Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 731: Tổ Hợp Khuyết Đức Cẩu

Cổ thành, bên dưới khách sạn.
Một lão giả cùng một con chó ở trắng trợn kêu gào, trong nháy mắt thu hút vô số tu sĩ vây xem.
Mọi người lập tức nhận ra bọn họ, sắc mặt đều mang theo vẻ cổ quái.
- Đây phải Đoạn Cửu Đức và Husky của Từ Khuyết sao? Sao họ lại chạy tới đây?
- CMN, tổ hợp Khuyết Đức Cẩu đại danh đỉnh đỉnh của Đông Hoang rốt cục đoàn tụ, lần này có lẽ có náo nhiệt để xem rồi.
- Ài! Ài!
- Ồ, vì sao huynh đài thở dài?
- Ta chỉ tiếc nuối. Đáng tiếc gông xiềng ở tứ đại châu không thể mở ra, bằng không để ba người bọn hắn tới Huyền Chân đại lục, có lẽ năm năm sau chúng ta không cần chiến mà vẫn thắng.
Có người tỏ vẻ đau đớn nói.
Người bên ngoài vừa nghe được lời này, lúc này cũng không chút do dự gật đầu liên tục, biểu thị vẻ tán thành sâu sắc.
Từ Khuyết, Đoạn Cửu Đức còn có Husky, ba kẻ này đồng thời xuất hiện, quả thực chính là ác mộng của Tu Tiên Giới, nếu như có thể để bọn họ đến Huyền Chân đại lục gây tai họa, tuyệt đối có thể khiến Huyền Chân đại lục náo loạn, đến lúc đó Huyền Chân đại lục nào còn có tâm tư gây phiền phức cho tứ đại châu?
- Ngao ô! Làm càn, là kẻ nào đang phỉ báng bản thần tôn? Có gan tới đây đánh một trận! Tạc Thiên Bang có ngàn vạn bang chúng, một người nhổ một ngụm miếng nước đều có thể dìm chết ngươi!
Tai Husky rất thính, nghe có người đang nghị luận nó, lập tức quay đầu trừng qua.
Người kia sợ hết hồn, vội vàng cười khổ nói:
- Cẩu ca, hiểu lầm hiểu lầm, ta cũng là thành viên của Tạc Thiên Bang.
- Phi, ngươi gọi ai là Cẩu ca, trợn to hai mắt của ngươi nhìn cho rõ, bản thần tôn là sói, một con sói cô độc lãnh khốc!
Husky gầm lên, một móng vuốt bắt lấy quần áo Đoạn Cửu Đức, cố làm ra vẻ, muốn liều mạng chạy về phía người kia, trong miệng hô to:
- Tiên sư nó, Đoạn Cửu Đức ngươi đừng cản ta, bản thần tôn muốn đi qua cắn chết y.
- Đậu xanh, ai cản ngươi? Ngươi đừng đụng vào y phục của ta, sắp bị ngươi xé rách hết rồi.
Đoạn Cửu Đức vội vàng gỡ móng vuốt của Husky xuống, vẻ mặt đau lòng ôm xiêm y.
Husky thấy thế cũng lập tức ngừng lại, cao ngạo ngẩng đầu lên, cười lạnh nói:
- Thôi, hôm nay tha cho các ngươi một lần, sau này còn dám phỉ báng bản thần tôn, cẩn thận mộ tổ nhà các ngươi nổ tung tại chỗ.
Mọi người nghe thế thì khóe miệng co giật, thầm phi một tiếng, con chó này quả thực cùng một đức hạnh với Từ Khuyết năm đó, không biết xấu hổ.
Cũng may bây giờ Từ Khuyết đã bỏ teo sáng, lo lắng cho an nguy của tứ đại châu, dẫn dắt bọn họ chống lại ngoại địch, thực sự là xứng đáng là thiếu niên anh hùng.
Nghĩ tới chỗ này, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, càng có lòng tin đối với Từ Khuyết.
"Kẹt kẹt!"
Lúc này, cửa sổ của một gian phòng trên lầu khách sạn mở ra.
Sau đó chỉ nghe "Rầm" một tiếng, một chậu lớn nước từ phía trên dội xuống, trực tiếp hất lên người Đoạn Cửu Đức và Husky.
- Đậu xanh! Ai vậy?
- Móa! Ai vậy?
Husky và Đoạn Cửu Đức đồng thời kêu to, nhảy dựng lên, căm tức nhìn lên tầng lầu của khách sạn.
Ở cửa sổ, Từ Khuyết ló mặt ra, cười híp mắt nói:
- Ồ, khách quý a! Lão ăn mày, Husky, hai tên vô sỉ các ngươi chạy tới đây làm gì?
- Ta kháo, ai vô sỉ, ngươi đánh lén trong bóng tối còn mặt mũi nói chúng ta vô sỉ, nhanh xuống đây đánh một trận.
Husky tức giận nói.
Đoạn Cửu Đức cũng nheo mắt lại:
- Tiểu tử ngươi không tử tế, mọi người đều là người trong chính đạo, đừng làm thủ đoạn lén lén lút lút này được không?
Mọi người ở đây tiếp tục co giật khóe miệng, người trong chính đạo? Mẹ nó, trong chính đạo của chúng ta căn bản không có ba kẻ các ngươi.
- Ha ha, các ngươi xác định thật sự muốn ta xuống?
Từ Khuyết ngồi trên bệ cửa sổ, cười híp mắt hỏi.
- Ây...
Vừa nhìn vẻ mặt này của Từ Khuyết, Husky lập tức kinh hãi, vội vàng nói:
- Không tới cũng được.
Đoạn Cửu Đức cười lạnh.
- Hừ, sợ hắn cái gì, có lão đầu ta ở đây.
Từ Khuyết không khỏi vui vẻ, khẽ nắm tay thành nắm đấm, cười nhạt nói:
- Lão ăn mày, ta gần đây có học được một chiêu quyền pháp, gọi là Bức Vương Quyền, mấy ngày trước vừa giết mấy tên bán bộ Độ Kiếp kỳ...
Vẻ mặt Đoạn Cửu Đức nhất thời cứng đờ, vội vàng đẩy Husky lên trước người:
- Husky, ngươi tiến lên.
- Móa!
Husky thuận thế liền nằm lăn trên đất, kêu lên một thảm thiết như tan nát cõi lòng nói:
- Đoạn Cửu Đức thứ nghiệp chướng, lại dám đánh lén bản lão tổ. Từ Khuyết, bản thần tôn bị thương, ngày hôm nay trước tiên đình chiến.
- Đậu xanh! Ngươi... già mà không lên nết!
Lúc này Đoạn Cửu Đức hai mắt choáng váng, hoàn toàn không nghĩ tới Husky còn có thể làm ra động tác như thế.
Mọi người ở đây cũng kinh ngạc sững sờ, không còn gì để nói.
Diễn kỹ của con chó này quả thực là không ai bằng. Từ khi bị đẩy tới khi ngã xuống đất, toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, vô cùng thuần thục, rốt cuộc là học được từ đâu?
Khóe miệng Từ Khuyết giật giật, lười chơi tiếp với hai tên kia, khoát tay áo nói:
- Được rồi, đừng đùa nữa. Tất cả lên đây đi, vừa vặn thương lượng với các ngươi chuyện Huyền Chân đại lục, vừa ăn vừa nói chuyện.
- Đến ngay!
a nghe có ăn, lập tức từ trên đất đứng lên, như một làn khói chạy vào trong khách sạn, căn bản không hề có một chút dáng vẻ bị thương.
Đoạn Cửu Đức trừng trừng hai mắt, đưa tay che trán, cất bước đi vào khách sạn. Cho đến nay, ông ta vẫn không muốn tiếp thu Husky chính là Kỳ Lân lão tổ của Uy Vũ Tông, bởi vì con chó này thật sự quá vô sỉ.
Hai tên chuyên gây sự vừa đi, đám người vây xem cũng biết không còn cái gì để nhìn, ai nấy đều lục tục rời đi.
Nhưng chuyện tổ hợp "Khuyết Đức Cẩu" đoàn tụ vẫn bị truyền ra.
Có người hưng phấn, có người cười khổ, cũng có người rên rỉ.
Mà giờ khắc này, trong khách sạn.
Đoạn Cửu Đức và Husky đang ngồi vò vạt áo, chờ ở trước bàn, không dám thở mạnh một cái.
Không phải e ngại Từ Khuyết, mà là sợ người ngồi bên Từ Khuyết, chính là Khương Hồng Nhan trên mặt mang theo ý cười nhạt.
Khoảng thời gian này, bọn họ đã sớm hiểu rõ thân phận Khương Hồng Nhan, đường đường là Nữ Đế Huyền Chân đại lục, lai lịch không tầm thường.
Hơn nữa quan trọng nhất là bọn họ kinh ngạc phát hiện, cảnh giới của Khương Hồng Nhan đã đạt đến Độ Kiếp kỳ tầng một.
Điểm này ngay cả Từ Khuyết cũng có chút ngạc nhiên, bởi vì khi Khương Hồng Nhan mới từ Thanh Đồng Cổ Điện đi ra, chỉ có cảnh giới Luyện Hư kỳ đỉnh phong, nhưng khi nàng bế quan tu luyện, cảnh giới lại nhanh chóng tăng lên như tên lửa.
Theo như lời nàng nói, nàng không phải là đang tu luyện, mà là chỉ đang khôi phục tu vi.
Đời trước, trước khi nàng bị giết tiến vào luân hồi đã có cảnh giới Đại Thừa kỳ tầng một, bây giờ chỉ mới khôi phục lại đến Độ Kiếp kỳ tầng một, còn chưa đạt đến đỉnh phong
Cảnh giới Đoạn Cửu Đức tối đa cũng chỉ là Độ Kiếp kỳ tầng hai, tuy rằng cao hơn Khương Hồng Nhan một chút, nhưng luận thực lực, y vẫn cảm thấy mình đánh không lại Khương Hồng Nhan.
Husky thì càng không cần phải nói, con hàng này có tiềm lực vô hạn, nhưng lại nhát như chuột, ngay cả Trúc Cơ kỳ cũng sợ, huống hồ là ở trước mặt Khương Hồng Nhan.
Đương nhiên, đây cũng bởi vì Khương Hồng Nhan trời sinh đã mang theo khí chất thế Đế Vương, dù nàng biểu hiện rất ôn hòa, trên mặt mang theo ý cười, nhưng khí thế trước sau không thể che giấu, Đoạn Cửu Đức và Husky ở trước mặt nàng, hiếm thấy không dám lỗ mãng, trở nên cực kỳ câu nệ.
Từ Khuyết thấy thế thì vui đến phát điên, cười híp mắt nói:
- Hôm nay hai người các ngươi làm sao thế? Nhiều món ngon mỹ vị như vậy, ăn đi. Đừng câu nệ như vậy.
- Không không không, bản thần tôn suy cho cùng cũng là khách mời, khách mời nên có dáng vẻ của khách, các ngươi còn chưa động, bản thần tôn nói cái gì cũng sẽ không động.
Husky nghiêm trang nói.
Đoạn Cửu Đức cũng đồng ý gật đầu:
- Không sai, chúng ta quen thuộc thì quen thuộc, nhưng mọi người đều là người văn minh, nên tuân thủ lễ nghi.
- Như vậy à? Vậy được, thế đừng ăn nữa, người đâu, mang món ăn xuống đi, chúng ta phải bàn chuyện chính sự.
Từ Khuyết vung tay lên, đem thức ăn trên bàn quét qua, trong nháy mắt chuyển đến cửa.
Đoạn Cửu Đức:
- Đậu xanh!
Husky:
- Đậu xanh!
- Tiên sư nó, hai người các ngươi có thể yên tĩnh một chút hay không, há mồm là nói lời thô tục, không hề có một chút tố chất? Mau mau ngồi xong, đến nói chuyện chính sự đi.
Từ Khuyết trừng mắt quát lên.
Hai tên kia lập tức cùng trừng mắt lên, bọ dáng không phục.
Nhưng lúc này, Khương Hồng Nhan ngồi bên cạnh Từ Khuyết khẽ mỉm cười, đôi mắt đẹp quét tới.
Đoạn Cửu Đức và Husky trong nháy mắt yên tĩnh lại, vừa muốn mở miệng mắng, đã phải nuốt trở vào.
Từ Khuyết vui đến phát điên, giả vờ cao ngạo, một nữa ngồi trên ghế, một tay gõ lên bàn, hỏi:
- Nói đi, các ngươi đột nhiên xuất hiện ở đây, có phải đã nghĩ được biện pháp gì rồi không?
- Không có!
Husky và Đoạn Cửu Đức trăm miệng một lời lắc đầu nói.
- Thật không có sao?
Khương Hồng Nhan ngồi bên cạnh Từ Khuyết khẽ mỉm cười, hời hợt hỏi.
Loảng xoảng!
Husky lập tức uống từ trên ghế, một mặt nịnh nọt nói:
- Hồi bẩm Thánh Tôn, ta đột nhiên nghĩ ra một diệu kế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận