Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1313: Thiên Sát Hố Hàng

- Cái...cái gì?
Mạc Quân Thần trừng lớn hai con mắt, tỏ vẻ khiếp sợ, triệt để sững sờ tại chỗ.
Trăm vạn bang chúng?
Ngươi tên là trăm vạn, y gọi là bang chúng?
CMN đây chính là trăm vạn bang chúng của Tạc Thiên Bang mà các ngươi nói?
Sau khi tỉnh táo lại, cả người Mạc Quân Thần đều run lên, suýt chút nữa đã tức ngất đi.
Đáng thẹn, đáng sợ, đáng trách a!
Lúc này đúng thật là đã bị dao động thảm, nếu như không phải đột nhiên nói toạc ra, mình sẽ còn ngu ngơ đến lúc nào nữa?
- Haiz! Hồ đồ, hồ đồ a! Bản tọa sớm nên nghĩ đến.
Mạc Quân Thần đột nhiên giống như tự giễu nở nụ cười, liên tục lắc đầu, cười nhạo mình ngu xuẩn.
Lúc nhìn thấy Từ Khuyết dao động người khác, Husky và Đoạn Cửu Đức phối hợp, y đã nên sớm nghĩ tới điều này.
Lúc trước hai người một chó này ở trước mặt y, cũng nói như vậy, cũng dao động như thế, nhưng y lại một mực tin là thật.
Đời này, bi ai nhất chính là tự cho rằng mình thông minh, còn thay người khác bù đắp các loại lỗ thủng, tự cho là lấy thân phận hoặc địa vị của đối phương, sẽ không thể nói lời nói dối hoang đường như thế.
Lúc này Mạc Quân Thần mới phát giác ra, lúc trước Từ Khuyết ở trước mặt mọi người tung xuống lời nói dối, y còn có chút cười nhạo đám người kia quá ngu, lời nói hoang đường như thế mà cũng thể tin.
Không biết rằng chính y cũng đã bị lừa bịp, chỉ có điều sau đó cùng bọn Từ Khuyết đi cùng nhau, trở thành người ngoài cuộc, mới có thể cười nhìn người bên trong cục.
Nói chân thực, đây thuần túy chính là không nhìn ra được bộ mặt thật, chỉ duyên đang ở trong núi này.
- Haizz, Mạc hộ pháp, đừng như vậy, bây giờ ngươi đã là người mình, chúng ta sẽ không lừa ngươi nữa đâu.
Đoạn Cửu Đức cảm khái vạn phần đi tới, an ủi Mạc Quân Thần, chỉ lo Mạc Quân Thần sẽ vì đó mà bị tức điên, ngược lại ra tay với bọn họ.
- Đúng đấy Mạc hộ pháp, Tạc Thiên Bang chú ý chính là thành tín, lúc trước đó là bất ngờ...
Husky cũng há mồm nói.
- CMN đừng đề cập Tạc Thiên Bang với ta!
Mạc Quân Thần lập tức liền phát hỏa, ngày thường ôn hòa nho nhã, giờ phút này rốt cục không nhịn được tuôn ra lời thô tục.
Y căm tức nhìn bọn Husky cùng Từ Khuyết, căm tức nói:
- Các ngươi thẳng thắn đàng hoàng nói cho ta biết, đến cùng Tạc Thiên Bang có bao nhiêu người, chớ cùng ta nói loại chuyện cười cái gì mà trăm vạn bang chúng kia nữa.
- A, Mạc hộ pháp, không cần để ý loại chi tiết nhỏ này mà, ngươi suy nghĩ một chút đi, cho dù chúng ta thật sự có trăm vạn bang chúng, thì có ích lợi gì đây, tu sĩ luôn phải tự mình mạnh mẽ, không thể quá ỷ lại vào ngoại lực.
Husky giơ giơ vuốt chó, vẻ mặt thành thật tẩy não Mạc Quân Thần.
Lúc này Mạc Quân Thần đã là ngã một lần liền khôn ra, lập tức hô:
- Husky, đừng dùng chiêu này với ta.
Nói xong, ánh mắt của y quét về phía Từ Khuyết, trầm giọng nói:
- Từ bang chủ, bây giờ ta còn gọi ngươi một tiếng bang chủ, đó là bởi vì ta còn duy trì kính ý đối với ngươi, chuyện này không quan hệ với cảnh giới cùng tuổi tác, bởi vì ngươi có thiên tư kinh người, cũng có nghị lực kinh người, lúc trước ngươi khiến ta bội phục nhất, chính là lúc ngươi ở dưới Minh Vương Chi Cảnh truyền thừa Minh Vương Bá Thể, loại không cam lòng cùng dũng khí khác hẳn với người thường kia, tự đáy lòng ta cảm thấy kính nể. Từ đó trở đi, ta liền biết, tương lai ngươi tất sẽ phi phàm.
- Thế rồi sao?
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, thản nhiên ứng đối. Bình thường dựa theo kiểu câu như thế này, đối phương nhất định sẽ có thế nhưng.
- Thế nhưng, ta phát hiện ta sai rồi, ngươi vốn là đang lãng phí thiên tư của ngươi, làm việc không có chương pháp gì, thậm chí không tuân theo quy củ, không nói đạo nghĩa, ngươi hành động, lời nói không êm tai, đủ để có thể xưng tụng là người trong Ma Môn, nham hiểm mà đê tiện giả dối. Nếu như ngươi còn lộ liễu như vậy nữa, cuối cùng có một ngày, sẽ bị bóp chết từ trong nôi.
Mạc Quân Thần trầm giọng nói.
Tuy rằng chữ chữ châu ngọc, không êm tai, mấy người ở đây đều không dấy lên hận ý đối với y được, bởi vì lời nói này của y lộ ra chân thành, thuần túy là muốn cảnh báo cho Từ Khuyết, vì là tốt cho Từ Khuyết, cũng không phải là xuất phát từ châm biếm cùng nhục nhã.
Husky và Đoạn Cửu Đức đều xấu hổ cúi đầu.
Từ Khuyết cũng khẽ thở dài một cái, không dám nhìn thẳng vào Mạc Quân Thần.
Mạc Quân Thần thấy thế, trong lòng đúng là có một tia ấm áp, chí ít là như vậy, nói rõ bọn họ còn có thể cứu được.
- Nên nói ta đều đã nói rồi, Từ bang chủ, tuy rằng Tạc Thiên Bang không có trăm vạn bang chúng, nhưng nếu như ngươi có thể thu lại một chút, đợi một thời gian, Thiên Châu này sẽ không có ai là đối thủ của ngươi, ngươi nhất định phải tin tưởng, bây giờ ngươi đã là người ưu tú xưa nay chưa từng có, tương lai nhất định sẽ phi phàm, đây cũng là nguyên nhân mà bây giờ ta còn gọi ngươi một tiếng Từ bang chủ.
Mạc Quân Thần nói đến đây, trong tròng mắt tràn đầy kiên định, leng keng mạnh mẽ nói:
- Ta có thể bỏ xuống tất cả ở Địa Châu, theo các ngươi đến Thiên Châu, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là do Từ bang chủ ngươi, ta đồng ý dùng tương lai của ta, đánh cược tiền đồ của ngươi, ta tin tưởng cuối cùng có một ngày, ta có thể vì ngươi mà đi tới thiên địa càng mạnh mẽ hơn.
Đây là lời nói thật lòng của Mạc Quân Thần, đặc biệt ở di tích chiến trường, sau khi tận mắt nhìn Từ Khuyết nhanh chóng tăng tiến thực lực, y càng khẳng định quyết tâm trong lòng, tương lai của người trẻ tuổi này, không thể đo lường, không thể nào tưởng tượng được.
Vì thế, y cũng không thể bởi vì chuyện trăm vạn bang chúng liền nổi giận rời đi như vậy.
Huống chi, y đã lên một cái thuyền giặc rồi, bây giờ người của Thiên Cung Thư Viện đều tìm bọn họ ở khắp thiên hạ, con thuyền giặc này y muốn xuống cũng không dễ dàng như vậy, chỉ có thể một đường đi tới.
- Được, Mạc hộ pháp, ta vì tất cả những thứ trước đây hướng về ngươi chân thành nói lời xin lỗi.
Từ Khuyết thật lòng đi tới trước mặt Mạc Quân Thần, vỗ bờ vai y, trịnh trọng nói:
- Xin lỗi, sau này ta sẽ không lừa gạt ngươi nữa, đương nhiên, trước đó, ta còn muốn một lần nữa hướng về ngươi nói tiếng xin lỗi, vừa nãy không cẩn thận ở bên cạnh ngươi bố trí một cái sát trận, bây giờ ta thu hồi lại.
Nói xong, ở trong ánh mắt ngơ ngác của Mạc Quân Thần, Từ Khuyết vung tay lên một cái, từ dưới chân Mạc Quân Thần lấy lên một cái trận bàn.
Lúc này Husky cũng đi lên phía trước, cảm động nói:
- Mạc hộ pháp, bản thần tôn cũng có tội. Vừa nãy lúc ngươi nói chuyện, bản thần tôn thừa dịp ngươi không chú ý, ở trong miệng ngươi đầu độc, đây là thuốc giải, ngươi nhanh ăn vào một chút.
Nói xong, nó vẫn đúng là móc ra một viên đan dược, đưa cho Mạc Quân Thần.
Mạc Quân Thần:
- ? ? ?
- A... Mạc hộ pháp, lão đầu ta sai rồi, sai vô cùng.
Đột nhiên, Đoạn Cửu Đức cũng tru lên một tiếng, lão lệ tung hoành vọt lên, chăm chú bảo vệ Mạc Quân Thần.
- Mạc hộ pháp, kỳ thực vừa nãy kể cả bây giờ ngươi chứng kiến đều là ảo giác, là lão đầu ta thừa dịp ngươi không chú ý bày xuống một cái Huyễn Sát Trận, trên thực tế mấy người chúng ta đã chạy xa, nhưng vừa nãy ngươi nói chúng ta đều nghe thấy, đây là phương pháp phá trận, ngươi nhanh phá giải trận pháp đuổi theo đi, chúng ta chờ ngươi.
Đoạn Cửu Đức nói xong, đưa cho Mạc Quân Thần một cái thẻ ngọc.
Tiếp đó, bóng người bọn Đoạn Cửu Đức, đều mơ hồ biến mất, chỉ để lại một mình Mạc Quân Thần ngổn ngang ở trong gió.
Vào đúng lúc này, ngực Mạc Quân Thần cảm thấy đau tức, thật sự muốn phun ra máu.
Thật sự!
Đám khốn kiếp chuyên hãm hại này, thiên sát hố hàng a!
Tổ hợp Khuyết Đức Cẩu, thật sự thiếu đạo đức đến tức chết người.
Nhưng mà...
Đột nhiên, trên mặt Mạc Quân Thần bình tĩnh lại.
Y có chút tỉnh ngộ, ý nghĩ cũng không tự chủ được thay đổi.
Y rõ ràng cách làm của bọn Từ Khuyết và Husky, là lo lắng y vừa nãy thẹn quá thành giận, sẽ ra tay với bọn họ, dù sao tốt xấu gì mình cũng là Kim Tiên cảnh đỉnh phong, lại là Minh Vương Trấn Ngục Thể đại thành, thật như đánh tới, nhất định sẽ là một hồi ác chiến.
Vì thế bọn họ không chút do dự bày xuống những thủ đoạn hạ lưu này, điều này cũng để cho Mạc Quân Thần không thể không thừa nhận, tuy rằng thủ đoạn của hai người một chó kia dơ bẩn đê tiện, nhưng hiệu quả... vẫn đúng là rất có tác dụng.
Nếu như vừa nãy mình thật sự phản chiến đối mặt, chỉ vài phút đúng là có khả năng bị bọn họ ám hại tới chết.
- A, ta đây là bị làm sao? Suýt chút nữa bị bọn họ giết, ngược lại còn giải vây cho bọn họ, chuyện này thật đúng là...
Mạc Quân Thần đột nhiên tự giễu lắc lắc đầu, trách mình đáng đời bị lừa gạt.
- Nhưng mà... vừa nãy ta có lẽ cũng thật sự đã sai rồi, có mấy người dùng thủ đoạn dơ bẩn rất khó sống lâu dài được, nhưng dơ bẩn đến cực hạn như bọn họ, e rằng đều sống lâu hơn bất kỳ ai. Thôi thôi, đã như vậy, ta ngay cả đường lùi lại cũng không còn, còn tính toán cái gì nữa đây...
Cuối cùng, trên mặt Mạc Quân Thần lộ ra một ít ý cười tiêu tan.
Loáng thoáng, một ít ý nghĩ gàn bướng của y, cũng đã vô hình phát sinh thay đổi.
Lấy ra thẻ ngọc mà Đoạn Cửu Đức đưa cho, Mạc Quân Thần rất nhanh đã phá giải Huyễn Sát Trận, hướng phương hướng bọn Từ Khuyết chạy đi.
Cùng lúc đó, bọn Từ Khuyết ở xa xa mắt thấy tất cả, trên mặt đều treo đầy ý cười.
- Chà chà, tiểu bại hoại, ta thực sự là đánh giá thấp các ngươi nha, một vị hiền lành đức cao vọng trọng như thế, bắt đầu bị các ngươi làm hỏng.
Liễu Tĩnh Ngưng cảm khái vạn phần nhìn Từ Khuyết, liên tục lắc đầu.
- Đừng nói như vậy, chúng ta cũng là vì muốn tốt cho y, bằng không với loại tính cách kia của y, đúng là không sống được ở Thiên Châu bao lâu, hoặc là tầm thường không có gì lạ, hoặc chính là bị người khác lừa tới chết.
Từ Khuyết nhàn nhạt lắc đầu, nhưng nụ cười trên mặt cũng đã thu lại rất nhiều.
Lúc hắn nói lời nói này, trong lòng cũng đang suy tư những câu nói mà Mạc Quân Thần mới nói với hắn lúc trước.
Mình thật sự là quá lộ liễu sao?
Không phải, đây mới là con đường của hắn, không cầu những thứ khác, chỉ cầu hài lòng như ý.
Tất cả mọi người đều đang tu đạo, tất cả mọi người đều nắm giữ đạo của mình, như vậy ta tu luyện thiên địa thuận tâm ta, ta muốn tùy tâm sở dục, người không xâm phạm ta ta không xâm phạm người, con đường này của ta có lỗi sao?
Không có!
Ta chỉ là đi con đường không giống với người khác mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận