Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1007: Chưa Hề Nói Không Giết Các Ngươi

Thiên Vận Quả?
Từ Khuyết vừa nghe được lời này, lập tức ngẩn ra.
CMN, quả trứng này chính là Thiên Vận Quả à?
Chẳng trách, chẳng trách sờ thấy không đúng, có cảm giác hơi mềm.
- Không, không thể, ngươi làm sao có khả năng xuyên qua cấm chế?
Lúc này, dưới bia mộ truyền đến một tiếng gào sợ hãi.
Vài đạo tàn hồn đều há hốc mồm, hoàn toàn không nghĩ tới Từ Khuyết có thể xuyên qua cấm chế lấy ra hộp bảo vật, còn mang cả Thiên Vận Quả ra.
Mấu chốt là sau khi con hàng này lao ra khỏi cấm chế, chỉ bị sức mạnh ở ngoại vi của cấm chế làm bị thương, chỉ là chút thương thế ngoài da mà thôi, căn bản không tổn thương được tính mạng của hắn.
Chuyện này hoàn toàn khác với những gì bọn họ có thể nghĩ.
- Làm sao lại không thể? Ta đã nói rồi, lấy vật này dễ như ăn cháo.
Từ Khuyết cười híp mắt đáp lại, từ trên mặt đất đứng lên.
Ngay sau đó, công năng tự động khôi phục của hệ thống mở ra, vết thương trên người nhanh chóng khép lại, đảo mắt liền khỏi hẳn.
Mọi người ở đây lập tức bị tốc độ khôi phục của hắn làm cho sợ hết hồn.
Trước một giây máu còn đang ào ào chảy ra ngoài, một giây sau đã khôi phục, tốc độ khôi phục này cũng quá nhanh rồi đi?
Bạch Thải Linh cũng ngạc nhiên, cho dù là loại cảnh giới như nàng, nếu như phải chịu thương thế bực này, không dùng đan dược thì không thể khôi phục nhanh như vậy.
- Tên này, đến cùng có lai lịch gì? Hoàn toàn cách biệt một trời một vực với Hợp Thể kỳ bình thường rồi.
Trong lòng Bạch Thải Linh kinh nghi bất định.
- Đến, cải trắng cô nương, Tam Văn Linh Đạo Thạch đúng không, cho ngươi.
Lúc này, Từ Khuyết nhìn về phía Bạch Thải Linh, hơi vung tay liền ném hộp gỗ tới.
Sắc mặt của Bạch Thải Linh thay đổi, tiếp nhận hộp gỗ, có chút sững sờ.
Một viên Tam Văn Linh Đạo Thạch quý giá, lại đến tay dễ dàng như thế?
- Cải trắng cô nương, ngươi thấy chữ tín của ta thế nào, còn nhớ tấm giấy nợ kia không? Hi vọng ngày sau ngươi cũng có thể tuân thủ lời hứa hẹn.
Từ Khuyết cười tủm tỉm nói, xoay người liền bước đến chỗ Khương Hồng Nhan.
Tam Văn Linh Đạo Thạch đối với hắn căn bản là vô dụng, vào lúc này mượn hoa hiến phật tặng cho Bạch Thải Linh, đúng là có thể làm cho Bạch Thải Linh nợ mình một cái nhân tình.
Một cái ân tình của cường giả Nhân Tiên cảnh, tuyệt đối là không thiệt thòi.
- Đến đến đến, tiểu cô nương, Thiên Vận Quả đến rồi.
Từ Khuyết cầm theo quả trứng màu trắng đưa cho Khương Hồng Nhan.
Khương Hồng Nhan khẽ cau mày, vẫn chưa tiếp nhận Thiên Vận Quả, chỉ lẳng lặng mà nhìn Từ Khuyết.
Từ Khuyết lập tức cười khổ:
- Được rồi, ta sai rồi, ta có lỗi, ta không phải là người, lần sau tuyệt đối sẽ nghe lời ngươi, không mạo hiểm nữa.
- Thật không?
Khương Hồng Nhan bình tĩnh hỏi, giọng điệu rất bình thản, nhưng là đang hướng về Từ Khuyết đòi một lời hứa hẹn.
Lúc này Từ Khuyết vỗ ngực nói:
- Đương nhiên là thật, từ trước đến giờ ta luôn nói một không hai.
- Ngươi chuyên lừa người.
Từ Phỉ Phỉ ở bên cạnh lập tức hô, hướng về Khương Hồng Nhan đâm thọc:
- Hồng Nhan tỷ, ngươi chớ bị hắn lừa, cái tên này từ nhỏ đến lớn đều như vậy, vỗ ngực nói chuyện, vậy nhất định là đang nói láo!
- Oa, Từ Phỉ Phỉ, kẻ phản bội nhà ngươi.
Từ Khuyết lập tức trừng to mắt.
- Hừ, ai bảo ngươi toàn làm những chuyện nguy hiểm?
Từ Phỉ Phỉ hừ nói, còn vung nắm đấm trắng nhỏ lên, ỷ có Khương Hồng Nhan làm chỗ dựa cho nên hoàn toàn không sợ Từ Khuyết.
Từ Khuyết cũng bất đắc dĩ, coi như không có Khương Hồng Nhan làm chỗ dựa, hắn đời nào cam lòng đánh đứa muội muội này.
- Tiểu tử.
Lúc này, Khương Hồng Nhan mới nhẹ giọng mở miệng.
- Lần sau không nên làm như vậy nữa.
- Được.
Từ Khuyết lập tức mặt mày hớn hở, nhét Thiên Vận Quả vào trong tay Khương Hồng Nhan.
Hắn biết, Khương Hồng Nhan là đang lo lắng cho hắn, cho rằng không cần thiết đi mạo hiểm như thế.
Nhưng Từ Khuyết lại cảm thấy, loại mạo hiểm này rất đáng giá, hơn nữa cũng muốn đi mạo hiểm.
Đừng hỏi tại sao, chính là bởi vì nếu không trang bức, cả người liền khó chịu.
Ngoại trừ lấy được một viên Thiên Vận Quả tới tay, hắn còn kiếm lời gần mười vạn điểm trang bức, bây giờ tổng số điểm trang bức đã đạt đến hơn 30 vạn.
Tuy rằng con số này còn xa không bằng lúc trước, nhưng cũng đã đủ tiêu xài, tối thiểu lúc triển khai Bức Vương Quyền cũng không cần phải lo lắng không đủ điểm trang bức nữa.
- Được rồi, tiếp theo, nên tìm người tính sổ rồi!
Lúc này, trên mặt Từ Khuyết lộ ra ý cười, ánh mắt đột nhiên quét về phía mấy toà bia mộ kia.
Tàn hồn dưới mấy toà bia mộ sợ quýnh cả lên.
Từ Khuyết đều lấy được Thiên Vận Quả cùng Tam Văn Linh Đạo, mục đích đã đạt được, căn bản không cần kiêng kỵ bọn chúng nữa.
- Tiểu. . . người trẻ tuổi, đừng kích động, chuyện này. . . tất cả đều là hiểu lầm.
Một đạo tàn hồn vội vàng mở miệng, giọng điệu cũng không tiếp tục hung hăng như lúc trước nữa.
- Hiểu lầm? Ha ha, vậy cái hiểu lầm này ngươi cảm thấy nên giải quyết như thế nào?
Từ Khuyết lộ ra hàm răng trắng tinh khiết, cười híp mắt đi tới.
Vài đạo tàn hồn lập tức bị dọa sợ, vội vàng hô:
- Ngươi muốn giải quyết như thế nào thì giải quyết như thế đó!
- Được, gọi một tiếng gia gia nghe trước đi!
- Gia gia!
- Cút, ta không có tôn tử như các ngươi!
- Hả?
- Ta cho các ngươi thêm một cơ hội, ta có đẹp trai hay không?
- Đẹp trai!
- CMN, đám vô sỉ các ngươi, lẽ nào ta ngoại trừ đẹp trai ra, liền không còn gì khác nữa sao?
- A. . .
Vài đạo tàn hồn đều tan vỡ, bị Từ Khuyết đổi biện pháp dằn vặt, cuối cùng còn để cho Husky chạy đến trước bia mộ của bọn họ đại tiểu tiện, làm cho mấy toà bia mộ bừa bộn khắp nơi.
Nhưng kết quả là bọn chúng vẫn nghĩ ra biện pháp giữ lại tính mạng, lấy phương pháp luyện hóa Thiên Vận Quả đổi lấy một mạng.
Tu sĩ bình thường muốn luyện hóa Thiên Vận Quả, vô cùng đơn giản, giống như luyện hóa thuốc bình thường sử dụng là được rồi.
Nhưng Khương Hồng Nhan lại khác, bản thân nàng là Khí Vận Thể hậu thiên tạo thành, muốn chuyển hóa thành tiên thiên Thiên Vận Thể, liền cần phương pháp đặc biệt, lấy thần hồn thai nghén Thiên Vận Quả, mãi đến tận lúc đạt tới Đại Thừa kỳ đỉnh phong, đột phá Bán Tiên cảnh, hòa Thiên Vận Quả vào trong cơ thể, mượn dùng lực lượng của Thiên Kiếp, cùng thân thể hợp lại làm một, triệt để thoát thai hoán cốt.
- Bọn họ đang nói thật chứ?
Từ Khuyết cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng những tàn hồn này, ánh mắt nhìn về phía Bạch Thải Linh hỏi.
Bạch Thải Linh khẽ lắc đầu:
- Ta chỉ là từng nghe Thánh Mẫu đề cập tới, tuy rằng không nhớ rõ toàn bộ, nhưng đại để là như vậy, Đại Thừa kỳ bước vào Bán Tiên cảnh, chính là một lần lột xác, ở loại thời điểm kia, rất nhiều người đều sẽ nhân cơ hội dùng một ít thuốc quý giá để luyện thể, chắc hẳn Thiên Vận Quả cũng là như thế.
Từ Khuyết gật đầu, ánh mắt một lần nữa quét về phía bia mộ.
- Chúng ta đã theo sự thực mà bàn giao hết, ngươi đừng nuốt lời đấy.
Vài đạo tàn hồn thấp thỏm nói.
Từ Khuyết gật gật đầu, nở nụ cười.
Vài đạo tàn hồn này tuy rằng nắm giữ ý thức, nhưng đời này cũng không thể lại phục sinh, hơn nữa chút ý thức này, sớm muộn cũng sẽ tiêu vong.
Nhưng mà. . . Từ Khuyết làm việc từ trước đến giờ liền không thích lưu lại mầm họa cho mình.
Vài đạo tàn hồn này qua nhiều năm như vậy vẫn không hề tiêu vong, còn dám kiêu ngạo như thế, hơn nữa kết oán với hắn, nếu như không diệt trừ, Từ Khuyết còn có thể gọi là Từ Khuyết sao?
"Vèo!"
Trong nháy mắt, Từ Khuyết vung tay lên!
Một ngọn lửa đen bàng bạc đột nhiên bao phủ, bỗng nhiên đập về phía mấy toà bia mộ.
- Không. . .
- Chúng ta đã chờ nhiều năm như vậy, cũng sắp phục sinh, ngươi. . .
- A. . .
Tiếng rống giận dữ cùng tiếng kêu thảm thiết của vài đạo tàn hồn đồng thời vang lên, cuối cùng vẫn bị nhấn chìm ở bên trong dị hỏa, không còn lại gì, hồn phi phách tán.
- Hừ, thật sự cho là ta mới ra ngoài lăn lộn sao? Còn đừng nuốt lời, CMN ta chưa từng hứa hẹn qua với các ngươi là sẽ không giết các ngươi mà.
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, hừ lạnh một tiếng, cất bước đi ra ngoài đại điện.
Nếu chuyện bên này đã giải quyết xong, Phá Không Phù còn đang luyện chế dở, thừa dịp thời gian này, đi những nơi khác dạo một vòng cũng không tệ.
Dù sao bên trong Luyện Nguyệt Cung này, quả thật là có vô số chí bảo, tùy tiện một toà điện thất cũng có cất giữ Thiên Vận Quả.
Nếu như đi tới băng cốc mà ông già cùng nữ tử kia đã nói tới dạo một vòng, nói không chừng bên trong còn có chí bảo càng mạnh hơn nữa.
- . . .
Cùng lúc đó, đông đảo đệ tử Ly Diệp Tông ở đây cùng bọn Vu trưởng lão đều câm như hến, ngơ ngác nhìn bóng lưng Từ Khuyết rời đi.
Lúc này, bọn họ mới sâu sắc biết được, tên này chính là kẻ hung hãn từ trong xương, lúc thật sự động tay, tuyệt đối là sẽ không nương tay một chút nào.
- Đường công tử.
Bạch Thải Linh cũng ở lại tại chỗ, nhìn về phía Từ Khuyết, truyền âm nói:
- Đa tạ ngươi tặng Tam Văn Linh Đạo Thạch, ta phải đi tìm chỗ bế quan tu luyện, chờ đợi thời cơ đột phá, chúng ta từ biệt ở đây vậy.
- Được, hữu duyên gặp lại.
Từ Khuyết dừng bước chân lại, truyền âm đáp lại:
- Cải trắng cô nương, hi vọng lần sau nhìn thấy ngươi, ngươi đã trẻ lại, như vậy mới có thể trả nợ.
Trả nợ?
Chuyện này có quan hệ gì với việc khôi phục dung mạo?
Bạch Thải Linh lập tức ngẩn ra, lúc đó nàng vẫn chưa nhìn kỹ tấm giấy nợ kia, căn bản không biết bên trong viết cái gì, còn tưởng rằng chỉ là nợ Tiên Khí mà thôi.
Chỉ là nhìn bóng lưng của Từ Khuyết đi xa, con ngươi của nàng hơi híp lại, không nhịn được hiện lên một vệt ý cười.
Tạc Thiên Bang Đường Tăng? A, thật là một người thú vị, hi vọng tương lai ở Lâm Tiên Giới có thể sẽ gặp gỡ được ngươi. . . không đúng, vẫn là không gặp thì tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận