Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 685: Từ Khuyết Xuất Quan

Lúc này, Từ Khuyết dường như đã hoàn toàn mất quyền khống chế bản thân, lạc trong một khu vực hoàn toàn trống không, tìm không ra lối thoát.
Tính ra, hắn đã bị nhốt ở đây gần một tháng rồi.
Tựa hồ là bởi vì đạo uẩn nên khó có thể đi ra ngoài, chỉ có thể dựa vào một chút lý trí không ngừng ở khu vực trống không to lớn này, như con ruồi không đầu đi loạn xung quanh.
Nhưng cứ như vậy vượt qua hai tháng, lý trí Từ Khuyết càng ngày càng rõ ràng, hắn tựa hồ đã tìm ra một ít manh mối.
- Nơi này rất quỷ dị, nhưng cơ bản có thể xác định, hẳn là một khối hình chữ nhật hoàn chỉnh, hơn nữa không có bất kỳ một lối thoát nào.
Trong lòng hắn đã hiểu rõ khu vực này, muốn đi ra ngoài khẳng định là không được, nhưng có thể thử đi vào trong, có lẽ sẽ có lối thoát.
Sau khi lựa chọn xong, Từ Khuyết thử đi tới trung tâm khu vực trống không này.
Đột nhiên trong lòng hắn sinh ra một ý nghĩ, hắn chậm rãi ngồi khoanh chân, đè lại suy nghĩ rối loạn trong lòng, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Nếu là vì đạo uẩn, như vậy chỉ có thể ra tay từ phương diện đạo uẩn.
Hắn một lần nữa bắt đầu xắp xếp lại đạo uẩn của mình, nội tâm cường đại, không cầu trường sinh bất tử, chỉ cầu sống được thoải mái, chỉ cầu được tuân theo ý nguyện.
Ầm!
Đột nhiên, trên người hắn tuôn ra từng đạo phù văn màu đen, giống như tiểu nòng nọc, bao trùm khắp bên ngoài thân thể.
Rất nhanh, tất cả phù văn như dòng nước tràn ra, chảy dọc bên ngoài thân thể, rồi dần dần khuếch tán xuồng bốn phía của mặt đất.
Cuối cùng, vô số chữ nhỏ màu đen đều hướng tới đỉnh cao nhất của khu vực trống không mà đi, tạo thành từng hàng chữ nhỏ thẳng đứng, sắp xếp vô cùng chỉnh tề.
Hai mắt Từ Khuyết vẫn khép chặt như trước, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng những hàng chữ nhỏ này.
Thiên đạo có khuyết, đại đạo vô thường, nhưng ta chỉ cầu thiên địa thuận theo tâm ta.
Thế nhân cầu trường sinh, cầu bá nghiệp, nhưng lại không chịu nổi một cơn say của đời người, chuyện đời như thủy triều người như nước, chỉ thán giang hồ mấy người về
Rốt cuộc tất cả chỉ là hư vô, chỉ có thiên địa thuận theo tâm, chính là con đường trang bức mạnh nhất.
- Đây là đạo uẩn của ta, tiếng lòng của ta, tại sao tất cả đều xuất hiện ở đây, chẳng lẽ đã trở thành một quyển sách?
Từ Khuyết có chút kinh ngạc.
Khi hắn phản ứng lại, mình giống như là một tiểu nhân vật, bị vây trong một tờ giấy trắng không ngừng tiến lên!
Khu vực trống không này là một trang sách, mà chính mình viết lên những chữ này, khi mình ngộ ra đạo, sẽ có văn tự tự động tuôn ra, hiện lên trên trang sách.
- Đúng rồi, đây chính là pháp quyết Vô Danh!
Trong đầu Từ Khuyết lóe qua một tia sáng trắng, đột nhiên tỉnh táo lại.
Hắn nhớ lại lúc trước khi mở gói quà lớn thần bí, ngoại trừ thu được một bộ Đạo Thân, còn có một quyển pháp quyết Vô Danh không cấp bậc, là một quyển sách cổ phải tự nghĩ ra pháp quyết.
Trong khoảng thời gian này, Từ Khuyết không có tâm tư tự nghĩ ra pháp quyết, không nghĩ rằng hiện tại lại tự động xuất hiện, nhốt mình ở bên trong hơn ba tháng.
- Thú vị, hóa ra cái gọi là tự nghĩ ra pháp quyết chính là như thế, hoặc là hoàn thành đến một giai đoạn nào đó, mới có thể rời đi.
Sau khi Từ Khuyết suy đoán, hơi hít sâu một hơi, bình phục tạp niệm trong lòng, bắt đầu tiếp tục ngộ đạo.
Theo thời gian trôi qua, trên người hắnn cuộn không ngừng tuôn ra văn tự, giống như biển rộng hóa thành vô số sông dài, chảy dọc bốn phía.
Cuối cùng, lại trôi qua hai tháng.
Trên mặt đất màu trắng gần như đã bị văn tự lấp kín, khiến khu vực không còn lại mảnh trống không nào, đồng thời ở đây còn tràn ngập thiên địa chi lực.
- Hô! Cuối cùng cũng coi như xong.
Từ Khuyết thở phào nhẹ nhỏm, tiến vào khu vực này hơn năm tháng, sắp tới nửa năm, hắn nhớ lại tất cả đạo uẩn của bản thân một lần rồi ghi toàn bộ xuống chỗ này.
Lúc này ở khu vực này tràn ngập thần uy, nhưng cả người hắn giống như bị đào vậy, suýt chút nữa đã ngã xuống đất ngủ thiếp đi.
Ding, chúc mừng kí chủ hoàn thành pháp quyết thức thứ nhất, trải qua kiểm định, pháp quyết này thuộc về quyền pháp, mời tự đặt tên gọi, cũng đặt tên cho sách cổ Vô Danh này.
Đúng lúc này, trong đầu Từ Khuyết vang lên tiếng hệ thống thông báo.
Hắn ngẩn ra:
- Quyền pháp? Tên gọi?
Sau khi nhìn kỹ lại một lần, Từ Khuyết mới phản ứng được.
Kết quả lần ngộ đạo này của hắn chính là đạt được một thức quyền pháp tự nghĩ ra, hệ thống yêu cầu hắn đặt tên cho quyền pháp này, đồng thời cũng phải vì đặt tên cho sách cổ Vô Danh, điều này nói rõ quyển cổ tịch này còn chưa kết thúc, hắn mới chỉ hoàn thành tờ thứ nhất.
- Thú vị, lần này chơi vui rồi.
Từ Khuyết tràn đầy phấn khởi, hắn sẽ đi theo con đường trang bức mà chưa có người nào đi, không nghĩ tới lại có thể tự tạo ra pháp quyết, hơn nữa lại kết hợp hoàn mỹ pháp quyết với đạo uẩn của mình.
Nhưng mà hiện tại nên đặt tên gì thì tốt đây?
Trải qua một phen đắn đo suy nghĩ, khóe miệng Từ Khuyết giương lên, đã có đáp án!
Ding, chúc mừng kí chủ đặt tên thành công! Tự sáng tạo đạo pháp "Bức vương làm thế nào luyện thành!".
Cùng với tiếng thông báo của hệ thống vang lên, mấy đại tự cũng xuất hiện trên đầu trang sách này "Bức vương làm thế nào luyện thành chi thức thứ nhất: Bức Vương Quyền!"
- Bức Vương Quyền, đơn giản mà thô bạo, thô bạo lại không mất văn nhã. Từ nay về sau, Bức Vương Quyền của ta vừa ra, thế gian không có kẻ nào dám trang bức lậu.
Từ Khuyết thỏa mãn cười.
Cuối cùng, hắn cũng bị bài xích ra khỏi vùng không gian kia, thần hồn như trở về bên trong thân thể, khôi phục lại trạng thái tu luyện bình thường.
Toàn bộ quá trình tốn hơn nửa năm, nhưng hôm nay đại đạo của hắn đã bắt đầu hình thành, còn tự nghĩ ra đạo pháp, lúc này đã hoàn toàn vượt xa quá khứ.
- Còn thời gian nửa năm, đủ để đột phá Anh Biến kỳ, bước vào Luyện Hư!
Trong lòng Từ Khuyết thầm nhủ.
Sau đó hắn đè lại tất cả tạp niệm, hoàn toàn tập trung tinh lực, tiếp tục vận chuyển Thái Cổ Ngũ Hành Quyết, thân thể như động không đáy, lỗ chân lông cả người căng phồng, điên cuồng hút lấy linh khí ở bốn phía.
Thời gian nửa năm, trong nháy mắt trôi qua.
Tóc Từ Khuyết đã dài quá eo nhỏ, rơi trên mặt đất, nhưng không nhiễm một hạt bụi, đen bóng toả sáng, mỗi một sợi đều giống như tia kiếm, lộ ra ánh sáng lộng lẫy.
Cơ thể hắn cũng óng ánh trong sáng, mềm mại giống như đứa bé sơ sinh, nhưng lại vô cùng cứng cỏi.
Ròng rã nửa năm bế quan, năm Thiên Linh Căn trong đan điền của hắn, kể cả Lôi Linh Căn, dường như động không đáy mãi mãi không thể lấp đầy, vẫn đang hấp thu linh khí.
Nhưng hiện tại, rốt cục đã đến thời khắc then chốt.
"Ầm!"
Cùng với một tiếng vang thật lớn trong cơ thể, Từ Khuyết đột phá ràng buộc, tất cả linh căn như nước chảy thành sông, đạt đến viên mãn, đánh vỡ màn chắn Anh Biến.
Từng lỗ chân lông trên thân thể đột nhiên mở rộng, giống như một vòng xoáy sâu, bỗng nhiên điên cuồng hấp thu linh khí ở bốn phương.
Từ Khuyết mở ra hai mắt, con ngươi thâm thúy như nhật nguyệt tinh hà đang lưu chuyển.
Hắn hét dài một tiếng, mạnh mẽ đứng lên từ dưới đất, mái tóc đen bóng không gió mà bay lên, cả người toả ra một luồng khí thế khủng bố.
Liễu Tĩnh Ngưng trong nháy mắt cũng bị đánh thức, vô cùng chấn động.
Ầm ầm!
Nhưng không đợi nàng mở miệng nói cái gì, bên ngoài Địa Cung đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, giống như đến từ trên chín tầng trời.
- Nguy rồi, Thiên Kiếp sắp giáng lâm, bí cảnh chẳng mấy chốc sẽ đóng lại, ngươi không thể độ kiếp ở đây được.
Liễu Tĩnh Ngưng thay đổi sắc mặt, mở miệng nói ra.
Ánh mắt Từ Khuyết quét về phía cửa Địa Cung, cười nhạt một tiếng:
- Yên tâm, Thiên Kiếp mà thôi, ta không cho nó hạ xuống, nó sẽ không xuống được.
Chỉ một câu nói lại lộ ra một khí thế bá đạo không thể nghi ngờ.
Bây giờ đạo uẩn của Từ Khuyết đã dần hình thành, tu chính là thuận tâm ý.
Hắn không cho phép Thiên Kiếp giáng lâm, thì tuyệt đối không cho phép trời nghịch ý hắn, đây chính là chỗ đáng sợ của loại đạo uẩn này.
Liễu Tĩnh Ngưng biến sắc tại chỗ, khó có thể tin.
Thế gian này sao có thể nói lời nói hung hăng như vậy?
- Đi thôi, nên đi ra ngoài rồi. Theo ta đi đón một người.
Từ Khuyết nhận thấy Liễu Tĩnh Ngưng không thích ứng được, liền thu lại khí tức trên người, hơi mỉm cười nói.
- Đón người? Là ai?
Liễu Tĩnh Ngưng ngẩn ra.
- Một bé gái đáng yêu.
Từ Khuyết cười nói, đồng thời bước ra khỏi Địa Cung.
Giờ khắc này trên bầu trời bí cảnh tầng thứ ba, lôi điện phun trào, nổ vang từng đợt.
Nhưng Thiên Kiếp vẫn chỉ ấp ủ trên cao mà lại chậm chạp không hạ xuống, giống như không có Từ Khuyết đồng ý, bọn nó sẽ vĩnh viễn ở trên đó, sẽ không hạ xuống.
Từ Khuyết lại trực tiếp bỏ qua bọn chúng, nhắm mắt làm ngơ, tự mình đi về phía trước.
Bế quan hai năm, Đoạn Cửu Đức và Husky đã sớm không biết chạy tới nơi nào, giữa một vùng rừng núi rộng lớn hoàn toàn vắng lặng.
Ở trên một tảng đá lớn, Từ Khuyết nhìn thấy Husky nhắn lại, nói nó phát hiện Đoạn Cửu Đức lén lén lút lút, quyết định theo dõi Đoạn Cửu Đức rời đi, nhìn xem có âm mưu gì, bảo Từ Khuyết không cần chờ nó.
- Đúng là con chó không có lương tâm.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, đổi lấy một máy bay chiến đấu từ cửa hàng hệ thống, chuẩn bị cùng Liễu Tĩnh Ngưng lần thứ hai vượt qua Nghịch Lưu Hải, chạy tới tầng thứ nhất bí cảnh.
Cùng lúc đó, ở ngoài bí cảnh từ lâu đã không còn bình tĩnh nữa.
Những lão tổ của các thế lực lớn vốn cố thủ ở bên ngoài, trong một năm này lại đột nhiên lần lượt rời đi, chỉ có vị lão tổ của Thiên Giác Ngưu tộc một mình lưu lại, vẫn ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, không hề nhúc nhích.
Mà một năm qua, những lão tổ của các thế lực lớn khác sau khi thức tỉnh, cũng dồn dập chạy tới Bắc Hải, không biết muốn đi tới nơi nào.
Điều này khiến cho rất nhiều tu sĩ đều cảm thấy đầu óc mơ hồ, vô cùng nghi hoặc.
- Bí cảnh sắp đóng lại, người ở bên trong sẽ bị cưỡng chế truyền tống đi ra, tại sao người canh giữ ở đây lại càng ngày càng ít?
- Quá kỳ quái, lẽ nào thật sự sắp xảy ra chuyện gì sao?
- Nghe nói là người của Tiêu Diêu Lâu đã lên đường trước rồi, có người nhìn thấy bọn họ rời đi từ Bắc Hải, theo Vô Tận Hải Vực đi ra ngoài.
- Không chỉ như vậy, lão tổ của các thế lực lớn cũng chạy tới, có lẽ là phát hiện ra chí bảo.
- Không đúng, ta nghe nói dường như là vì đi nghênh đón một đại nhân vật nào đó.
- Cái gì? Thế gian này còn có đại nhân vật có thể khiến cho lão tổ các thế lực lớn đều phải đích thân đi nghênh đón?
Bạn cần đăng nhập để bình luận