Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 991: Một Áng Đỏ

Bạch!
Trong khoảnh khắc, lão nhân kia quá sửng sốt.
Nữ tử mặc áo đen bên cạnh cũng bối rối.
Một con muỗi tuyệt thế vô địch từ thời viễn cổ?
CMN ngươi lừa ai đó?
Có thể dụng tâm một chút hay không, ngươi như thế thì ai tin được?
- Lão nhân gia, nhanh, ta cảm giác được lực lượng Hồng Hoang trong cơ thể ta sắp không trấn áp được nó, nhanh mang địa đồ ra, để ta giết chết con muỗi này gói lại.
Lúc này, Từ Khuyết tỏ vẻ cực kỳ gian nan hô.
Lao nhân kia cùng nữ tử mặc áo đen nhìn dáng vẻ này của hắn, suýt chút nữa đã tức đến mức phun máu ra ngoài.
- Vô sỉ, ngươi làm gì? Mau thả gia gia ta ra!
Lúc này, nữ tử mặc áo đen tỏ vẻ tức giận, mở miệng quát lớn nói.
Lão nhân kia cũng cau mày, trầm giọng nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi làm như vậy chỉ sợ có chút không tử tế rồi? Lão phu thành tâm thành ý tìm ngươi nói chuyện hợp tác, ngươi sao có thể như vậy.
- Hợp tác luôn coi trọng thành ý, nhưng ta thật sự không thấy thành ý của ngươi, thật sự coi ta là đứa nhỏ ba tuổi sao? Cho rằng cho ta cái bánh nướng tưởng tượng thì ta sẽ cười híp mắt mắc câu sao?
Từ Khuyết nhất thời cười lạnh nói.
Nếu lão nhân này lấy ra địa đồ, hắn đúng là có thể thật sự cân nhắc chuyện hợp tác.
Nhưng tới bây giờ, tất cả lời nói đều là lão nhân kia nói, Từ Khuyết ở Tu Tiên Giới lăn lộn nhiều năm như vậy, chỉ tin chuyện mắt thấy là thật, làm sao có khả năng dễ dàng tin tưởng lời người khác?
Huống hồ, lão nhân này không mang địa đồ ra, chứng minh là không tín nhiệm hắn, vậy hắn dựa vào cái gì mà tin tưởng ông lão này?
- Gào, tiểu tử, để bản thần tôn đến lục soát một chút.
Lúc này, Husky tích cực xông lên, động tay động chân muốn soát người lão nhân kia.
Lao nhân nhất thời biến sắc, lão đã tận mắt chứng kiến con chó này dùng một chân đạp chết đại thiếu gia Quỷ Vương phủ, ra tay căn bản không biết nặng nhẹ, vạn nhất nó đến đây soát người, không cẩn thận đạp y một chân thì y chết chắc rồi, thế này chẳng phải là tự tìm chết hay sao?
- Dừng tay, lão phu có thể lấy địa đồ ra.
Lúc này, lão nhân vội mở miệng hô.
- Gia gia, chuyện này...
Nữ tử mặc áo đen nhất thời vội la lên.
- Không sao, lão phu tin tưởng vị tiểu huynh đệ này không phải loại người nói không giữ lời.
Lão nhân kia cười nhạt đáp, kì thực cũng chỉ đang mở mắt nói mò.
Lão không tin Từ Khuyết là loại người nói không giữ lời, mà là bản thân lão rất rõ ràng, cho dù lấy ra địa đồ, đơn giản chỉ là muốn một chút bảo đảm, cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đối với lão.
Dù sao con đường kia lão đã sớm đi qua, đến thời điểm Luyện Nguyệt Cung vừa mở ra, lão sẽ trực tiếp chạy tới băng cốc, chỉ cần Từ Khuyết cũng muốn đi, nhất định sẽ xuất thủ hòa tan băng cốc, mở ra con đường, y vẫn có thể đi theo vào.
- Móa, còn tưởng rằng là cao thủ, không nghĩ tới lại dễ bị uy vọng của bản thần tôn làm cho sợ hãi như thế, ài, chỉ trách bản thần tôn quá mạnh mẽ mà thôi.
Husky thấy lão nhân kia chủ động phối hợp, không khỏi thất vọng, cảm thấy mình quá mạnh mẽ.
Lúc này, lão nhân kia vội lấy ra địa đồ, là một tấm da rất tàn tạ cổ xưa, trên đó vẽ mấy con đường không trọn vẹn.
- Ồ?
Tấm da vừa lấy ra, Từ Khuyết nhất thời sửng sốt một chút, con ngươi híp lại lên.
- Lại là một tấm da người, lão nhân gia, không phải là ngươi lột xuống từ trên người người khác đấy chứ?
- Không sai.
Ông lão không che giấu, trực tiếp gật đầu thừa nhận.
- Đây quả thật là một tấm da người, hơn nữa là tự tay lão phu lột ra, nhưng khi ta lột xuốn, người kia đã chết rồi.
- Ồ? Chết như thế nào?
Từ Khuyết cười tủm tỉm hỏi.
Ông lão lắc lắc đầu:
- Không liên quan đến lão phu, chủ nhân bản đồ này là một người ở Luyện Nguyệt Cung gặp phải cơ quan, ngã xuống một khối đá hỏa diễm lớn, nhưng trên tảng đá lớn này lại có khắc địa đồ Luyện Nguyệt Cung, vì thế ngực y in lại một phần địa đồ, chỉ là sau khi lão phu cứu y ra, y đã tắt thở.
- Khối đá hỏa diễm? Vậy sao ngươi không dập hỏa đi, trực tiếp mang địa đồ hoàn chỉnh ra?
Từ Khuyết hỏi.
Lão nhân kia cười khổ:
- Tiểu huynh đệ, nếu ngươi tận mắt nhìn thấy khối cự thạch này thì sẽ không nói như thế. Lúc đó chúng ta có mười người tiếp cận khối cự thạch này, chỉ có ta may mắn sống sót trở về. Bốn phía cự thạch kia tất cả đều là cơ quan, đồng thời còn có tảng đá thủ hộ xung quanh, mà thực lực những đá tảng kia, tuyệt đối không yếu hơn so với ngươi.
- Thật sao?
Từ Khuyết cười nhạt, vẫn không thèm để ý.
Bởi vì lão nhân này đối với thực lực của hắn, căn bản không biết gì cả.
Hắn ra tay tiêu diệt Lệ lão đại, cũng chỉ mới dùng Diễm Phân Phệ Lãng Xích cùng Phật Nộ Hỏa Liên mà thôi, nếu sử dụng tới sát chiêu mạnh mẽ chân chính, thậm chí là vẫy tay đánh ra một toà Ngũ Hành Sơn, có lẽ sẽ khiến lão giả này bị sợ đến mất mật.
Nhưng lão nhân này cũng nhìn thấy hắn trong nháy mắt thuấn sát Lệ lão đại, hiện tại còn nói tượng đá không yếu hơn hắn, điều này cũng cho thấy những tượng đá kia cõ lẽ cũng có thực lực Hợp Thể Kỳ đỉnh phong thậm chí là Độ Kiếp kỳ đỉnh phong.
- Được rồi, địa đồ ta đã nhớ rồi, hai ngày sau gặp ở ngoài Luyện Nguyệt Cung.
Cuối cùng, Từ Khuyết ghi nhớ con đường địa đồ, cười tủm tỉm nhìn lão nhân kia nói.
Nếu lão cũng muốn tiến vào Luyện Nguyệt Cung, hắn cũng không để ý mang theo mấy người, ngược lại đến thời điểm có đồ vật cần thiết, trực tiếp lấy là được, căn bản không sợ người khác mơ ước.
- Được, như vậy thì cảm ơn tiểu huynh đệ rồi. Hai ngày sau gặp lại.
Ông lão chắp tay, cười ha hả nói.
Từ Khuyết cũng không muốn nói nhảm nhiều nữa, dưới chân xuất hiện lôi điện, mang theo đoàn người Khương Hồng Nhan, trực tiếp bay lên, chạy về đệ nhất lĩnh vực.
Nữ tử mặc áo đen nhìn theo bọn họ, sau đó mới nhìn về phía ông lão, thấp giọng hỏi:
- Gia gia, ngươi không yếu hơn hắn, vì sao vừa nãy không ra tay bắt hắn?
- Ha ha, bại lộ thực lực quá sớm, ngược lại sẽ khiến hắn cảnh giác, như bây giờ sẽ tốt hơn.
Ông lão cười cười, trong mắt lóe qua tia sáng cơ trí.
...
Cùng lúc đó, trên bầu trời phía xa.
Khương Hồng Nhan chính nhìn Từ Khuyết, cười nhạt nói:
- Thực lực lão nhân kia, có thể so với Đại Thừa Kỳ tầng năm.
- Ta biết.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên.
- Y muốn giả heo ăn thịt hổ, nhưng ta há có thể là hổ phổ thông? Ta ít nhất cũng phải là rồng.
- Gào! Tiểu tử, ngươi có ý gì? Đừng sỉ nhục Long tộc chúng ta!
Husky vừa nghe thấy thế, lập tức cả giận nói.
- Tak háo, Husky, gần đây có phải ngươi ngứa đòn hay không? Càng ngày càng hung hăng!
Từ Khuyết trừng mắt.
Husky ưỡn ngực, kiên định nói:
- Long tộc không thể nhục! Bản thần tôn thẳng thắn cương nghị, máu nóng, không sợ trời không sợ đất... Gào, gào, á á á, đau quá đau, sắp chết sắp chết, bản thần tôn sai rồi!
...
Trò khôi hài vừa diễn ra, đoàn người vừa dần dần đi xa.
Ngày thứ hai, cuối cùng Từ Khuyết đã chạy về đệ nhất lĩnh vực, hạ xuống ở ngoài đệ nhất lĩnh vực thành, lập tức được Đổng gia nghênh tiếp vào thành.
Lão ẩu kia không ra mặt, Từ Khuyết cũng lười đi tìm nàng tán gẫu, thừa dịp buổi tối, hắn lén lén lút lút tiến vào gian phòng của Khương Hồng Nhan.
Từ Phỉ Phỉ đã ngủ từ lâu, Khương Hồng Nhan ngồi xếp bằng trên mặt đất tu luyện, thấy Từ Khuyết đến đến, mới hơi mở hai mắt.
Từ Khuyết cười hì hì tiến đến bên cạnh nàng, bắt đầu nói chuyện phiếm, cũng nhắc tới vị lão ẩu kia là tồn tại Nhân Tiên cảnh.
Khương Hồng Nhan nghe xong rất kinh ngạc, sau Đại Thừa Kỳ, lại phân chia ra nhiều cảnh giới như vậy, Bán Tiên, Nhân Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên, Kim Tiên, Tiên Nhân Cảnh hoàn toàn chính là một con đường dài dằng dặc.
- Tiên lộ dài đằng đẵng, khi nào mới đến điểm cuối?
Khương Hồng Nhan trầm mặc hồi lâu, hít một tiếng.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, hắn cũng không biết điểm cuối ở đâu, nhưng hắn không giống Khương Hồng Nhan muốn đi xa như vậy, dù sao mục tiêu hắn theo đuổi, cũng chỉ có bốn chữ vĩnh viễn sống tiếp.
Hơn nữa còn phải vui vẻ vĩnh viễn sống tiếp!
Đêm dài dằng dặc, cũng không quá dài, Từ Khuyết rất trực tiếp nằm trên đùi Khương Hồng Nhan, ngủ thiếp đi.
Khi màn đêm dần lùi đi nhường chỗ cho ánh sáng mặt trời, Từ Khuyết tỉnh lại giữa tiếng ồn ào của người Đổng gia.
Hai mắt mở ra trong nháy mắt, nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của Khương Hồng Nhan.
Chỉ là lúc này, sắc mặt nàng nghiêm nghị, đang nhìn về bệ cửa sổ.
Từ Khuyết cũng hơi quay đầu, quét về phía bệ cửa sổ nơi, lập tức sửng sốt.
Trên vòm trời là một áng đỏ!
Ánh đỏ kia, yêu mỹ như máu, vắt ngang trên bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận