- Ngược lại đến lúc đó ngươi khiêm tốn một chút, Yêu thú đối xử với bọn họ rất tàn khốc, không có cách nào.
Từ Khuyết cười híp mắt nhắc nhở.
- Khiêm tốn một chút thì sẽ không bị đánh?
- Không phải, khiêm tốn một chút, có thể sẽ bị đánh nhẹ nhàng hơn.
- Trời!
...
Cuối cùng, một người một chó cùng đi vào trong rừng.
Từ Khuyết còn nhớ con đường đi về Thiên Yêu bộ lạc, rất nhanh đã tìm được lối vào.
Trước lúc hắn rời đi, Tô Linh Nhi đã đổi tên Thiên Yêu bộ lạc thành Vu Yêu Hoàng bộ lạc, vô cùng bá khí.
Nhưng bây giờ trở về, lối vào bộ lạc như mê cung, vẫn không thay đổi gì, hiển nhiên đặc quyền của Vu Yêu Hoàng cũng không có nhiều, không được bảo vệ gì nhiều.
Từ Khuyết tìm đường dễ như ăn cháo, một đường thâm nhập.
Nhưng khi hắn ra khỏi sơn động, tiến vào trong bộ lạc, liền ngây người tại chỗ.
Trước mắt hắn khắp nơi bừa bộn, tất cả núi rừng đều bị phá hủy, tất cả những phòng ốc kia đều hóa thành phế tích, bám đầy bụi bặm.
Nhớ lại lần đầu tiên Từ Khuyết đi tới bộ lạc này, còn cảm khái nơi này chính là thế ngoại đào nguyên, non xanh nước biếc, nam canh nữ chức, cực kỳ hài hòa.
Thế nhưng hiện tại, tất cả đều bị phá huỷ, bộ lạc biến thành phế tích, khí tức một người sống cũng không có, tựa như bị vứt bỏ một thời gian rất lâu rồi.
- Tại sao lại như vậy...
Trong lòng Từ Khuyết đột nhiên chìm xuống, khó có thể tin.
Hắn mới rời đi hơn một năm, tại sao Thiên Yêu bộ lạc lại lưu lạc thành như vậy?
Lúc trước hắn đã lại lại chín khẩu Thần Uy Sung Năng Pháo, theo lý mà nói, cho dù có Yêu thú tiến công với quy mô lớn, họ cũng không thể không thủ được.
Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Là ai làm? Đám người Tô Linh Nhi thế nào rồi?
Từ Khuyết nhưuốn phát điên, trong lòng cực kỳ tức giận.
- Ồ, kỳ quái, nơi này tại sao lại có một khí tức quen thuộc? Không đúng!
Lúc này, Husky đột nhiên kinh hô, chạy tới một mảnh đất trống cách đó không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận