Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1179: Hung Hăn Xuất Quan

Trong lúc mơ màng, trong đầu Từ Khuyết xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Từ trước tới này hắn chưa từng tự nghi ngờ bản thân, đây là lần đầu tiên hắn bắt đầu nghi ngờ về đạo uẩn của mình.
Suy nghĩ này vô cùng nguy hiểm, nhưng đây là giai đoạn mà mỗi người muốn trưởng thành đều phải trải qua.
Từ lúc bắt đầu thì hoang mang, sau đó xác định được phương hướng thì tràn đầy tự tin, tiếp theo lại bắt đầu tự mình phủ định, tiếp sau đó mới phát hiện bản thân nhỏ bé, lại từng bước trở nên mạnh mẽ.
Từ Khuyết hiện tại đang nằm ở giai đoạn "Tự mình phủ định", hắn suy nghĩ rất nhiều ngày, nhưng mãi mà không tìm được đáp án, không thể tự thuyết phục mình.
Vài ngày sau, hắn đột nhiên từ trên núi hạ xuống, đào một sơn động trên sườn núi, đóng chặt lại cửa động, trực tiếp ngồi vào bên trong, bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Một ngày. . .
Hai ngày. . .
Một tháng. . .
Hai tháng. . .
Nửa năm trôi qua, cửa động bị đóng chặt trải qua gió táp mưa sa, dầm mưa dãi nắng đã mọc ra vô số cỏ dại.
Nhưng Từ Khuyết vẫn không có một chút động tĩnh nào, ngọn núi này vốn vô cùng bình thường, không có người nào quan tâm.
Mà bên ngoài Từ Khuyết bế quan nên Tạc Thiên Bang lại một lần nữa biến mất không chút dấu vết.
Mọi người ở Trấn Nguyên Tiên Vực bắt đầu bàn luận về chuyện này.
- Tạc Thiên Bang làm sao thế?
- Đột nhiên quật khởi, đoạt được hai mươi vị trí đầu trên Bán Bảng, sau đó lại biến mất?
- Kỳ quái, lẽ nào bọn họ bị Khí Tông và những thế lực khác phát hiện, sau đó âm thầm bị một lưới bắt hết?
- Không thể nào, hiện tại Khí Tông và các thế lực lớn đều muốn nhanh chóng bắt được bọn họ, để cứu lại danh dự và răn đe kẻ khác, nếu như thật sự bắt được bọn họ, đã sớm công bố với mọi người, không thể im lặng như vậy.
- Vậy Tạc Thiên Bang kia đi đâu? Đều biến mất hơn nửa năm rồi, một chút động tĩnh cũng không có.
. . .
Mấy ngày sau, một tên đệ tử của Đỉnh Thiên Thư Viện nỗ lực thành công lấy được một trong mười vị trí đầu Nhân Bảng, trực tiếp thu được vị trí thứ chín Nhân Bảng.
Cùng ngày, vẻ mặt Lâm viện trưởng của Đỉnh Thiên Thư Viện tươi cười, tuyên bố với bên ngoài:
- Tạc Thiên Bang chỉ là một đám người ô hợp, dù cho đoạt được hai mươi vị trí đầu trên Bán Bảng, nhưng không có cách nào đặt nửa bước lên Nhân Bảng. Hai mươi thành viên bọn họ trên Bán Bảng, trước sau không địch lại một đệ tử đạt hạng chín trên Nhân Bảng của Đỉnh Thiên Thư Viện ta!
Lâm viện trưởng tuy dáng vẻ tràn đầy kiêu ngạo, nhưng không có ai đi phản bác y.
Dù sao từ trước tới nay, địa vị trên Bán Bảng vốn không được thừa nhận, rất nhiều người đều nói Bán Bảng không đủ tư cách xưng là Thiên Đỉnh Bảng, bởi vì biến số quá nhiều, Bán Tiên cảnh là cảnh giới yếu nhất sau khi phi thăng, dù cho có phân chia ra thiên tài thì có ích lợi gì?
Ở Địa Châu, tu sĩ Bán Tiên cảnh có nhiều vô số kể, nhưng một vị Nhân Tiên cảnh, đã đủ để sánh với hàng ngàn hàng vạn Bán Tiên cảnh, dù là Bán Tiên cảnh thiên tài, nếu như không phát triển lên được, cuối cùng cũng chỉ có thể là thiên tài bị thế nhân lãng quên.
Chỉ có Nhân Tiên cảnh, mới là sức mạnh trung kiên mà các thế lực lớn cần nhất, thiên tài trong cảnh giới này, mới là trụ cột tương lai của các thế lực lớn.
Vì thế, trong mắt rất nhiều người chỉ coi trọng Thiên Đỉnh Bảng Nhân Bảng, Bán Bảng thì không phải rất để mắt.
Bây giờ Đỉnh Thiên Thư Viện ra bởi vì có đệ tử đạt được một trong mười vị trí đầu Nhân Bảng, toàn bộ thư viện đều cảm thấy mặt mũi bị mất lúc trước, lập tức được cứu vãn lại, cảm thấy vô cùng hả giận.
Có người đi hỏi dò Tần viện trưởng của Lập Thiên Thư Viện về chuyện này.
Tần viện trưởng tỏ vẻ nghiêm túc, nói thân thể không khỏe, từ chối trả lời bất cứ vấn đề gì.
Mấy ngày sau, Đỉnh Thiên Thư Viện Lâm viện trưởng lại đứng ra, tuyên bố với bên ngoài:
- Nửa năm trước một đám Tạc Thiên Bang vô sỉ lẻn vào Đỉnh Thiên Thư Viện ta, bây giờ bọn họ còn dám tới gần nửa bước, nhất định sẽ chết không toàn thây!
Lời này vừa nói ra, mọi người ở Trấn Nguyên Tiên Vực lại lập tức chú ý tới Đỉnh Thiên Thư Viện, muốn nhìn xem Tạc Thiên Bang sẽ đáp trả như thế nào.
Nhưng nửa tháng trôi qua, Tạc Thiên Bang vẫn như trước không có động tĩnh gì, nụ cười trên mặt Lâm viện trưởng càng ngày càng thoải mái, y tuyên bố Đỉnh Thiên Thư Viện đã bày xuống trận pháp hộ sơn mạnh mẽ nhất, Tạc Thiên Bang không dám tới nữa.
Sau khi mọi người biết được tin tức này, đều dồn dập lắc đầu.
- Xem ra Tạc Thiên Bang kia cũng chỉ là phù dung chớm nở mà thôi.
- Phong quang mấy chục ngày, bây giờ lại bặt vô âm tín.
- Cũng đúng, dù sao thế lực Khí Tông cùng Đỉnh Thiên Thư Viện cũng lớn như thế, đều là có nội tình thâm sâu hơn nữa còn được truyền thừa lâu đời, sao Tạc Thiên Bang dám chống đỡ đến cùng với bọn họ đây.
- Đáng tiếc, ta vốn muốn tìm phương pháp gia nhập Tạc Thiên Bang, bây giờ nhìn lại, cũng may là không gia nhập.
Lòng kính nể của rất nhiều người đối với Tạc Thiên Bang, lại từ từ biến mất.
Danh vọng xây dựng trên Bán Bảng, đã định là không thể lâu dài.
Mãi đến hai tháng sau, rất nhiều người không còn nghị luận về Tạc Thiên Bang nữa, bởi vì Tạc Thiên Bang đã trở thành quá khứ, chuyện quan trọng bây giờ chính là lối vào Hoang Vực đã chuẩn bị từ lâu, rốt cục sắp được mở ra.
Tiêu chuẩn tranh cử trong mười năm, 10 ngàn tiêu chuẩn rốt cục bị phân phối xong, trên tay các thế lực lớn đều được phân một chút tiêu chuẩn, Đan Tông cùng Khí Tông dựa vào luyện đan đại hội cùng luyện khí đại hội, được phân phối tiêu chuẩn nhiều hơn.
Bây giờ lối vào Hoang Vực sắp mở ra, tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý đến Hoang Vực.
Dù sao ở trong này có thể tồn tại vô số loại thiên tài địa bảo đã tuyệt diệt ở Trấn Nguyên Tiên Vực, thậm chí còn có khả năng có tiên kim và tiên dược tồn tại, mặc kệ là Luyện Đan Sư hay Luyện Dược Sư, hoặc là các thế lực lớn cùng với một đám tán tu, đều muốn lấy được.
Mà tất cả những cơ duyên này, đều phải tiến vào bên trong Hoang Vực, dựa vào khí vận của bản thân đi tìm.
Nhưng khiến đám người tranh luận là bộ phận phân phối tiêu chuẩn của Khí Tông.
Theo lý mà nói, Tạc Thiên Bang lấy được hai vị trí đầu trong luyện khí đại hội, có thể được phân phối một trăm tiêu chuẩn tiến vào Hoang Vực.
Nhưng Khí Tông lại trực tiếp giữ lại một trăm tiêu chuẩn tiến vào Hoang Vực này cho Khí Tông chiếm dụng.
Tất cả mọi người đều biết mâu thuẫn giữa Khí Tông cùng Tạc Thiên Bang, nhưng Khí Tông lại chiếm lấy những tiêu chuẩn này, ngược lại là có chút lấy quyền để mưu tư.
Có người cho rằng những tiêu chuẩn này hẳn là nên phân phối lại, tặng cho một ít tán tu.
Có người cảm thấy những tiêu chuẩn này hẳn là phải trả lại Tạc Thiên Bang, Khí Tông là thế lực lớn và có danh vọng, không nên tính toán những chuyện nhỏ này.
Lý lão chấp sự của Khí Tông lại lạnh lùng đáp lại:
- Tạc Thiên Bang là một đám người ô hợp, ngay cả một thiên tài Nhân Tiên cảnh cũng không có, không có tư cách tham gia luyện khí đại hội, càng không có tư cách lấy được tiêu chuẩn vào Hoang Vực.
Nhận được lời nói như thế, tất cả mọi người đều á khẩu không trả lời được.
Khí Tông đang tỏ rõ cho tất cả mọi người biết, bọn họ coi khinh Tạc Thiên Bang, thậm chí trào phúng Tạc Thiên Bang chỉ có thể tranh Bán Bảng, nhưng một vị trí trên Nhân Bảng cũng không đoạt được.
Vì thế bọn họ muốn cho tu sĩ ở Trấn Nguyên Tiên Vực mở to hai mắt mà nhìn rõ ràng, dù Khí Tông bá đạo cướp đi tiêu chuẩn của Tạc Thiên Bang như vậy, Tạc Thiên Bang cũng không có biện pháp nào, vì bọn họ là Khí Tông, mà Tạc Thiên Bang chẳng là cái thá gì.
Từ Đỉnh Thiên Thư Viện bắt đầu, giờ lại tới Khí Tông, lần này xem như đã mạnh mẽ đánh trả lại Tạc Thiên Bang, khiến Tạc Thiên Bang mất mặt.
Rất nhiều người đều cảm thấy Tạc Thiên Bang bị chèn ép đến mức này, e rằng kế tiếp sẽ tiến hành một phen trả thù
Nhưng liên tiếp mấy ngày trôi qua, lối vào Hoang Vực đã mở ra, nhưng Tạc Thiên Bang vẫn không có động tĩnh gì, điều này khiến rất nhiều người vốn kính nể Tạc Thiên Bang, lại lần nữa cảm thấy thất vọng.
. . .
Cùng lúc đó, bên trong một toà núi hoang gần Bách Hội Thành.
Một vòng xoáy linh khí đang chầm chậm ngưng tụ, một lượng linh khí ở bốn phía đều hội tụ vào trong sơn động.
Trong một sơn động đóng chặt, một thanh niên tuấn lãng hai mắt nhắm chặt, ngồi xếp bằng trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, giống như một bàn thạch, người này chính là Từ Khuyết.
Hơn nửa năm bế quan, để hắn đạt tới Bán Tiên cảnh đỉnh phong, từ giai đoạn tự phủ định mình đi ra, ngộ ra một tầng đạo uẩn.
Trên mặt hắn không nhiễm một hạt bụi, vẫn sạch sẽ thấu triệt như năm đó, tóc hắn đã dài đến bên hông, từng sợi óng ánh đen thui, linh khí không ngừng tràn vào trong cơ thể hắn, mà hắn vẫn chìm đắm trong đạo uẩn huyền diệu.
Trong thế giới đạo uẩn của hắn, vẫn là bản Vô Tự Thiên Thư như trước.
Trước đây phù văn do đạo uẩn biến thành tràn ngập hai trang giấy, hôm nay đã sớm biến đổi.
Trên tờ giấy trắng mới này, hắn bỏ ra hơn nửa năm, lại truyền vào phù văn đạo uẩn mới, che kín toàn bộ khu vực trống không.
Tùy tâm sở dục thì không nên chấp nhất, không nên chấp nhất và tùy tâm sở dục, chính là phải đi vào một cảnh giới bá đạo.
Giống như ta muốn có, trời không thể không cho!
Lại giống như ta không muốn, thì trời không thể có!
Đây không chỉ là một loại dã tâm, mà còn là một loại cảnh giới.
Bây giờ, Từ Khuyết đã hiểu rõ rồi.
Vì thế, hắn không tiếp tục nghi vấn nữa.
Trong thế giới đạo uẩn này, hắn hóa thân thành bản thân, từ trên giấy đứng lên.
Trước mặt hắn có một tầng lụa mỏng không nhìn thấy, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được vị trí của nó.
Đây chính là bình cảnh Từ Khuyết bỏ ra hơn nửa năm để tìm kiếm.
Bây giờ đã nắm được nó, chỉ cần đánh vỡ, hắn có thể thuận lợi bước vào Nhân Tiên cảnh, trở thành Nhân Tiên.
Vèo!
Từ Khuyết đột nhiên nắm song quyền, trên nắm tay hiện ra ánh vàng óng ánh, không thèm vận dụng điểm trang bức, đều có thể sử dụng tới Bức Vương Quyền trong thế giới đạo uẩn.
"Ầm!"
Cú đấm này uy lực vô cùng lớn, oanh kích lên tầng lụa mỏng không nhìn thấy kia.
Nhưng lụa mỏng nhẹ nhàng lay động một chút rồi trở lại như ban đầu, vẫn không bị phá hủy.
Lực lượng của quyền này bị một sức mạnh huyền diệu dễ dàng hóa giải.
- A!
Khóe miệng Từ Khuyết cong lên, hai mắt đen như mực, lóe lên một ý cười tà mị.
Sau một khắc, hắn giơ chân lên, ánh vàng hừng hực loé lên, mang theo lực lượng khủng bố, bỗng nhiên đạp một đạp về phía trước.
"Ầm ầm!"
Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới đạo uẩn kịch liệt lay động lên, lụa mỏng bị xuyên thủng phá nát tại chỗ, như cành khô bị bẻ, từng mảnh vỡ bình cảnh vô hình như hoa tuyết bay xuống rồi biến mất vô ảnh.
Cái gọi là bình cảnh, cứ như thế bị một cước phá vỡ.
Gần như cùng lúc đó, bên trong hang núi, vô tận linh khí trong nháy mắt giống như biển rộng, chen chúc tràn vào cơ thể Từ Khuyết.
Sau đó, chân thân Từ Khuyết đột nhiên mở to hai mắt, thăm thẳm như vực sâu, thỉnh thoảng còn lóe lên huy mang như sao băng lưu chuyển.
Nhân Tiên cảnh sơ kỳ, đã thành.
- Chúc mừng kí chủ, ngộ ra đạo uẩn thần thông mới, mời đặt tên cho tân thần thông.
Gần như cùng lúc đó, tiếng thông báo của hệ thống vang lên.
Từ Khuyết đứng ở bên trong hang núi, ánh mắt thâm thúy ngưng tụ nhìn phía trước, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt:
- Bức Vương Thối!
Bạn cần đăng nhập để bình luận