Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 642: Đạo Uẩn

Mất mặt?
Kiếm Quyết triển khai mạnh mẽ như vậy, thế mà còn mất mặt?
CMN, chẳng lẽ còn có thể nhanh hơn mạnh hơn?
Đám ngươi vây xem đều một mặt ngơ ngác, suýt chút nữa đã sợ vỡ mật.
Trên mặt Đạo Thân cũng xẹt qua một ít hổ thẹn, lắc đầu nói:
- Ai, trách ta, vừa nãy có chút khinh địch, vì thế không quá tập
trung, chỉ dùng ba phần sức mạnh.
- Khinh... khinh địch?
Tất cả mọi người há to miệng, suýt nữa tê liệt ngã ngồi dưới đất.
Loại kiếm quyết uy lực kinh khủng như vậy, bởi vì khinh địch mới chỉ dùng ba phần sức mạnh? Vậy nếu như toàn lực triển khai thì tình cảnh sẽ ra sao?
Đột nhiên, Từ Khuyết cả giận nói:
- Ngươi còn nguỵ biện, ngươi cho rằng ta không nhìn ra ngươi chỉ dùng ba phần sức mạnh sao? Nhưng dáng vẻ kia của ngươi, nơi nào có ba phần sức mạnh, đến một thành cũng không có.
- Được rồi được rồi, cho Lộ Tiểu Phùng ta chút mặt mũi đi, chớ tính toán với Tiêu Dao nữa.
Lúc này, một cỗ phân thân vẫn đứng kia bước lên mở miệng khuyên bảo.
Từ Khuyết vẫn tức giận không nhịn nổi, vẻ mặt thất vọng nói:
- Ta có thể không tính toán sao? Kiếm quyết này ta đã cho hắn luyện ròng rã một ngày, thế mà hắn mới luyện thành dáng vẻ này, ngươi nói ta có thể không tính toán ư? Lại tiếp tục như thế, sang năm hắn có cơ hội bước vào bảng xếp hạng một ngàn cao thủ của Tạc Thiên Bang chúng ta sao?
- Ta kháo!
Trong đám người vây xem rốt cục có người không nhịn được, mở miệng kêu lên tại chỗ.
Như thế này quá đáng sợ rồi?
Kiếm Quyết mạnh như vậy, mà mới luyện có một ngày? Càng then chốt chính là Từ Khuyết còn không thoả mãn, cảm thấy rất thất vọng?
Không đúng, đáng sợ nhất chính là Lý Tiêu Dao này đã cường hãn như vậy, nhưng sang năm lại vẫn không có tư cách bước vào bảng xếp hạng một ngàn cao thủ của Tạc Thiên Bang?
Đây chẳng phải là nói, bọn họ còn có hơn một nghìn cường giả đáng sợ hơn cả Lý Tiêu Dao này sao?
Má ơi, có còn để cho người khác sống hay không, Tạc Thiên Bang này đến cùng là từ đâu xuất hiện thế?
Rất nhiều người bắt đầu kinh hoảng, đặc biệt một số thế lực nhỏ lúc trước từng tuyên bố thiên hạ là muốn truy sát Từ Khuyết, giờ khắc này lại càng là thấp thỏm bất an.
Mặc kệ Từ Khuyết nói thật hay giả, chỉ bằng vào thực lực mà Lý Tiêu Dao bày ra, đã đủ để chứng minh Tạc Thiên Bang cực kỳ không đơn giản, đây tuyệt đối là một thế lực không thể đắc tội.
- Ài, ngươi nói không sai, là ta còn chưa đủ nỗ lực và chăm chú, lại cho ta thời gian một ngày, nhất định ta sẽ luyện kiếm quyết này tới mức lô hỏa thuần thanh.
Lúc này, Đạo Thân vô cùng hổ thẹn nói.
-...
Trong đầu của mọi người đã trống không từ lâu, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được mà co giật.
- Một ngày nữa mới luyện đến lô hỏa thuần thanh? Không được, tối thiểu phải tu luyện tới trình độ đăng phong tạo cực! Đến đến đến, ta cho ngươi diễn luyện một lần.
Từ Khuyết nói, lấy từ Lôi Huyễn Thân ra một thanh kiếm.
Ở trong ánh mắt của mọi người, sắc mặt Từ Khuyết ngưng lại, trong mắt đột nhiên lướt trên hàn ý, lợi kiếm trong tay bỗng nhiên cắm xuống về phía trước, tư thế duy trì bất động, sau đó hô lớn:
- Đã nhìn rõ hay chưa, cốt lõi đã nắm được chưa, chính là như vậy... Mạnh mẽ cắm xuống, nhiều lần ma sát.
Đạo Thân tỏ vẻ thụ giáo gật đầu:
- Nhìn rõ ràng rồi!
Mọi người:
- ? ? ?
Có cảm giác gặp quỷ rồi?
Chỉ một chiêu kiếm chém ra, sau đó không còn gì nữa? Như thế đứa nhỏ ba tuổi cũng biết.
Lúc này, cánh tay cầm kiếm của Từ Khuyết có chút mỏi, dù sao thân thể chỉ là phàm nhân, duy trì một động tác quá lâu, rất dễ mệt mỏi, lợi kiếm trong tay cũng không tự chủ mà run rẩy một chút.
Không đợi mọi người phản ứng lại, Từ Khuyết đã tỏ vẻ ngưng trọng nói: - Vừa nãy tay run lên, chính là cốt lõi của chiêu thứ hai, nhẹ nhàng một liếm, cùng quân nỗ lực. Được rồi, ngày hôm nay dạy đến đây thôi, hi vọng lần sau không khiến ta thất vọng nữa.
- Được!
Đạo Thân dưới sự khống chế của Từ Khuyết hết sức phối hợp gật gật đầu.
Ta kháo, thế mà cũng được?
Tất cả mọi người đều tối sầm hai mắt, suýt chút nữa đã phun một ngụm máu ra ngoài.
- Tiên sư nó, vô sỉ, quá vô sỉ!
Husky đứng bên cạnh Từ Khuyết, giờ khắc này đã cảm thấy bội phục sát đất rồi, giống như xem xong một bộ phim lớn vậy.
Nó sống nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ gặp phải người nào như Từ Khuyết.
Biểu diễn thôi mà còn có thể nguỵ trang đến mức xuất thần nhập hóa như vậy, nhiều lời đến đòi mạng, lại còn làm ra chuyện dạy học.
- Lợi hại nha Từ Khuyết ca của ta, lời hung ác của ngươi thật nhiều.
Husky đánh giá cao đối với việc này.
Từ Khuyết trực tiếp để Lôi Huyễn Thân đạp bay nó, đồng thời nghe tiếng thông báo trong đầu không ngừng vang vọng, trên mặt hắn cũng hiện ra một nụ cười thỏa mãn.
Chỉ cần là Đạo Thân giết chết người, chân thân của hắn sẽ không bị lây dính sát khí, nhưng cũng không lấy được kinh nghiệm, tất cả kinh nghiệm đều thuộc về Đạo Thân.
Nhưng đây cũng chính là chuyện Từ Khuyết muốn nhìn, khi chưa xác định rõ mình phải tu đạo uẩn như thế nào, hắn còn chưa muốn tu luyện.
Nhưng để hắn thoả mãn chính là, mặc kệ là dùng Đạo Thân hay Lôi Huyễn Thân, hoặc là phân thân để trang bức, thì hắn vẫn nhận được điểm trang bức, nói tóm lại, chuyện này hắn tuyệt đối không thiệt thòi.
Hơn nữa vì không để mọi người hoài nghi hắn nắm giữ loại hình pháp quyết phân thân và Đạo Thân, Từ Khuyết còn cố ý không để Đạo Thân triển khai Phật Nộ Hỏa Liên cùng Huyền Trọng Xích, ngay cả lôi đình cũng không để dùng, ngược lại để Đạo Thân chuyển sang dùng kiếm quyết.
Đương nhiên, Kiếm Quyết này cũng không đơn giản!
Lúc trước bởi vì Kiếm Linh luyện hồn nuôi thể, rơi vào trạng thái ngủ say, vẫn bế quan chưa ra. Nhưng trước khi bế quan, đã truyền cho Từ Khuyết một bộ Tiên Đế Kiếm Quyết, tên là Thần Lôi Cửu Cung Kiếm Pháp.
Đồng thời bộ Tiên Đế Kiếm Quyết này vẫn là truyền thừa chính thống nhất, là Kiếm Linh năm đó đi theo Tiên Đế, trải qua nam chinh bắc chiến, dấu ấn vĩnh hằng lưu trong hồn thể, bên trong ẩn chứa tất cả cảm ngộ của Tiên Đế về kiếm pháp.
Chỉ có điều sau này Từ Khuyết thích phương thức giết người đơn giản thô bạo, nên cũng chưa từng dùng tới bộ kiếm quyết này, hiện nay truyền cho Đạo Thân, dĩ nhiên lại có đất dụng võ, uy lực xác thực kinh người.
Lúc trước ở trước mặt mọi người nói tới, bao gồm cả màn dạy học lừa gạt người này, đương nhiên là Từ Khuyết nói bậy nói bạ.
Trên thực tế khi Đạo Thân triển khai chiêu Tiên Đế Kiếm Quyết này, đã vận dụng toàn lực, nhưng cảnh giới quá thấp, nên không thể hiện được bao nhiêu uy lực, nhưng vẫn đủ để trong nháy mắt thuấn sát mười mấy cường địch cùng cấp.
- Ài, không nghĩ tới sự tình lại biến thành như vậy, ta lại gián tiếp tạo sát nghiệp, thực sự là xấu hổ.
Lúc này, Từ Khuyết ngửa đầu nhìn trời, thở dài, vẻ mặt trầm trọng nói:
- Hi vọng bọn họ có thể coi đây là ranh giới, không nên quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của ta nữa, ta... chỉ muốn làm một phàm nhân.
Nói đến đây, Từ Khuyết vừa nhìn về phía Đạo Thân cùng phân thân, cô đơn nói:
- Các ngươi giải tán đi, hãy để ta một mình đi trải nghiệm những thứ tà ác cùng nguy hiểm thế gian này, dù cho ta chỉ là một phàm nhân, ta cũng hy vọng có thể rèn luyện một chút, ma luyện ra một trái tim mạnh mẽ.
Mọi người:
-...
Tất cả mọi người đều không nói gì, bên cạnh mang theo hơn mười người cường đại như vậy, tất cả đều là cường giả Anh Biến kỳ, ngươi rèn luyện cái rắm gì?
Ngươi còn có thể ma luyện ra một trái tim mạnh mẽ? Không thấy ngại mà nói muốn làm một phàm nhân?
Ngươi có cân nhắc qua cảm thụ của những phàm nhân thật sự không?
...
Sau cùng, dưới ánh mắt sợ hãi mà phức tạp của mọi người, Đạo Thân và mười cỗ phân thân bắt đầu rời khỏi sàn diễn, sau đó Từ Khuyết cũng xoay người, rời khỏi tòa thành cổ này, không muốn đi vào nữa.
Dù sao... trang bức đã làm xong, có thể đi tới địa phương tiếp theo rồi.
Nhưng lần này, chuyện Từ Khuyết có người đi theo bảo vệ, như lửa đốt đồng cỏ, trong nháy mắt được truyền ra ngoài.
Có người suy đoán lai lịch Từ Khuyết, có người tìm hiểu tin tức về Tạc Thiên Bang, tất cả đề tài đều xoay chung quanh Từ Khuyết và Tạc Thiên Bang...
Điều này khiến mỗi khi Từ Khuyết đến một toà cổ thành, mọi người đều vội vàng nhường đường, không ai dám trêu chọc hắn, càng không có ai dám tới gần hắn.
Điều này khiến Từ Khuyết vô cùng phiền muộn, sau đó cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao sau này hắn thật sự có thể an tâm cảm ngộ Thiên Địa đạo uẩn, tìm hiểu đạo của bản thân, rốt cuộc phải đi như thế nào.
...
Hai tháng sau, Từ Khuyết vẫn như trước không rời khỏi khu vực thuộc về Táng Tiên Cốc hoang vu này.
Hắn quyết làm đến nơi đến chốn, lấy kinh nghiệm của Đường Tăng, từng bước tiến lên, hoàn toàn dùng pháp quyết hay Truyền Tống Trận.
Dọc theo đường đi, Từ Khuyết cũng gặp được một số thôn xóm của phàm nhân, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh năm đó ở Bàn Sơn Thôn.
Hắn đi vào, tìm một nơi ngủ trọ, nhận được đãi ngộ vô cùng tốt, dù cho ngày thời gian chỉ có mấy, giống như hắn được trở lại năm tháng lúc trước ở Bàn Sơn Thôn.
Khoảng thời gian này, hắn có rất nhiều cảm xúc.
Các thôn dân theo đuổi cuộc sống no đủ là hạnh phúc, đó là một loại đạo.
Thương nhân vào nam ra bắc theo đuổi lợi ích, là một loại đạo.
Thư sinh học hành gian khổ theo đuổi công danh, là một loại đạo.
Quả phụ trong thôn mỗi đêm lăn lộn khó ngủ, là một loại đạo.
Từ Khuyết mỗi đêm bò tường cao nhìn lén quả phụ rửa ráy, cũng là một loại... đây không phải đạo, là ham muốn cá nhân!
...
Nói tóm lại, Từ Khuyết dùng mắt thường để nhìn, dùng trái tim để cảm nhận, thiết thật cảm ngộ cuộc sống.
Hắn đối với đạo của bản thân, bắt đầu mơ hồ hiểu ra, bắt đầu tìm được phương hướng.
Ngày đó, Từ Khuyết đi đến một thôn trang mới, câu đầu tiên mà lão thôn trưởng mở miệng là hỏi:
- Tiểu tử, ngươi làm cái gì thế? Làm sao lại tới địa phương nhỏ này của chúng ta?
Từ Khuyết khẽ mỉm cười:
- Tại hạ tu đạo.
Lão thôn trưởng vừa nghe thấy thế, vô cùng mừng rỡ:
- Tu đạo? Tu đạo hay lắm, đến đến đến, tiểu tử, con đường ở cửa thôn kia của chúng ta, có thể phiền phức ngươi sửa lại một chút hay không?
- Mẹ nó!
- Cái gì?
- Không có gì, lão thôn trưởng, sửa đường không giống với tu đạo.
- Có gì không giống, đường không phải là đạo? Đạo không phải là đường? Tuy nói là do người đi ra, nhưng nếu lâu lâu không sửa, đúng là không được, tiểu tử, ngươi thực sự là người sửa đường (tu đạo) ư?
Đường chính là đạo? Đạo chính là đường? Đều do người đi ra?
Từ Khuyết hơi run run, vội vàng ghi nhớ mấy câu nói này, hai mắt dần dần sáng lên.
Sau một khắc, hắn trong đầu đột nhiên thanh tỉnh, tựa như thông suốt tất cả, trên người trong nháy mắt nhiều hơn một loại khí tức thần bí, cả người trở nên xuất trần.
- Ta đã hiểu! Ha ha, ta rốt cục đã hiểu!
Từ Khuyết cười to, cực kỳ mừng rỡ.
Có lúc, chỉ một đáp án đơn giản đặt trước mặt, nhưng lại có người như con ruồi không đầu bay loạn xung quanh.
Chỉ khi có người đánh thức, hoặc là tự mình tỉnh ngộ, mới biết hóa ra đáp án đang ở trước mắt.
Đây giống như cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho bạn mình, đang nói chuyện một nửa đột nhiên sờ sờ túi quần, thất thanh kêu lên"CMN, điện thoại di động của lão tử biến mất rồi!".
Thường nói đứng dưới ngọn đèn thì tối, chính là đạo lý này.
Mà giờ phút này, rốt cục Từ Khuyết cũng đã tìm thấy đạo của bản thân.
Cho tới bây giờ, hắn đều giới hạn trên con đường truy tìm trang bức xem cần đi như thế nào, suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể là con đường trang bức.
Giả heo ăn thịt hổ? Hung hăng nghiền ép?
Bây giờ đã hiểu rõ, tất cả đều không phải.
Cái gọi là con đường trang bức, chính là bất kể hắn nói cái gì, chỉ cần tự mình muốn đi, vậy thì cứ yên tâm lớn mật đi con đường của mình.
Ba ngàn đại đạo, ta chỉ tu cách để hài lòng!
...
Ngày hôm đó, Từ Khuyết gọi ra Đạo Thân, thật sự giúp lão thôn trưởng sửa tốt con đường trong thôn, rồi cùng Husky vội vã ra đi, chuẩn bị tìm một địa phương, bắt đầu bế quan tu luyện.
Trên người hắn có mấy ngàn vạn cực phẩm Linh Thạch, còn có vô số đan dược, chỉ cần bế quan một hai năm, tuyệt đối có thể trực tiếp tăng đến cảnh giới Anh Biến kỳ, thậm chí đột phá Luyện Hư kỳ cũng không có vấn đề gì.
Nhưng hắn chưa kịp tới kịp một địa phương thích hợp để bế quan, ở Đông Hoang đại lục lại bắt đầu rối loạn.
Tất cả mọi người đều bị một tin tức từ Nam Châu truyền tới làm khiếp sợ.
- Trời ạ! Rốt cuộc biết lai lịch của Từ Khuyết như thế nào?
- Đoạn Cửu Đức ở Nam Châu tuyên bố với bên ngoài, Từ Khuyết là đồ đệ, là môn sinh đắc ý của ông ta.
- Ta cũng nghe nói, Đoạn Cửu Đức còn để người trong thiên hạ hỗ trợ truyền tin tức, gọi Từ Khuyết mau chóng trở lại ăn với ông ta bữa cơm, gia tăng cảm tình thầy trò, nếu không linh dược trong nhà sắp khô héo rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận