Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1420: Chân Tướng

Tuổi trẻ thật tốt?
Hai ánh mắt lạnh như băng, đột nhiên quét ngang mà đến, rơi lên trên người Liễu Tịnh Ngưng ở bên cạnh Từ Khuyết.
Liễu Tịnh Ngưng vẫn duy trì biểu hiện lười biếng như cũ, mị thái mười phần tựa ở trên bả vai Từ Khuyết, không nhìn hai đạo ánh mắt này.
Tử Hà tiên tử lạnh như băng nhìn Liễu Tịnh Ngưng, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Từ Khuyết.
Hiên Viên Uyển Dung tựa như cười mà không phải cười, chậm rãi ung dung giơ cánh tay trắng noãn lên.
- Được rồi.
Lúc này mặt Từ Khuyết biến sắc, trầm giọng hét lớn.
Cả gian khách sạn lập tức rơi vào vắng lặng, mọi người vốn đang im lặng không dám nói lời nào, vào lúc này ngay cả động đậy một chút cũng không dám nữa.
Cánh tay của Hiên Viên Uyển Dung mới nâng lên, cũng hơi dừng lại một chút, lại thả trở lại, khóe miệng hơi nhếch lên một vệt ý cười, mang theo vẻ cân nhắc nhìn về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết một tay chỉ về phía bên ngoài cửa sổ, tỏ vẻ bi phẫn nói:
- Bên ngoài khí trời tốt như vậy, lẽ nào các ngươi đều không muốn ra đi ra nướng thịt hay sao?
Bạch!
Trong nháy mắt tất cả mọi người tức tới xạm mặt lại.
Đặc biệt là mọi người của Tạc Thiên Bang, đều không biết nói gì, vốn tưởng rằng Từ bang chủ chuẩn bị chấn chỉnh phu cương, quản lý hậu cung đại sự, ai lại nghĩ ra là con hàng này lại khí thế như cầu vồng hô muốn đi nướng thịt.
Nướng cái rắm!
- Cái gì? Nướng thịt? Tốt tốt, bản thần tôn đã lâu chưa ăn thịt nướng rồi.
Chỉ có Husky, hai tròng mắt đã sáng lên, nhanh chóng lung lay đuôi, ngạc nhiên mừng rỡ vạn phần nói.
Đối với ăn, nó có chấp niệm rất sâu.
- Đậu phộng, Husky lão sư, ngươi ngốc hả, tiểu tử này đan nói lảng sang chuyện khác!
Lúc này Đoạn Cửu Đức hô lên.
- Lảng đi cái rắm, nướng thịt mới là quan trọng nhất!
Husky hét lớn.
- Không sai, dân dĩ thực vi thiên, đi đi, đều đi nướng thịt đi.
Từ Khuyết nói, lập tức đẩy Liễu Tịnh Ngưng đi ra ngoài, còn không quên hướng Tử Hà tiên tử nháy mắt, gọi nàng cũng cùng đi ra ngoài.
Tình huống vừa rồi vô cùng nguy hiểm, giây phút Hiên Viên Uyển Dung giơ tay lên đó, Từ Khuyết liền cảm thấy tê cả da đầu, chỉ lo nữ nhân này nổi giận, thật sự giết Liễu Tịnh Ngưng đi.
Dù cho tu vi của Liễu Tịnh Ngưng đã là Địa Tiên cảnh, nhưng cũng không ngăn được tồn tại tới cấp độ như Hiên Viên Uyển Dung gảy ngón tay một cái.
- Ngươi căng thẳng cái gì thế, thật sự cho rằng ta sẽ xuất thủ sao?
Đột nhiên, giọng Hiên Viên Uyển Dung, vang lên trong đầu Từ Khuyết, đang truyền âm với hắn.
Từ Khuyết không khỏi ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, Hiên Viên Uyển Dung cũng đối diện hắn mỉm cười, tuy nụ cười này nhìn qua rất đẹp, nhưng thực sự làm cho người ta hốt hoảng trong lòng.
- Ngươi đều đã là bán bộ Tiên Đế, còn ồn ào với các nàng gì nữa?
Từ Khuyết nhíu nhíu mày, truyền âm trả lời một câu.
- Không có gì.
Hiên Viên Uyển Dung thu hồi nụ cười, nhàn nhạt đáp lại.
Trên thực tế, nàng cũng không muốn tính toán với Liễu Tịnh Ngưng cùng với Tử Hà tiên tử, nói cho cùng, bối phận của nàng xác thực là rất cao, số tuổi càng hơn Tử Hà tiên tử cùng Liễu Tịnh Ngưng rất nhiều lần, không đáng giá ở đây đàm luận vấn đề già cùng trẻ.
Trong Tu Tiên giới, xưa nay tuổi tác đều không phải thứ đáng giá đem ra khoe khoang hoặc tự ti, chỉ có cảnh giới thực lực mới là tất cả.
Nhưng dù sao nàng cũng từng là Lâu chủ của Thiên Cung Viện, thân phận địa vị cao biết bao, một chốc còn khó có thể quen thuộc có người bất kính với nàng.
Nhưng Từ Khuyết chuyển đề tài như thế, cuộc nháo kịch này cũng không thật sự bị làm ầm ĩ lên.
Liễu Tịnh Ngưng cũng không tiếp tục quấy rối nữa, mạnh mẽ nhéo lưng Từ Khuyết một cái, liền cười híp mắt xoay người hướng phòng nhỏ của mình mà đi.
Mặt của Tử Hà tiên tử không hề có cảm xúc gì quét Từ Khuyết một cái, vừa nhìn về phía Đoạn Cửu Đức, lạnh nhạt nói:
- Phòng của bản tọa ở đâu?
- Sư tôn chờ chút, Tiểu Đoạn Tử liền đi chuẩn bị một gian phòng tốt nhất cho ngài.
Đoạn Cửu Đức lập tức hóa thân làm tiểu tuỳ tùng, không hề có tính khí đi ra ngoài, chuẩn bị gian phòng cho Tử Hà tiên tử.
Tử Hà tiên tử cũng không dừng lại, trực tiếp cất bước, theo Đoạn Cửu Đức rời đi.
Trong khách sạn, ngoại trừ Từ Khuyết cùng Hiên Viên Uyển Dung cùng với Husky, cũng chỉ còn sót lại Mạc Quân Thần cùng với mọi người của Tạc Thiên Bang.
- Đều đi ra ngoài đi.
Hiên Viên Uyển Dung im lặng trong chốc lát, hơi phất tay ra hiệu nói.
- Vâng!
Tất cả mọi người cung cung kính kính, không tự chủ được đáp lại, sau đó liền thật sự muốn lui ra.
- Đậu phộng!
Từ Khuyết lập tức trừng to mắt:
- Các ngươi làm gì thế? Làm phản tập thể hay sao, đều nghe lời nàng nói như thế? Trong mắt các ngươi có còn người bang chủ là ta hay không, toàn bộ đứng lại cho ta!
- y. . .
Trong nháy mắt bước chân của mọi người hơi ngưng lại, tỏ vẻ cay đắng nhìn về phía Từ Khuyết.
Bang chủ, ngươi đây không phải là đang làm khó chúng ta hay sao?
Người ta là tồn tại trâu bò như thế, hơn nữa không chừng cũng là bang chủ phu nhân, đều đã lên tiếng bảo chúng ta đi ra ngoài rồi, chúng ta có thể không đi sao?
- Ngươi lưu lại, những người khác đều đi ra ngoài.
Lúc này, Hiên Viên Uyển Dung đưa tay chỉ về phía Từ Khuyết, như cười mà không phải cười nói.
- Rõ!
Mọi người lập tức đáp lại, lập tức không hề dừng lại chút nào, giống như chạy giữ mạng lao ra ngoài khách sạn.
Trong đó Husky cùng Mạc Quân Thần chạy trốn nhanh nhất.
- Đậu phộng, Mạc hộ pháp, ngươi vẫn còn là hộ pháp của Tạc Thiên Bang hay sao?
Lúc này Từ Khuyết chửi ầm lên.
Mạc Quân Thần lại làm bộ không nghe thấy, cũng không quay đầu lại.
Từ Khuyết trừng mắt, quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Uyển Dung, thở phì phò nói:
- Ngươi nhìn xem, những người này thực sự là quá phận quá đáng, ta thân là bang chủ của Tạc Thiên Bang, nhất định phải nghiêm khắc giáo dục bọn họ mới được, ngươi trước tiên ở chỗ này chờ ta một chút, ta bảo đảm sẽ trở về.
Nói xong, Từ Khuyết cũng cất bước, chuẩn bị lao ra ngoài khách sạn.
Nhưng mà còn chưa chạy ra được vài bước, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, cửa khách sạn đột nhiên tầng tầng đóng lại.
- Ngươi bảo đảm sẽ không trở về chứ gì?
Ở phía sau, truyền đến âm thanh tràn đầy cân nhắc của Hiên Viên Uyển Dung.
Khóe miệng của Từ Khuyết mạnh mẽ co giật, trên mặt chất lên nụ cười, xoay người cười híp mắt nói:
- Làm sao có thể chứ, ta nói sẽ trở về, liền khẳng định sẽ trở về!
- Lại đây ngồi xuống đi, ta muốn nhìn huyết mạch của ngươi một chút.
Hiên Viên Uyển Dung trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không phí lời nữa, nói ra mục đích lưu Từ Khuyết lại.
Mí mắt của Từ Khuyết lập tức nhảy một cái, xem huyết thống?
CMN, thứ này có thể tùy tiện nhìn sao? Vài phút là sẽ bồi cái mạng nhỏ của mình vào đấy.
- Chờ một chút.
Lúc này Từ Khuyết giơ bàn tay lên chặn lại, trịnh trọng nói:
- Còn nhớ trước khi từ bên trong dãy núi linh nhãn đi ra, ta nói cái gì không?
- Yêu cầu thứ hai?
Đôi mi thanh tú của Hiên Viên Uyển Dung cau lại.
Trước khi Từ Khuyết từ bên trong hang núi linh nhãn đi ra, xác thực đã đề cập với nàng, liên quan với khí tức huyết thống là một chuyện hiểu lầm, cụ thể là xảy ra chuyện gì, cần sau khi đi ra mới nói, hơn nữa còn cần nàng phải đáp ứng yêu cầu thứ hai.
- Đúng, yêu cầu thứ hai, chính là mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì, ngươi cũng không thể đụng đến ta cùng với những người thân cận của ta, như thế nào?
Từ Khuyết gật gật đầu, hỏi.
Hiên Viên Uyển Dung nghe thấy vậy, chân mày nhíu chặt hơn.
Yêu cầu thứ hai này, khiến cho nàng chần chờ, bằng tài trí của nàng, làm sao có khả năng không đoán được chuyện Từ Khuyết phải nói hoặc là cần làm sau đó, nhất định sẽ khiến nàng nổi giận.
- Yên tâm, không phải là ta muốn làm cái gì với ngươi, chỉ là muốn nói cho ngươi chuyện liên quan với khí tức huyết thống.
Từ Khuyết nhìn ra nàng đang chần chờ, giải thích bổ sung.
- Được.
Hiên Viên Uyển Dung cũng không nghĩ nhiều nữa, nhàn nhạt gật đầu.
- Được, vậy ta nói, chân tướng liên quan với huyết thống khí tức chính là. . .
Sắc mặt của Từ Khuyết nghiêm nghị đứng tại chỗ, hai tay chắp sau lưng, đột nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế bàng bạc nói:
- Kỳ thực, ta là gia gia của ngươi!
Nói xong, hai tay hắn run rẩy đưa về phía Hiên Viên Uyển Dung, lệ rơi đầy mặt nói:
- Uyển Dung, gia gia nhớ ngươi muốn chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận