Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 535: Không Bị Đánh Thì Cả Người Khó Chịu

- A! Nhưng ta cũng không dạy ngươi cái gì mà, chẳng lẽ ngươi muốn ta tiếp tục ở lại đánh ngươi sao?
Từ Khuyết kinh ngạc nói.
Nhưng trong lòng hắn đang rất vui, Thượng Võ muốn mình ở lại thêm một ngày, chắc là ngày mai người ở hải ngoại sẽ tới, tên này rõ ràng là muốn báo thù.
- Đúng vậy, mấy ngày nay Gia Cát Tướng quân luôn thúc giục ta, ta đã ngộ ra rất nhiều đạo lý, vì thế khẩn cầu Gia Cát Tướng quân, tiếp tục ở lại thúc giục ta!
Thượng Võ kiên định nói, nhưng trong lòng đang cố cắn răng, dù sao gã đã bị đánh năm ngày, chỉ một ngày nữa nhịn một chút là qua, ngày mai là có thể rửa sạch nỗi nhục.
Husky đứng bên cạnh thấy thế thì ngây người, mẹ nó, thời đại này còn có người chủ động yêu cầu ăn đánh?
Trời ạ, tại sao lại có người đê tiện như thế?
- CMN, ngươi không phải là tiểu thụ chứ? Xin lỗi nha, ta là trai thẳng, chỉ là có một đề nghị.
Từ Khuyết liền vội vàng khoát tay nói.
Thượng Võ ngẩn ra:
- Đề nghị gì?
- Nhỏ nến!
Từ Khuyết đáp.
- A?
Thượng Võ và Thượng Linh đồng thời sững sờ.
Nhỏ nến? Có ý gì ?
Mà Tư Đồ Hải Đường đứng cách đó không xa nhìn chuyện này mà choáng váng.
Lần thưởng trà luận đạo lúc trước, nàng đã biết Từ Khuyết muốn làm chuyện xấu, lừa Thượng Linh về nhà đánh Thượng Võ, nói cái gì mà dưới cây gậy cứng sẽ có con trai ngoan.
Nhưng nàng không nghĩ tới, bây giờ mới được mấy ngày lại biến thành là Thượng Linh mời Từ Khuyết ra tay đánh Thượng Võ, đồng thời còn đánh liên tục mấy ngày rồi.
Bây giờ Thượng Võ còn dùng vẻ mặt chân thành đến mời Từ Khuyết ở lại, tiếp tục đánh y.
Chuyện này không đúng!
Tư Đồ Hải Đường hơi nhướng mày, nàng hiểu rất rõ phẩm hạnh của Thượng Võ, y tuyệt đối không thể chủ động nhận sai, ngày hôm nay khác thường như thế, khẳng định có âm mưu.
- Ai nha, kỳ thực ta có chuyện quan trọng cần đi tới Hoàng thành, dù sao bây giờ Thượng tướng quân đã hối cải, không cần ta ra tay nữa, Thượng chưởng môn, vãn bối xin cáo từ.
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên mở miệng nói, muốn rời khỏi.
Hắn biết Thượng Võ có ý đồ gì, nhưng hắn không hề hoảng sợ, hắn muốn Thượng Võ phải khóc vì tức giận.
Muốn ta ở lại? Ta không ở lại đấy!
- A? Đừng mà, Gia Cát Tướng quân, ngươi ở lại đây đi, ở lại đánh ta đi!
Thượng Võ cuống lên, vẻ mặt đưa đám cầu khẩn nói.
Thượng Linh lập tức ngây người, tình huống này là thế nào? Nghịch tử này quá khác thường rồi.
- Hồ đồ, Gia Cát Tướng quân gấp gáp rời đi, khẳng định là có chuyện quan trọng, sao ngươi có thể như vậy?
Lúc này, Thượng Linh mở miệng khiển trách, dù sao dáng vẻ này của Thượng Võ thực sự quá mất mặt.
Từ Khuyết xua tay cười nói:
- Không có gì, Thượng chưởng môn đừng nóng giận, kỳ thực lệnh lang có ý nghĩ này cũng là bình thường, một người bị liên tục đánh đập, cũng có thể sẽ bị nghiện. Vì thế ta muốn đi nên y mới không nỡ.
Thượng Võ vừa nghe thấy thế, cho rằng Từ Khuyết thay đổi chủ ý muốn ở lại, hắn cố nhịn cảm giác buồn nôn, vội vàng gật đầu đáp:
- Đúng đúng đúng, Gia Cát Tướng quân nói không sai, hiện tại ta rất cần phải có người thúc giục ta, chà đạp ta, nếu không cả người ta sẽ khó chịu.
- Chuyện này...
Thượng Linh nghe thấy thế thì rất ngạc nhiên, nhíu mày, xưa nay ông ta chưa từng nghe nói có chuyện như thế.
- Mẹ nó!
Husky đứng một bên sửng sốt hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà mắng một tiếng, tên này thực sự quá ti tiện.
Tư Đồ Hải Đường đứng cách đó không xa dở khóc dở cười, nàng không nghĩ tới Thượng Võ lại bị Từ Khuyết đánh thảm như vậy, bây giờ gã còn chủ động thừa nhận nghiện bị người đánh, không đánh thì cả người khó chịu.
Nhưng nàng thấy Từ Khuyết đã quyết rời đi nên cũng yên tâm, không sợ Thượng Võ có âm mưu gì.
- Gia Cát Tướng quân, khuyển tử bị làm sao thế?
Lúc này, Thượng Linh lo lắng nhìn về phía Từ Khuyết hỏi.
Từ Khuyết đột nhiên nở nụ cười:
- Không có chuyện gì, tình huống như thế rất dễ giải quyết, nếu y đã bị nghiện, vậy sau này Thượng chưởng môn phải nhớ mỗi ngày đều treo lệnh lang lên đánh, một canh giờ đánh một lần, đánh năm lần thì chữa một lần. Kiên trì đánh trong một năm, cho dù y phản đối, cũng không thể ngừng lại, bởi vì chuyện này cũng giống như uống thuốc, nếu dừng lại có thể sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn. Được rồi, cứ như vậy đi, thời gian không còn sớm nữa, ta xin cáo từ trước, hẹn gặp lại.
Nói rồi Từ Khuyết trực tiếp xoay người, không chút do dự bắt đầu khởi động Truyền Tống Trận.
- Thì ra là như vậy, một canh giờ đánh một lần, năm lần đánh thì chữa trị một đợt, vậy mỗi ngày phải đánh năm canh giờ? Được, lão hủ nhất định sẽ kiên trì đánh một năm, hoàn toàn trị tận gốc bệnh của khuyển tử. Gia Cát tiểu hữu, lần này lão hủ lại nợ ngươi một món nợ ân tình rồi.
Thượng Linh chắp tay, cảm tạ nói.
Nhưng trong lòng ông ta vẫn rất ngờ vực, dù sao ông ta chưa từng nghe qua phương pháp này, có thật sự đáng tin không?
- Cha, ngài...
Hai mắt Thượng Võ tối sầm lại, thân thể lung lay một thoáng, suýt nữa đã ngất đi vì tức.
Gia Cát Lượng, con mẹ ngươi!
- Ôi, Võ nhi, ngươi làm sao thế?
Thượng Linh xoay người, đúng lúc thấy Thượng Võ suýt té xỉu, lập tức sợ hết hồn, vội vàng đỡ lấy y.
- Thượng chưởng môn, y đang phát bệnh đấy, ngươi mau đánh hắn một trận, sẽ lập tức thấy hiệu quả.
Lúc này, bên trong Truyền Tống Trận đột nhiên truyền đến tiếng Từ Khuyết.
Thượng Linh nghe thấy lời này, sốt ruột cứu con nên cũng không chần chờ, lập tức giơ tay lên, trực tiếp đánh một quyền lên bụng Thượng Võ.
Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp khiến Thượng Võ đau đến mưc mở trừng hai mắt mắt, hoàn toàn tỉnh táo.
- Đúng là như thế, Gia Cát tiểu hữu không gạt ta, chiêu này thật sự hiệu quả. Tiểu hữu, cảm ơn ngươi!
Thượng Linh vui vẻ nói, xoay người nói cám ơn với Từ Khuyết.
Nhưng lúc này, trên Truyền Tống Trận đã trống rỗng, bóng dáng Từ Khuyết và Husky đã biến mất.
- Ài, Gia Cát tiểu hữu đúng là người tốt khó gặp. Võ nhi, lần này ngươi nhất định phải cảm ơn hắn, đến, vi phụ đánh ngươi thêm mấy quyền.
Thượng Linh cảm khái nói, rồi chuẩn bị tiếp tục đánh Thượng Võ.
Tuy rằng ông ta cảm thấy phương pháp này quái lạ, nhưng nhận thấy biến hóa của Thượng Võ nên ông ta cũng không thể không tin một lần.
Nhưng Thượng Võ vừa nghe thấy thế, liền bị dọa sợ, vội vàng đứng lên nói:
- Cha, không cần, con không sao nữa rồi.
- Không được, nhìn sắc mặt ngươi kém như thế, còn cậy mạnh nữa?
Thượng Linh nói xong, tiếp tục giơ lên nắm đấm, đấm một quyền lên trên bụng Thượng Võ.
Ầm!
Thượng Võ cong người tại chỗ, hai mắt trừng lớn, đau đến mữa không nói ra được thành lời.
Sắc mặt ta tái nhợt? Đậu xanh, đây không phải là vì bị ngài đánh một quyền sao?
Cha, ngài có thể bình tĩnh lại hay không?
Gia Cát Lượng nói vớ vẩn mà ngài cũng tin?
Thượng Võ khóc không ra nước mắt, khổ mà không nói ra được.
Hết cách rồi, ai bảo mình ngu đần, thừa nhận nếu không chịu đòn thì cả người khó chịu đây.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lúc này, Thượng Linh đã đổi thành thành dùng tổ hợp quyền, mỗi một quyền đánh xuống đều khống chế cường độ, chỉ đau đớn chứ không thương tổn đến Thượng Võ.
Nhưng chuyện này vẫn khiến Thượng Võ cảm thấy uất ức và phẫn nộ, tuy vậy y lại không có cách nào hoàn thủ và giải thích.
Mẹ nó, Gia Cát Lượng, ngươi chờ cho lão tử, cho dù ngươi chạy đến Hoàng thành, ngày mai ta nhất định sẽ lấy mạng chó của ngươi!
...
Mà Tư Đồ Hải Đường đã lén xoay người trốn đến một góc từ lâu, liều mạng lấy tay che miệng nín cười, nhẫn đến mức nước mắt sắp chảy ra.
Thời khắc này, đối với miệng độc của Từ Khuyết nàng đã có nhận thức mới.
Con người này quá độc ác, quả thực là lừa chết người không đền mạng.
Vừa nghĩ tới Thượng Võ sau này sẽ bị Thượng Linh đánh một năm, tâm tình Tư Đồ Hải Đường không nhịn được mà thấy vui sướng.
- Từ Khuyết, nhất định phải sống sót trở về.
Cuối cùng, nàng nhìn Truyền Tống Trận trống rỗng, trong lòng Tư Đồ Hải Đường yên lặng tự nói một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận