Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1361: Cô Nương, Ngươi Làm Sao Vậy?

Trong sương mù trắng xóa dày đặc, đoàn người Từ Khuyết chậm rãi ung dung tiến lên.
Sương mù dày che lấp tầm nhìn, cũng trở ngại thần hồn cảm ứng, không thể không khiến bọn họ phải cẩn thận từng li từng tí một.
Ngoại trừ nguy hiểm không biết có khả năng tồn tại ở bên trong mảnh bí cảnh này, bọn họ cũng lo lắng hộ đạo giả của phía Thần Nông Thị tộc, dù sao cũng là mấy vị Kim Tiên cảnh đỉnh phong, không thể không đề phòng.
Nhưng mà tiến lên hồi lâu, nguy hiểm vẫn chưa từng xuất hiện, mãi đến tận xuyên qua hơn nửa mảnh sương mù dày, Từ Khuyết mới hơi nhíu mày.
- Kỳ quái, ta làm sao có một loại cảm giác bị người nhìn chằm chằm?
Từ Khuyết ngạc nhiên nói.
Cái cảm giác này vừa lúc bắt đầu còn không quá rõ ràng, nhưng đi tới khoảng cách càng dài, cảm giác cũng từ từ mãnh liệt lên, như là có người trong bóng tối đang trực tiếp nhìn chằm chằm vào mình.
- Ồ, lão đầu ta cũng có cảm giác này.
Đoạn Cửu Đức ngẩn ra, cũng mở miệng nói.
Đoàn người lập tức dừng lại, Liễu Tĩnh Ngưng cùng Mạc Quân Thần gần như cùng lúc đó mở miệng:
- Phía trước có người.
Tuy không nhìn thấy cũng không cảm ứng được, nhưng thân là tu tiên giả, đối với nguy hiểm vẫn là mãnh liệt hơn so với người bình thường, giờ phút này mấy người đồng thời có loại cảm giác bị người tập trung, đây không thể nào là một loại trùng hợp.
Trực giác nói cho bọn họ, người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, đang ở phía trước, thậm chí không chỉ có một người.
- A, xem ra là chúng ta đã bị phát hiện rồi.
Từ Khuyết híp híp con ngươi, thấp giọng nói.
Tuy rằng còn không có cách nào phán đoán đối phương cách mình bao xa, nhưng lúc này cũng không cần nói thêm cái gì, hắn tin tưởng những người đối diện kia không phải là người ngu, nếu nhìn thấy bọn họ xuất hiện ở nơi đây, nhất định có thể đoán được hai vị Thái Ất Tán Tiên ở phía trên đã bị giải quyết.
Vì thế, kế tiếp rất có thể sẽ có một trận chiến đấu.
- Đậu phộng, sớm biết vừa nãy lão đầu ta đã đi cùng với Husky rồi.
Đoạn Cửu Đức lập tức ảo não, cảm giác địch ở trong tối ta ở ngoài sáng quá không tốt, khiến y rất ưu sầu.
- Đừng hoảng hốt, còn có hai đại lão ở đây.
Từ Khuyết cười nhẹ, lộ ra vẻ hờ hững.
- Đại lão cái rắm, ngươi có thể bảo đảm sau khi bọn họ ra tay sẽ không hồn phi phách tán không, lão đầu ta xem rất có thể đó, phỏng chừng chỉ có thể ra tay nửa lần mà thôi.
Đoạn Cửu Đức lắc đầu nói.
Vừa nãy Từ Khuyết gọi ra hai đạo hồn phách, tiêu diệt hai vị Thái Ất Tán Tiên, tuy rằng quá trình rất nhanh, để hồn lực của hai đạo hồn phách hao tổn cực nhỏ, nhưng bây giờ kỳ thực đã nằm ở bên trong trạng thái hồn phách tiêu tan, hơn nữa còn không có nhiều Thiên Kim Phục Sinh Đằng để bù đắp.
Nếu như lại thả bọn họ đi ra, phỏng chừng không tới hai cái hô hấp, phải lập tức thu hồi lại, bằng không hai đạo hồn phách sẽ hồn phi phách tán, đến lúc đó cho dù có nhiều Thiên Kim Phục Sinh Đằng hơn nữa cũng không có tác dụng rồi.
- Yên tâm đi, ưu thế lớn nhất bây giờ của chúng ta là lực uy hiếp, bọn họ không dám manh động, hoặc là nói, bây giờ cảm thấy sợ sệt hẳn là bọn họ.
Từ Khuyết rất bình tĩnh, sức lực mười phần, hắn liền không tin những người của Thần Nông Thị tộc kia sau khi suy đoán mình mới vừa giết hai Thái Ất Tán Tiên xong, còn dám chạy tới chịu chết.
- Ồ, có vẻ như cũng có đạo lý, như vậy trận chiến này, rất thích hợp dùng trí, đây là sở trường của lão đầu ta.
Lúc này con ngươi của Đoạn Cửu Đức sáng sủa nói.
- Nói không chừng bọn họ cũng đang suy nghĩ dùng trí, e rằng sắp bắt đầu theo ta chơi mỹ nhân kế rồi.
Từ Khuyết cười hì hì.
Mặt của Mạc Quân Thần xạm lại, các ngươi gọi đó là dùng trí sao? Các ngươi dùng đó là dao động vô sỉ.
Đúng lúc này, vừa dứt lời trong chốc lát, bên trong sương trắng phía trước, mơ hồ xuất hiện một bóng người xinh đẹp.
Đó là một nữ tử xinh đẹp trên người mặc áo màu xanh lục nhẹ nhàng, nàng quỳ một chân trên đất, một tay nhẹ nhàng che ngực, khóe miệng tràn ra máu tươi, sắc mặt có chút tái nhợt, giống như bị trọng thương, khí tức vô cùng hỗn loạn.
Lúc này Từ Khuyết và Đoạn Cửu Đức đều rướn cổ, đồng thời hô:
- Cô nương, ngươi làm sao thế?
Lập tức hai người đồng thời xông lên phía trước.
Giờ phút này Y Tâm Nhi cũng có chút kinh ngạc, nàng muốn đóng vai một nhân vật bị tộc nhân của mình bán đi, bị đánh lén bị thương, nhờ vào đó tiếp cận "cha của Từ Khuyết".
Nhưng trước mắt lại có hai ông lão đồng thời hướng phía mình xông lại, may là mình đã từng xem qua chân dung cha của Từ Khuyết, bằng không vào lúc này e rằng còn không biết nên làm lựa chọn gì đây.
- Khụ khụ. . .
Nàng vỗ nhẹ ngực mình, đem máu tụ ở yết hầu ho ra, trên dung nhan tuyệt mỹ lại thêm ra một điểm trắng xám, có vẻ càng thêm điềm đạm đáng yêu.
Thương thế này là chân thực, Y Phương báo cho nàng, cha của Từ Khuyết không phải một người đơn giản, diễn trò nhất định phải làm diễn đến cùng, vì thế trước khi nàng lên đường, đã nàng một chưởng.
Vì thế giờ phút này, vì để cho thương thế của mình càng chân thực cũng nghiêm trọng hơn một chút, nàng cứng rắn chống đỡ đem máu tụ đợi tới bây giờ mới ho ra.
Chờ lúc Từ Khuyết cùng Đoạn Cửu Đức đều chạy tới trước mặt nàng, trên mặt nàng mới lộ ra một ít kinh sợ, nghẹ giọng hỏi:
- Nơi đây là cấm địa của Thần Nông Thị tộc, sao hai vị tiền bối lại ở đây?
- À, chúng ta đi ngang qua mà thôi, cô nương, không cần để ý tới những chi tiết này, hiện tại là thương thế của ngươi quan trọng hơn, nhanh ăn vào đan dược mà lão đầu ta độc biệt luyện chế, bảo đảm thuốc đến bệnh trừ.
Đoạn Cửu Đức xe nhẹ đường quen nói, đưa tay nâng Y Tâm Nhi dậy, còn đưa ra một viên đan dược đen thùi lùi, toả ra mùi thối gay mũi.
Nội tâm của Y Tâm Nhi lập tức căng thẳng, nàng xuất từ Thần Nông Thị tộc, am hiểu chế thuốc, tuy rằng không nhìn ra viên thuốc này có độc hay không, nhưng hiệu quả chữa thương tuyệt đối là chẳng tốt đẹp gì, nói đơn giản một chút, đây rất có khả năng là một viên đan dược cấp thấp, đồng thời thời gian tồn tại đã rất lâu rồi, dược hiệu đã sớm không còn lại mấy, tên gọi tắt là thuốc quá hạn.
Trên thực tế nàng đúng là đã đoán đúng, đan dược này chính là năm đó lúc Đoạn Cửu Đức còn là Luyện Hư kỳ dùng, đặt ở Thiên Châu bây giờ, hoàn toàn chính là một viên phế đan, tặng không cho người cũng không có ai muốn, huống hồ còn đã cất giấu rất nhiều năm, đã sớm quá hạn.
- Đa tạ hảo ý của tiền bối, nhưng Tâm Nhi có đan dược, không dám làm phiền tiền bối.
Y Tâm Nhi vội vàng chối từ một phen, từ trong nhẫn trữ vật của mình lấy ra một bình đan dược.
Chỉ là lúc đang uống đan dược, nàng hơi ngẩng vầng trán lên, cổ áo còn "lơ đãng" lướt xuống một chút, lộ ra da thịt trắng nõn.
Con ngươi mỹ lệ của nàng, vô tình hay cố ý đảo qua Từ Khuyết, một loại mị thái phát ra từ trong xương, bởi vậy toả ra.
Trong nháy mắt Từ Khuyết cùng Đoạn Cửu Đức nhìn thấy mắt đều trợn lên, còn giả vờ che giấu nghiêng đầu sang chỗ khác, đồng thời nuốt một ngụm nước bọt.
Y Tâm Nhi nhìn ở trong mắt, nội tâm hiện lên một ít xem thường cười lạnh, a, nam nhân, hai lão dâm côn bất tử.
Nhưng mà Từ Khuyết và Đoạn Cửu Đức cũng lén lút đối diện lẫn nhau một chút, trong lòng đồng dạng đang cười lạnh, a, hành động rác rưởi.
Cùng lúc đó, ở ngoài sương trắng.
Bọn Y Phương mắt thấy toàn bộ quá trình, trên mặt giờ phút này cũng đều lộ ra nụ cười.
- Xem ra tiến triển rất thuận lợi, tiểu muội không để cho chúng ta thất vọng, vốn là muốn để cho nàng tu luyện thêm một năm mị thuật nữa, nhưng bây giờ trời giúp tộc ta, có thể tiết kiệm thời gian một năm.
Y Phương khá là tán thưởng gật gật đầu.
- Xác thực rất thuận lợi, nhưng mà biểu hiện của tiểu muội, đúng là để chúng ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Một thanh niên kinh ngạc nói.
Mấy người bên cạnh, kể cả mấy vị hộ đạo giả ở bên trong, nghe vậy đều gật gật đầu.
- Ở chung trong tộc nhiều năm như vậy, xác thực không nghĩ tới, tiểu muội lại còn có một mặt như vậy.
- Đúng rồi, lão hủ nhìn nàng từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn là lạnh như băng, không nghĩ tới có thể làm được như vậy, thật là nhìn nhầm rồi.
- Lần này nếu có thể thành công, nàng đến làm Thánh Nữ của tộc ta, đúng là danh chính ngôn thuận, vô cùng có tư cách.
Mấy người xoi mói bình phẩm, đối với biểu hiện của Y Tâm Nhi rất là tán thưởng.
Khóe miệng của Y Phương cũng hơi nhếch lên một vệt ý cười, trong tròng mắt tràn ngập hừng hực, người khác không biết tại sao, nhưng y lại rất rõ ràng, tiểu muội này có thể làm được như vậy, dựa cả vào y nhiều năm qua trong bóng tối điều giáo, bất kể là mị thuật hay là thuật phòng the, đều đã lô hỏa thuần thanh.
Bây giờ chắp tay dâng nàng cho người khác, y cũng không cảm thấy có cái gì đáng tiếc, dù sao y đã chán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận