Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1109: Chết Con Khỉ

Từ Khuyết có chút há hốc mồm, không cẩn thận chơi đùa, vài tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh này lại thật sự bị làm cho tức giận, muốn xông lên đánh hắn.
CMN đầu cũng quá cứng đi?
"Vèo!"
Vài tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh đạp không mà đến, tỏ vẻ tức giận, sát khí đằng đằng, bấm ra các loại pháp quyết, ánh sáng óng ánh, bao phủ đầy trời.
Tiên nguyên của một người trong đó hóa thành một con thú lớn, đầu sư thân báo, mở ra cái miệng lớn như chậu máu, đánh về phía Từ Khuyết cùng Lam Tâm Nguyệt.
Tên còn lại giơ kiếm chém xuống, hô mưa gọi gió, từ trong hư không chém ra một dòng sông dài, lấy tư thế như cầu vồng đánh tới.
Động tĩnh của các loại pháp quyết vô cùng lớn, nhưng không hẹn mà cùng là đòn tấn công từ xa, vài tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh nổi giận thì nổi giận, nhưng không đến mức mất đi lý trí, đều vẫn duy trì khoảng cách với Từ Khuyết, không dám tới gần.
Nhưng mà chỉ là những pháp quyết này cũng đủ để làm cho Từ Khuyết tuyệt vọng.
Bây giờ cả người hắn còn không thể động đậy, chỉ còn một cái miệng ở chỗ này kêu gào doạ người, nếu như chính diện đỡ lấy những pháp quyết này, sợ là sẽ thật xong đời.
Ding, kiểm tra thấy tình cảnh của kí chủ cực kỳ nguy hiểm, có khởi động cơ chế bảo mệnh hay không? Chú ý, cơ chế này một đời chỉ có một cơ hội để dùng!
Đột nhiên, âm thanh thông báo của hệ thống vang lên.
Cơ chế bảo mệnh?
Còn có loại đồ chơi này?
Từ Khuyết lập tức ngẩn ra, không khỏi nở nụ cười khổ, lần này mình đúng là đùa lớn quá rồi, đã từng trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nghe được hệ thống phát ra loại âm thanh cảnh báo này, giống như là thầy thuốc truyền đạt thông báo bệnh hiểm nghèo.
"Ầm!"
Ngay lúc Từ Khuyết đang cân nhắc xem có nên bắt đầu dùng cơ chế bảo mệnh mang tính duy nhất này hay không thì một tiếng nổ vang đột nhiên từ bên cạnh truyền đến.
Trên người Lam Tâm Nguyệt tuôn ra tiên nguyên bàng bạc, khí thế như cầu vồng, tay nhỏ vung lên, bên trong tay áo bào lao ra một vệt sáng, chùm sáng lớn lên theo gió, trên không trung cấp tốc hóa thành một bức tranh.
Bạch!
Trong nháy mắt bức tranh được triển khai, bên trong bức tranh có núi có sông, từng dãy núi non trùng điệp ở trong bức tranh ngọ nguậy, giống như một con cự long sắp thức tỉnh, nước bạc bên dưới núi cũng đang cuồn cuộn, từ từ mở rộng, biến ảo thành biển, khí thế ngập trời.
Cuối cùng, cả bức tranh tuôn ra lực hút mạnh mẽ, hình thành một cơn lốc xoáy, điên cuồng rút lấy linh khí bốn phía.
- Họa đồ nhị phẩm? Ngươi. . . ngươi là một Họa Sư?
Trong nháy mắt mặt của vài tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh biến sắc, kinh hãi kêu thành tiếng.
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Ngay sau đó, pháp quyết mà vài tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh triển khai ra, bất kể là cự thú hay là mưa to gió lớn, tất cả đều theo linh khí, bị cuốn vào trong bức tranh, gây ra từng tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Trong bức tranh, lúc pháp quyết cự thú cùng mưa gió đập xuống dãy núi to lớn cùng vùng biển, dãy núi lập tức đổ nát, biển bị bốc hơi lên, lực phá hoại thế như bẻ cành khô, phá huỷ tất cả.
Nguyên bản bức tranh sơn thuỷ cực kỳ đẹp mắt, lúc này đã biến thành bừa bộn khắp nơi, trở thành một bức tranh xấu xí rối tinh rối mù, mất đi linh tính ban đầu, từ trên không trung rơi xuống.
Cùng lúc đó, Lam Tâm Nguyệt cũng khẽ rên lên một tiếng, đột nhiên lùi về phía sau một bước, sắc mặt đã trắng xám, khóe miệng tràn ra máu tươi, giống như đã bị phản phệ bị thương.
- Ha ha ha, thực sự là không nghĩ tới, lại còn có thể gặp phải một Họa Sư!
- Đáng tiếc đáng tiếc, dù cho ngươi có họa đồ nhị phẩm, chẳng qua cũng chỉ là Nhân Tiên cảnh sơ kỳ mà thôi.
- Ngươi mạnh mẽ lấy ra họa đồ nhị phẩm, còn đồng thời chịu đựng công kích của mấy người chúng ta, không muốn bị thương cũng khó khăn, kế tiếp xem ngươi còn có thể làm gì.
Vài tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh tỏ vẻ trêu tức nở nụ cười, đồng thời cũng bắt đầu áp sát về phía trước.
Vừa nãy bọn họ giữ khoảng cách để công kích, cũng chưa chắc đã không phải là không có ý tứ thăm dò Từ Khuyết.
Nhưng bây giờ, Từ Khuyết vẫn lộ ra vẻ bệnh tật nằm trên mặt đất, ngược lại còn để nữ nhân là Lam Tâm Nguyệt này đi ra thay hắn chống đỡ đòn công kích, điều này làm cho vài tên Nhân Tiên cảnh không khỏi nghi ngờ, cho rằng Từ Khuyết là đang cáo mượn oai hùm, hù dọa bọn họ.
- Ha ha, rốt cuộc đã tìm được, tiểu tử này ở đây!
Lúc này, cách đó không xa một lần nữa truyền đến một tiếng cười lớn.
Tiếp đó, mấy chục bóng người từ mỗi phương hướng đều đang vọt tới, lớn tiếng la lên.
- Những người không có liên quan đều cút ngay cho ta, nơi đây Đại Khí Minh ta đã tiếp quản rồi!
- Thối lắm, địa bàn này là của Đại Phương Hội chúng ta!
- Làm càn, các ngươi muốn cùng Thiên Minh chúng ta đối nghịch hay sao?
- Truyền khẩu dụ của minh chủ Thiên Minh, nơi đây tạm thời do Thiên Minh trông giữ, tài nguyên trên địa bàn này mấy ngày sau lại tiến hành phân chia!
- Phân chia cắt cái rắm, chúng ta không muốn địa bàn, tiểu tử kia là của chúng ta!
Người của các thế lực đều lần lượt chạy tới.
Không nghi ngờ chút nào, bọn họ cũng không phải là hướng về phía địa bàn của Kiếm Lâu Các mà đến, mà là mơ ước bảo vật trên người Từ Khuyết, muốn thừa dịp cháy nhà hôi của, giết người đoạt bảo.
- Nguy rồi!
Vài tên Nhân Tiên cảnh thấy thế, mặt lập tức biến sắc, bọn họ cũng thuộc về một phe thế lực, là tìm tới đây trước, bây giờ nếu như bị những thế lực khác thò một chân vào, đến lúc đó bọn họ liền một ngụm canh đều không uống nổi.
- Không thể kéo dài, nhanh giải quyết tiểu tử này, sau đó rời đi!
- Xú nữ nhân, biết điều thì mau cút đi, đừng chặn đường chúng ta!
- Đừng nói nhảm nữa, đều giết hết đi!
Mấy người đã triệt để cuống lên, không để ý kiêng kỵ cái gì nữa, lại lấy ra một đám lớn pháp quyết, hung hăng đánh về phía Từ Khuyết cùng Lam Tâm Nguyệt.
Mặt của Lam Tâm Nguyệt không còn màu máu, không chút do dự xoay người, muốn kéo theo Từ Khuyết đào tẩu.
- Lam cô nương, đừng động tới ta, ngươi đi mau.
Lúc này Từ Khuyết lên tiếng.
- Không được!
Lam Tâm Nguyệt trực tiếp lắc đầu, kiên định nói:
- Ta sẽ không thấy chết mà không cứu!
Đây là tác phong tôn chỉ nhất quán của nàng, dù cho đã ở Thất Lạc Chi Địa mấy năm, quan niệm của nàng vẫn không hề thay đổi, vẫn là nàng ban đầu, không thể bỏ lại Từ Khuyết chạy trốn một mình.
Nhưng mà Từ Khuyết lại la lớn:
- Không phải, ngươi đi mau, ta muốn xuất tuyệt chiêu, sợ ngộ thương đến ngươi.
- Tuyệt chiêu? Ngộ thương. . . ta?
Lam Tâm Nguyệt lập tức có chút há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Từ Khuyết cả người vẫn máu thịt be bét như trước, khó có thể tin.
Đây là cái quỷ gì?
Ngươi đều đã bị thương thành dáng vẻ như thế, còn có thể thả ra tuyệt chiêu, còn có thể ngộ thương đến ta?
Nhưng ngay sau đó, trong con ngươi xinh đẹp của nàng liền tràn đầy vẻ kinh hãi.
Thân thể xương cốt xen kẽ trước đây của Từ Khuyết, lúc này đã biến mất không còn tăm hơi, vết thương chất đầy máu thịt kia đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, điên cuồng khép lại.
- Chuyện này. . . sao có thể?
Lam Tâm Nguyệt cực kỳ kinh ngạc, viên Nguyên Lộ Đan kia của mình, coi như là có cấp bậc nhất phẩm Tiên đan, cũng không thể có được dược lực mạnh mẽ như vậy mới đúng.
Như loại thương thế này của Từ Khuyết, đã là trình trạng cực kỳ nặng nề, dù cho là mười viên Nguyên Lộ Đan cũng không thể khôi phục nhanh đến như vậy, tên này mới qua mấy phút đã có thể khôi phục lại tới trình độ như thế này?
"Ầm!"
Cùng lúc đó, pháp quyết của vài tên Nhân Tiên cảnh phía sau đã đánh tới, hư không phát ra từng trận âm thanh chấn động.
- Đi chết đi!
Mấy người tỏ vẻ dữ tợn, khuông mặt tàn nhẫn.
Trong mắt bọn họ, Từ Khuyết đã là cung giương hết đà, không lật nổi một con sóng lớn, chỉ cần giết hắn, hơn vạn hạt gạo sinh cơ kia, cùng với vài món Tiên Khí mạnh mẽ, đều sẽ thuộc về bọn họ.
- Chết cái con chim! CMN ta còn có thể chơi với các ngươi một hồi đây!
Đột nhiên, Từ Khuyết hét lớn lên một tiếng, bỗng nhiên từ trên mặt đất ngồi dậy.
Ngay sau đó, hắn vung tay lên, móc ra một chiếc xe đẩy, đồng thời có hai đạo ánh sáng lướt ra, chính là Phong Hỏa Luân, trực tiếp rơi vào hai bên xe đẩy.
Vèo một tiếng, cả người Từ Khuyết bay lên trên xe lăn, đặt Lam Tâm Nguyệt đang ngây người lên đùi của mình, lập tức bay lên trời, vung cánh tay lên một cái, lớn tiếng quát lên:
- Kiếm đến!
"Vù!"
Một thanh đoạn kiếm xẹt qua hư không, mang theo tiếng kiếm reo chói tai, bay vào trong tay Từ Khuyết, một luồng sát khí mạnh mẽ tràn ngập toàn trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận