Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 851: Tấm Bản Đồ Quỷ Dị

Phá Không Phù chính là hi vọng duy nhất để Từ Khuyết có thể trở về Địa Cầu.
Thời gian dài như vậy tới nay, hắn nỗ lực tích góp điểm trang bức, chính là vì tích lũy đến lúc có hơn 2 triệu điểm trang bức, một hơi thăng cấp hệ thống đến phiên bản 10.0, mua tới phương pháp luyện chế Phá Không Phù, sau đó luyện chế ra Phá Không Phù, xé rách hư không, trở về Địa Cầu một chuyến.
Nhưng bây giờ văn tự bên trong tấm bản đồ phục chế lại này lại nhắc tới Phá Không Phù, khiến cho sắc mặt của Từ Khuyết không thể không thay đổi.
- Tiểu tử, làm sao thế?
Lúc này, Khương Hồng Nhan nhẹ giọng mở miệng, quan tâm dò hỏi.
- Bên trong tấm da thú này nhắc tới Phá Không Phù, đó là thần vật duy nhất có thể giúp ta về nhà. Ta xem trước một chút xem bên trên nói cái gì.
Từ Khuyết đáp, đồng thời tiếp nhận da thú, sắc mặt ngưng lại, tỉ mỉ xem văn tự bên trên.
Bên trong da thú ghi chép lại một tấm bản đồ, còn có một vị cổ tu sĩ tên là Trương Thiên Đạo tự tay viết xuống di ngôn.
Từ bên trong văn tự có thể hiểu rõ được, Trương Thiên Đạo này cũng là tu sĩ ở Huyền Chân đại lục, nhưng năm tháng đã qua đi quá lâu, cách hiện tại có tới hơn một vạn năm, hầu như có thể xem như là người thời thượng cổ.
Năm đó y là tồn tại Độ Kiếp kỳ đỉnh phong, tiến vào trong Đăng Tiên Lộ.
Mà Đăng Tiên Lộ khi đó đất rộng của nhiều, thiên tài địa bảo vô cùng phong phú, thậm chí còn có rất nhiều tiên dược tồn tại, được coi là hậu hoa viên do tiên nhân để lại.
Rất nhiều người từ nơi này lấy được tiên dược, luyện chế thành đan, phá hư phi thăng mà đi.
Nhưng Trương Thiên Đạo tiến vào nơi này cũng không phải là vì tìm tiên dược, mà là muốn từ bên trong một cái di tích cổ lão đạt được cơ hội rời khỏi Huyền Chân đại lục, chính là hai tấm Phá Không Phù kia.
Chỉ có điều cách dùng Phá Không Phù cũng không phải là xúc động bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu liền có thể rời đi, mà nó cần một vị trí đặc biệt mới có thể sử dụng.
Nói đơn giản một chút, Phá Không Phù này tương tự như chìa khoá của Truyền Tống Trận, cần ở trên Truyền Tống Trận chuẩn xác, chìa khoá mới có thể mở ra truyền tống, tống rời bọn họ truyền đi, mà một tấm Phá Không Phù khác chính là chìa khoá mở ra đường về.
Căn cứ manh mối bên trong di tích chỉ dẫn, trên Đăng Tiên Lộ có tồn tại một cái cửa vào sử dụng Phá Không Phù.
Trương Thiên Đạo lúc đó liền kích động, nếu Đăng Tiên Lộ có một cửa vào, vậy Phá Không Phù kia nhất định có thể dẫn y đi về tiên cảnh, không cần lãng phí thêm mấy trăm năm để tu luyện tới Đại Thừa kỳ đỉnh phong nữa.
Vì thế một mình y ra đi, căn cứ theo chỉ dẫn đi đến đến chỗ này, theo đường ở sơn cốc kia đi xuống.
Nhưng mà ở giữa đường y gặp phải một người phụ nữ, một nữ tử vô cùng xinh đẹp, hai người kết bạn mà đi, phá giải không ít cấm chế cùng trận pháp, thu hoạch rất nhiều thiên tài địa bảo.
Mấy tháng tiếp Trương Thiên Đạo cùng cô gái kia đều nảy sinh tình cảm, quyết định kết thành đạo lữ.
Trương Thiên Đạo liền đem bí mật Phá Không Phù nói cho cô gái kia, nữ tử kia sau khi biết được đương nhiên vô cùng mừng rỡ, hai người lập lời thề muốn đi tiên cảnh làm một đôi thần tiên quyến lữ.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, hai người giữa đường gặp phải một cái sát trận cực kỳ khó chơi, cả hai đều hãm sâu vào trong đó.
Tòa trận pháp này quỷ dị ở chỗ mặc kệ có bao nhiêu người đi vào, nhất định phải liên thủ mới có thể phá trận, nhưng nếu như không phá được trận, có thể để cho một nửa số người đi ra trước, mà nửa người kia liền vĩnh viễn bị vây ở bên trong trận!.
Do đó vì mạng sống, nữ tử bán đi Trương Thiên Đạo, cướp đi nhẫn trữ vật, thoát khỏi trận pháp.
Trương Thiên Đạo tức giận không thôi, bỏ ra vô số năm tháng nghiên cứu sát trận, cuối cùng trước khi tuổi thọ hao hết mới tìm được một bước ngoặt, viết xuống đoạn di ngôn này cùng địa đồ theo trí nhớ, từ trong trận pháp truyền tống ra, y nói là Phá Không Phù vẫn chưa bị đoạt đi, nếu như ai có thể mang theo đầu của người phụ nữ kia trở lại, liền sẽ nhận được Phá Không Phù của y.
-...
Xem xong tất cả nội dung, Từ Khuyết im lặng không nói, như có điều suy nghĩ.
Hiển nhiên bên trong đoạn di ngôn này có mấy điểm đáng ngờ, hoặc là do Trương Thiên Đạo ẩn giấu không nói, hoặc do đoạn di ngôn này chỉ là hư cấu.
Nhưng Từ Khuyết càng tin tưởng vế trước hơn, bởi vì hư cấu những thứ này tựa hồ cũng không cần thiết.
Về phần Trương Thiên Đạo có phải có Phá Không Phù thật hay không thì cũng có chút khó nói.
Nhưng nếu có, Từ Khuyết cũng tin tưởng Phá Không Phù thật sự còn ở trên người y, bằng không người phụ nữ kia đã sớm rời khỏi giới này, Trương Thiên Đạo cũng không cần liều mạng đưa ra phần di thư này, khiến người ta giúp y đi giết người phụ nữ kia.
- Thế nào rồi?
Lúc này Khương Hồng Nhan mở miệng, nghẹ giọng hỏi.
Từ Khuyết lắc lắc đầu:
- Có rất nhiều tình tiết không xác định, nhưng mà...
Hắn hơi dừng lại một chút, ngẩng đầu lên, ánh mắt quét về phía một ngọn núi, trầm giọng nói:
- Nhưng cũng đáng giá thử một lần, nếu có thể lấy được Phá Không Phù, nói không chừng rất nhanh sẽ có cơ hội trở lại quê hương của ta.
Bên trong di ngôn của Trương Thiên Đạo có viết Phá Không Phù cần lối vào đặc biệt mới có thể sử dụng, nhưng không hề nói những lối vào đặc biệt này nhất định sẽ đi về địa phương cố định, vì thế những lối vào kia rất có khả năng chính là tiết điểm hư không, chỉ cần có Phá Không Phù liền có thể khởi động, sau đó định tốt phương hướng liền có thể trở về Địa Cầu.
Tuy rằng chỉ là suy đoán, nhưng Từ Khuyết vẫn quyết định đi thử một lần, chỉ khi lấy được Phá Không Phù mới biết bước tiếp theo cần phải làm gì.
- Ngươi muốn tiến vào ngọn núi kia? Nhưng mà...
Sắc mặt của Khương Hồng Nhan hơi thay đổi.
Nhưng nói còn chưa dứt lời, Từ Khuyết đã ngắt lời nói:
- Ta biết bên trong có Phệ Thiên Ma Văn, thế nhưng không quan trọng, mặc kệ là đánh Zombie hay là Vampire, hoặc là đột biến, xưa nay ta chưa từng biết sợ. Bởi vì ta nhất định phải về nhà một lần.
- Được, ta đi cùng ngươi.
Khương Hồng Nhan cũng không khuyên nữa, không chậm trễ chút nào gật đầu nói.
Chuyện này ngược lại để Từ Khuyết có chút do dự, dù sao kia cũng là Phệ Thiên Ma Văn, hắn cũng chưa từng gặp, không biết đến cùng có nắm chắc chống lại được hay không, nếu như mang Khương Hồng Nhan theo, hắn không chắc mình có thể chú ý bảo vệ nàng được.
- Đi thôi, tiểu tử. Lần này ta cũng sẽ không để một mình ngươi đi mạo hiểm đâu.
Khương Hồng Nhan khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Từ Khuyết lập tức ngẩn ra, ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi.
Lúc trước Khương Hồng Nhan muốn một thân một mình về Huyền Chân đại lục, đại khái cũng là loại tâm tình này, chỉ lo mang theo hắn sẽ làm hắn rơi vào nguy hiểm.
Bây giờ Khương Hồng Nhan nói ra câu nói này, cũng là đang nhắc nhở Từ Khuyết, nàng lần này cũng không thể để một mình hắn đi mạo hiểm.
- Gào, tiểu tử, bản thần tôn có chuyện quan trọng trên người, xin cáo từ trước.
Husky vẫn ở bên cạnh nghe, lúc này nghe được phải vào núi đối mặt với mấy con Phệ Thiên Ma Văn khủng bố kia, nó lập tức liền kinh hãi, lúc này quay đầu muốn chạy.
Từ Khuyết lập tức một tay thò ra, trực tiếp nhấc Husky lên, cười híp mắt nói:
- Husky, có chuyện gì chờ trở về rồi làm cũng không muộn.
- Gào, không muốn! Bản thần tôn thật sự có việc trong người!
- CMN! Tiểu tử ngươi thả ra, bản thần tôn không đi!
- Tiên sư nó, bản thần tôn không muốn chết!
Husky dùng sức giãy dụa hô to.
Từ Khuyết không hề để ý đến, lần này nói không chừng sẽ thật sự cần Husky hỗ trợ đây, làm sao có thể để nó chạy mất được.
Lập tức, Từ Khuyết xoay người, một cái tay khác dắt Khương Hồng Nhan, khẽ mỉm cười:
- Đi thôi.
- Được.
Trên mặt Khương Hồng Nhan cũng hiện lên nụ cười xinh đẹp, gật gật đầu.
"Vèo" một tiếng, hai người ngang trời lướt đi, trực tiếp hướng về ngọn núi kia.
Ở tại chỗ, chỉ còn vài tên tu sĩ đang dại ra, gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
- Họ... bọn họ không muốn sống nữa à? Lại còn dám đi qua?
- Đừng nghĩ nhiều nữa, không cần quan tâm tới bọn họ, chúng ta vẫn nên mau chóng rời khỏi Đăng Tiên Lộ đi.
- Đúng rồi, các ngươi vừa rồi có phát hiện ra hay không, mặt của cô gái kia rất quen?
- Đậu phộng, đã là lúc nào rồi còn có tâm tình thảo luận chuyện này!
- Nhưng thật sự làm cho người ta cảm thấy rất kinh diễm, ta vừa nãy không lên tiếng, là bởi vì nhìn tới há hốc mồm, đời này ta chưa bao giờ nhìn thấy người hoàn mỹ như vậy.
- Không phải chứ! Các ngươi nói đi nơi nào rồi? Lẽ nào các ngươi không phát hiện, nàng rất giống người đã biến mất mấy trăm năm kia sao?
- Hả? Lẽ nào là...
- CMN! Ta nhớ rồi!
- Ta cũng nhớ tới!
- Nữ Đế của Thông Thiên Quốc! Vị hôn thê của thiếu chủ Thánh Hiền Cung!
Bạn cần đăng nhập để bình luận