Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1732: Thành Sự Không Có, Bại Sự Có Thừa

Không chỉ lão tăng, ngay cả đám người Từ Khuyết cũng cảm nhận được cỗ khí tức kinh khủng kia.
"Xảy ra chuyện gì?" Từ Khuyết cúi đầu, cỗ khí tức kia là từ dưới chân truyền đến.
Lấy tu vi hiện tại của hắn, thế mà cảm nhận được một cỗ uy thế vô song, ép hắn cơ hồ không thở nổi.
Gặp quỷ, cho dù đối mặt với Tiên Đế thiểm điện hình người, hắn đều không có loại cảm giác này?
Bên dưới hoang mạc, đến cùng có thứ gì?
Khí tức chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, nếu không phải nó quá kinh khủng, bọn hắn đều tưởng rằng đó chỉ là ảo giác của mình.
Đám Tiên Vương hoảng sợ không thôi, bất quá bọn hắn cho rằng Từ Khuyết lại đang tác quái, nhao nhao quay đầu nhìn về phía Từ Khuyết, thần sắc bi thương.
"Từ đạo hữu, không cần đuổi tận giết tuyệt như thế đi?!" Có người hét lớn.
Từ Khuyết ngẩn người, đang chuẩn bị giải thích thì có một người thần tình kích động nói: "Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng ép ta, thành thật thả chúng ta rời đi, nếu ngươi bức ta. . ."
Ánh mắt Từ Khuyết lóe lên, tự tiếu phi tiếu nói: "Ồ? Nếu ta bức ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?"
Mẹ nó, một đám củi mục cũng dám uy hiếp lão tử?
Hiện tại liền giết ngươi trợ hứng!
Chỉ thấy tên Tiên Vương kia trực tiếp "Bịch" một cái, quỳ rạp xuống đất, hai tay nâng cao, nơi lòng bàn tay có một chiếc nhẫn trữ vật: ". . . Vậy ta đành phải dâng lên bảo vật, hy vọng từ Bang chủ đại nhân đại lượng, thả chúng ta một con đường sống."
Động tác nước chảy mây trôi, phảng phất đã luyện qua trăm ngàn lần.
Cho dù Từ Khuyết là người đầy sáo lộ, cũng không khỏi vỗ tay lên: "Ngưu bức, xem ra động tác cầu xin tha thứ của đạo hữu đã luyện qua vô số lần?"
"Hắc hắc, Từ đạo hữu quá khen, chỉ là ta có thiên phú phương diện này mà thôi." Người kia cười hắc hắc, đưa nhẫn trữ vật tới.
Người xung quanh nhao nhao dùng nhãn thần khiếp sợ nhìn về phía người kia, chửi ầm lên.
"Vô sỉ! Bại hoại! Sỉ nhục của Tiên Vân Châu!"
"Ngươi tưởng rằng giao bảo vật cho ma đầu kia, hắn sẽ buông tha chúng ta sao?"
"Si tâm vọng tưởng, hắn là quái vật tàn nhẫn khát máu, sẽ không buông tha chúng ta!"
"Các đạo hữu, chúng ta cùng liên hợp lại, ta không tin một mình hắn có thể đánh thắng toàn bộ mọi người ở đây!"
Đám người nghị luận ầm ĩ, bộ dáng cùng chung mối thù.
Từ Khuyết thu hồi nhẫn trữ vật, nghiêm túc nói: "Con người của ta rất thưởng thức người biết thức thời, đã ngươi có nhãn quang như thế, mọi người xem như kết giao bằng hữu, không đánh không quen biết, ngươi đi đi."
Tên Tiên Vương kia nghe vậy, lập tức mừng rỡ như điên, đứng dậy liền đi ra ngoài.
Đi hai bước, y quay đầu nhìn một chút, phát hiện Từ Khuyết vẫn đang mỉm cười nhìn mình, y liền bắt đầu chạy như bay.
Đám Tiên Vương Tiên Tôn xung quanh thấy thế, lập tức nhao nhao móc ra nhẫn trữ vật của mình.
"Từ đạo hữu, đây là toàn bộ gia sản của ta, xin hãy vui lòng nhận lấy."
"Từ đạo hữu, chúng ta cũng muốn kết giao bằng hữu, đợi ta trở về tông môn, nhất định sẽ dẫn tiến tông chủ, chúng ta chính là Tiên Vân Châu Thập Đại Tông Môn!"
"Từ đạo hữu, tiểu nữ nhà ta chưa có đạo lữ thích hợp, ta thấy Từ đạo hữu anh tư phi phàm, thần tuấn đẹp trai, quả thực là lương phối. . ."
". . ."
Husky cùng Đoạn Cửu Đức cảm giác thế giới quan của mình bị oanh vỡ, không ngờ đám Tiên Vương Tiên Tôn kia nhìn cao cao tại thượng, thế nhưng đến giờ khắc sinh tử, từng tên đều nhát như chuột.
"Phi, đúng là không có cốt khí, ngay cả nữ nhi cũng đẩy vào hố lửa!" Husky phun một ngụm nước bọt, có chút ít khinh bỉ nói.
Tên Tiên Vương kia thấy thế liền tiến đến bên cạnh Husky, thấp giọng nói: "Vị cẩu đạo hữu này, trong nhà tại hạ có một đầu linh thú, có thể nói là hoa dung nguyệt mạo. . ."
"Bản Thần Tôn thấy ngươi rất thích hợp gia nhập Tạc Thiên Bang chúng ta!" Husky trong nháy mắt trở mặt, vỗ vỗ bả vai đối phương, tán thưởng nói, "Không bằng lúc nữa chúng ta đến nhà ngươi nhìn xem?"
Từ Khuyết thu lấy toàn bộ nhẫn trữ vật, trong lòng tự nhủ đây có lẽ là phần thưởng lớn sau khi vượt qua thiên kiếp.
Độ một lần kiếp liền thu được nhiều chỗ tốt như vậy, nếu như độ thêm hai ba lần, chẳng phải mình liền có thể "phú địch Tiên Vân Châu" rồi?
Bất quá hiện tại cấp bách, vẫn nên tranh thủ thời gian chuồn đi thì hơn.
Cỗ khí tức vừa rồi thật khiến cho người ta kinh ngạc run rẩy, Từ Khuyết có thể khẳng định, nếu chủ nhân cỗ khí tức kinh khủng kia xuất hiện, ở đây không ai trốn được.
"Được rồi Husky, chúng ta mau rút lui!" Từ Khuyết thấy Husky còn đang nói chuyện phiếm với người khác, liền đưa tay nắm lấy cổ, kéo nó rời đi.
"Ai ai! Đừng kéo bản Thần Tôn, vị đạo hữu kia, chúng ta đến nhà ngươi ăn cơm. . ."
Oanh ——!
Đúng lúc này, uy áp cường đại ầm vang giáng lâm.
Sắc mặt Từ Khuyết đột biến, phảng phất có một ngọn núi lớn đặt ở trên vai, trực tiếp ép hắn xuống.
Không chỉ hắn, Tiên Vương Tiên Tôn xung quanh, bao gồm Husky cùng Đoạn Cửu Đức, toàn bộ đều bị áp chế.
Tu vi hơi yếu, thậm chí trực tiếp nằm rạp xuống đất, không thể động đậy.
"Mẹ nó. . . cái quỷ gì?" Từ Khuyết gian nan quay đầu, nhìn về phía sau lưng, nhất thời sợ hãi, "Ngọa tào! Đó là thứ gì?!"
Đám người nghe vậy liền quay đầu nhìn lại, sau đó hóa đá tại chỗ.
Chỉ thấy bên trong biển lửa, một đạo thân ảnh to lớn như ẩn như hiện.
Đạo thân ảnh kia cao chừng mấy chục trượng, đầu có hai sừng, hỏa diễm xung quanh tựa hồ không có bất kỳ ảnh hưởng gì, thậm chí mơ hồ còn bị tồn tại kia hấp thu.
Kia chính là Kỳ Lân Hỏa đã dung hợp thiên kiếp! Ngay cả Từ Khuyết cũng không dám hấp thu đám hỏa diễm kia.
"Thích Già! Không nghĩ tới. . . ngươi áp chế ta nhiều năm như vậy, ta vẫn có thể nhìn thấy ánh mặt trời!"
Một trận tiếng cười to phóng đãng truyền đến, ẩn chứa uy thế kinh khủng vô biên, nhấc lên một trận cuồng phong.
"Răng rắc!"
Mười mấy tên Tiên Vương Tiên Tôn liên thủ bày ra cấm chế, bởi vì một câu của đối phương, trực tiếp tan thành mảnh nhỏ.
Cuồng phong đập vào mặt, Từ Khuyết lập tức cảm thấy lồng ngực khó chịu, huyết dịch toàn thân chảy chậm lại.
Loại cảm giác này thật đáng sợ. . . đối phương căn bản không giống nhân loại.
Từ Khuyết phảng phất trở lại lần đầu đối mặt với mãnh hổ, loại cảm giác áp chế đến từ dã thú kia, không liên quan đến thực lực, mà là đến từ sâu bên trong bản chất sinh linh.
"Husky! Mau bố trí truyền tống trận!" Từ Khuyết bỗng nhiên vận chuyển tiên vân, hướng phía Husky hét lớn, "Không xong, chạy mau!"
Husky nghe vậy không dám thất lễ, vội vàng khắc họa truyền tống trận trên mặt đất.
Không đến mấy hơi, một đạo truyền tống trận xuất hiện ở trước mắt mấy người, Husky vỗ xuống một cái, trận văn phức tạp bỗng nhiên sáng lên.
Bạch quang trong suốt dần tràn ra, thời điểm sắp bao phủ hai người một chó vào bên trong, bỗng nhiên "Răng rắc" một tiếng, hóa thành vô số quang điểm, vỡ vụn.
"Cái quái gì?" Từ Khuyết cơ hồ phát điên, "Ngươi mẹ nó đang làm gì?"
Husky ngẩn người, ngược lại là Đoạn Cửu Đức bỗng nhiên vỗ đùi, thống khổ không thôi nói: "Mẹ nó, vừa rồi chúng ta bố trí cấm chế cùng sát trận ở xung quanh, cấm sử dụng bất luận truyền tống trận gì, cho nên hiện tại chúng ta cũng không thể sử dụng truyền tống trận!"
Thảo!
Từ Khuyết nghe thế liền choáng váng, trong lòng rất muốn quật hai con hàng kia một trận.
Các ngươi đúng là thành sự không có, bại sự có thừa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận