Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1335: Muốn Làm Gì Thì Làm

- Từ phó viện trưởng, ngươi có ý gì?
Cách đó không xa, giọng nói của một ông lão truyền tới.
Vài chấp sự cảnh giới Thái Ất Tán Tiên đã quay lại, dựa vào sát khí mà Từ Khuyết phát ra để tìm trở về, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn.
So với ba thiên tài Bao Kiếm cùng Trương Lực Vân, mấy vị chấp sự này thật sự không sợ hãi chút nào.
Một mặt là bọn họ không tin Từ Khuyết dám ra tay với bọn họ, mặt khác là bọn họ cảm thấy Từ Khuyết không có thực lực để ra tay với bọn họ.
Cho dù là có, bọn họ cũng không sợ gì, dù sao phía trên bọn họ còn có một vị đại chấp sự, là tồn tại cấp bậc Đại La Chân Tiên, chỉ kém hơn Lý viện trưởng một cảnh giới nhỏ, cũng đang tu luyện trong khu vực này.
Huống chi tất cả bọn họ đều là tâm phúc của phó viện trưởng Lý Thanh Sơn, hơn nữa còn có Thánh Tông chống đỡ, bất kể là thực lực cá nhân hay thế lực sau lưng, bọn họ cho rằng so với Từ Khuyết thì mạnh hơn nhiều lắm.
- Ta cũng chỉ hỏi một lần, Khương Hồng Nhan ở đâu?
Từ Khuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy ông lão, trầm giọng hỏi.
Một ông lão nghe thế thì sắc mặt càng thêm lạnh lùng:
- Từ phó viện trưởng, mời ngài tự trọng, dù ngài là phó viện trưởng cao quý, nơi này cũng không phải địa phương ngươi có thể tùy ý làm bừa, quy củ chính là quy củ, kính xin ngài hiểu cho, lập tức rời khỏi nơi đây.
- Nói nhảm nhiều quá.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, trực tiếp tiến vào không gian chứa đồ của hệ thống, lấy ra Phong Hỏa Luân.
Nếu đã cho họ thể diện mà họ không cần, vậy thì giết đi, du sao chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên, trước đây giết người có EXP, động lực tự nhiên là nhiều hơn, hiện tại không có kinh nghiệm, không có nghĩa là hắn sẽ không động đao được.
- A, từ phó viện trưởng mới nhậm chức, đã bày ra dáng vẻ lớn như vậy sao, muốn đánh nhau cùng mấy tên chấp sự?
Đang lúc này, một tiếng cười lạnh truyền đến.
Trong một dãy núi phía trước, một lão bà tóc trắng xoá, hai tay chắp sau lưng chậm rãi đi ra.
Nàng đạp không mà đi, như giẫm trên đất bằng, hành động tuy rằng nhìn vô cùng chậm rãi, nhưng một bước đi, cả người lại như huyễn ảnh, chớp mắt đã xuất hiện ở mấy trăm mét phía trước.
- Đại La Chân Tiên!
Sắc mặt Mạc Quân Thần trong nháy mắt ngưng lại, thốt ra cảnh giới của bà lão này.
- Từ phó viện trưởng, lão thân chính là đại chấp sự của Thiên Cung Thư Viện, khu vực này do ta quản sự, những tiểu tử này nếu có làm gì sai, ngươi cũng không cần nổi giận như vậy, huống chi, lão thân cũng không thấy bọn họ có chỗ nào làm sai.
Bà lão vừa đi đến, vừa nhìn Từ Khuyết nói, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, mang theo nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười.
- Hừ, lão phu muốn gặp con dâu mình một chút, điều này cũng thuộc quyền quản lý của các ngươi sao?
Từ Khuyết cũng nở nụ cười, cười vô cùng vui vẻ.
Dùng hai hồn phách, giết mấy tên Thái Ất Tán Tiên rất thiệt thòi, nhưng nếu có thể giết thêm một Đại La Chân Tiên, thì sẽ không thiệt thòi nữa.
- Từ phó viện trưởng lời nói này, e là có chút không đúng rồi? Dựa theo lão thân biết, Khương Hồng Nhan còn chưa có hôn phối, sao đã thành con dâu của ngươi? Vả lại, nàng bây giờ đang bế quan, lão thân cho rằng không nên quấy rầy nàng, dựa theo quy củ, có thể từ chối các ngươi gặp nàng.
Bà lão vẫn giữu vẻ ngoài cười nhưng trong không cười đáp, tiếp tục đi về phía Từ Khuyết.
Khí thế của nàng dần dần dâng lên, muốn dọa sợ Từ Khuyết.
Khóe miệng Từ Khuyết thoáng cong lên, Phong Hỏa Luân trong tay đã rung động kịch liệt lên.
- Nếu như ta nhất định phải gặp nàng thì sao?
Hắn cười hỏi.
Đùng!
Bước chân của bà lão đột nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt đột nhiên thu lại, mặt không chút cảm xúc đáp:
- Dựa theo viện quy Thiên Cung Thư Viện, người phá hoại quy củ, tự tiện xông vào nơi đây, có thể giết không tha!
Nói đến đây, trong mắt bà lão xẹt qua vẻ trêu tức, lắc đầu nói:
- Tuy rằng lão thân không biết ngươi làm sao để leo lên chức phó viện trưởng, nhưng lão thân biết những lời đồn bên ngoài kia quá mức hoang đường, tu vi thật sự của ngươi, tuyệt đối không phải Tiên Vương hoặc trên cả Tiên Vương. Vì thế, lão thân khuyên ngươi một câu, thấy tốt thì dừng, không nên quá mức, Thiên Cung Thư Viện còn chưa tới phiên ngươi làm chủ, lại càng không phải nơi mà ngươi có thể muốn làm gì thì làm.
- Ồ, ngươi nói đúng rồi, ta không phải là Tiên Vương hay trên cả Tiên Vương gì, nhưng có một câu ngươi nói sai quá nhiều, đó là. . .
Từ Khuyết cười, con ngươi hơi híp lại, từng chữ từng chữ nói ra:
- Hiện tại ta thật sự có thể muốn làm gì thì làm!
Ầm!
Dứt tiếng, Từ Khuyết phá bỏ phong ấn trên Phong Hỏa Luân, tùy ý để hai hồn phách vốn đã xao động từ lâu vọt ra.
Hai cỗ khí thế kinh khủng, trong khoảnh khắc tuôn ra, bao phủ toàn trường/
Bà lão cùng đám chấp sự Thái Ất Tán Tiên đều ngẩn ra, sau đó sắc mặt kịch biến, tâm thần rung mạnh, con ngươi nhanh chóng co lại.
- Tiên. . . Tiên Tôn đỉnh phong?
- Sao có thể?
Bà lão cả kinh kêu thành tiếng, khó có thể tin.
Cảnh giới càng cao, càng hiểu rõ thực lực những cảnh giới phía trên kia khủng bố đến mức nào, dù nàng là Đại La Chân Tiên, chỉ cách Đại La Kim Tiên cảnh mạnh nhất Thiên Châu hiện nay một bước.
Nhưng trình độ ở phía trên nữa, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Dù chỉ là một vị Tiên Vương, đã đủ để quét ngang toàn bộ Thiên Châu, huống hồ hiện tại lại xuất hiện hai vị Tiên Tôn đỉnh phong.
Thế này cũng quá đáng sợ rồi, hoá ra tiểu tử này lấy được chức phó viện trưởng, là vì như thế.
- Chờ một chút, Từ phó viện trưởng, việc này là hiểu lầm!
Bà lão không thể bình tĩnh nữa, sắc mặt trắng bệch, thất kinh hô lên với Từ Khuyết.
Nàng thật sự rất sợ, trước mặt Tiên Tôn, nàng chỉ là một Đại La Chân Tiên, giống như giun dế, ngay cả tư cách giãy dụa cũng không có.
- Hừ, đã muộn, giết cho ta!
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, phất tay chỉ về bà lão cùng mấy gã chấp sự.
Hai đạo hồn phách từ lâu đã nhận biết được sát niệm đến từ bà lão cùng mấy gã chấp sự, dù hiện tại bọn họ sợ hãi cũng vô dụng.
- Không, Từ phó viện trưởng, việc này là lão thân sai rồi, từ nay về sau lão thân nguyện trung thành với ngài, mong ngài buông tha cho lão thân.
Bà lão vội vàng hô.
Vài tên chấp sự Thái Ất Tán Tiên, càng quỳ xụp trên mặt đất, hướng về phía Từ Khuyết cùng với hai hồn phách xin tha.
Từ Khuyết lạnh nhạt nhìn tình cảnh này, khẽ lắc đầu, lúc trước bà lão này cùng mấy gã chấp sự càn rỡ không chút sợ hãi, so sánh với một màn lúc này, thực sự khiến người muốn bật cười, vô cùng buồn cười cùng trào phúng.
- Hừm, chuyện này. . . đại khái chính là quyền thế cường giả đi, hữu hiệu hơn vô số lời nói nhảm rất nhiều.
Từ Khuyết cười nhạt, nhưng sát ý chưa tiêu tan.
Cho dù bà lão nói từ nay về sau nguyện trung thành với hắn, hắn cũng xem thường.
Hắn làm chuyện kiểu này từ trước đến nay đều thích trực tiếp, chỉ cần có thực lực có thể loại bỏ đối thủ, xưa nay đều không vì bất kỳ lời nói nào mà thay đổi suy nghĩ, càng sẽ không thu đối phương làm thủ hạ, để họ bán mạng cho mình.
Hắn rất đơn giản, ngươi đã gây bất lợi cho ta, khiến ta khó chịu, vậy ta sẽ giết ngươi, chỉ là đơn giản như vậy, muốn trung thành với ta? Ha ha, xin lỗi, ngươi không có tư cách này, bản bức thánh khinh thường.
- Giết!
Từ Khuyết không chần chờ quát lên.
Trên hai hồn phách đồng thời dâng lên một luồng sương trắng, kịch liệt tán loạn, trên người Hiên Viên Kỳ Thương tràn đầy lệ khí, trong miệng nỉ non "Dám đả thương hài nhi của ta, chết"!
Y không để ý tới bản thân đang tán loạn, giống như không biết tình hình của mình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đoàn người bà lão, giống như trong mắt y những người này chỉ là giun dế, hoàn toàn không cần vội ra tay.
Bà lão cùng mấy gã chấp sự nhìn trong mắt, cảm thấy kinh ngạc, nhưng sợ hãi không giảm chút nào, thậm chí nhìn thấy Từ Khuyết đã quyết giết khiến tâm bọn họ nguội hơn nửa, lý trí càng kinh hoảng.
- Không!
Bà lão hô lớn, hoàn toàn cuống lên:
- Lão thân vì Thiên Cung Thư Viện đã tận tâm tận lực nhiều năm như vậy, ngươi không thể giết ta như thế, người Lý gia sẽ không đồng ý!
- Hừ, lão phu làm việc, còn không cần nhìn thái độ người Lý gia, giết!
Từ Khuyết rống lớn một tiếng, cũng bước một bước về phía trước.
Hai đạo hồn phách không vội ra tay, nhưng hắn rất vội vã, hắn lo lắng nếu không nhanh chóng ra tay, hồn phách tiêu tan rồi mà đám người kia còn chưa chết, vì thế hắn chủ động về phía trước, muốn tạo áp lực cho mấy người bà lão, khiến bọn họ bức tức giận, tăng thêm chút thù hận và sát khí, cũng đủ khiến hồn phách Hiên Viên Kỳ Thương hoàn toàn nổi giận.
- Không. . .
Cử động của Từ Khuyết hiển nhiên đã đưa đến tác dụng, hắn bước ra một bước này, giống như đã đạp đổ một tia hi vọng cầu sinh cuối cùng của đám người bà lão.
Gần như cùng lúc đó, hai hồn phách cũng động.
Hiên Viên Kỳ Thương đạp một bước về trước, che trước mặt Từ Khuyết.
Quan Sở Sở cũng theo về phía trước, sau đó vung tay lên, lại nâng Từ Khuyết lên, ôm vào trong ngực.
Trong phút chốc, không khí bốn phía giống như ngưng tụ, không khí toàn trường lộ ra vẻ quái dị, hết sức lúng túng.
Bà lão cùng mấy gã chấp sự đều há hốc mồm, trước một giây còn nghĩ là mình sắp chết rồi, một giây sau lại nhìn thấy hình ảnh buồn cười như thế này.
Từ phó viện trưởng vừa rồi còn đứng ở đó một lời chặt đứt sinh tử của bọn họ, bây giờ lại bị một người phụ nữ dùng kiểu ôm công chúa ôm vào trong ngực, nhìn thế nào cũng cảm thấy. . . rất mất mặt a.
- Hồn phách hai Tiên Tôn này, tựa hồ đang tiêu tan?
Lúc này, một gã chấp sự mới phản ứng lại, phát hiện hồn phách có chỗ không đúng.
Dựa theo tốc độ tiêu tan, e là một lát nữa sẽ hoàn toàn hồn phi phách tán.
- Hả? Đây là. . . hồn phách không có linh thức?
Bà lão cũng nhìn ra đầu mối, đột nhiên kinh ngạc, lập tức trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.
- Ha ha, từ phó viện trưởng, xem ra hai hồn phách của ngươi này, vậy. . .
Vèo!
Bà lão nói còn chưa nói xong đã im bặt, ý cười trên mặt càng cương cố tại chỗ.
Hồn phách Hiên Viên Kỳ Thương đúng lúc này lại đột nhiên chuyển động, ngay cả Quan Sở Sở cũng ôm Từ Khuyết, hai vợ chồng đồng thời lướt về phía trước, tốc độ kinh người trực tiếp xuât hiện trước mặt bà lão cùng mấy gã chấp sự.
Bạch!
Một hàn quang xẹt qua.
Mấy đầu người vẫn còn duy trì vẻ sợ hãi, từ không trung rơi xuốn tại chỗ, cùng với thân thể không đầu, trực tiếp rơi xuống phía dưới, ngay cả hồn phách cũng không thể thoát khỏi thân thể, mất mạng tại chỗ.
Tiên Tôn cường giả, khủng bố như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận