Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1261: Tìm Con Trai Của Ta

- Đậu xanh!
Nhìn núi hoang trống rỗng trước mắt, đầu Từ Khuyết nổi đầy gân xanh.
Chuyện này quá là bi kịch, bản bức thánh lại có một ngày bị vứt bỏ, hai con hàng Husky và Đoạn Cửu Đức này quả thực là gan to bằng trời, lại dám ăn một mình!
- Xem ra sau này thật không thể để lại món đồ gì cho hai con hàng này được, bằng không ngày nào đó bọn họ thật sự sẽ lên trời.
Từ Khuyết bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lúc trước hắn đã từng cho Husky không ít Thần Hành Độn Tẩu Phù, không nghĩ tới con chó ngu ngốc này học khôn, đều sẽ dùng Thần Hành Độn Tẩu Phù để né hắn.
Dựa theo tình thế trước mắt này mà xem, rõ ràng chính là Husky và Đoạn Cửu Đức tìm tới tạo hóa gì đó không tệ, vô cùng lo lắng chạy về, chuẩn bị đi ăn một mình, hơn nữa còn mang theo Mạc Quân Thần, nói rõ chỗ kia có độ nguy hiểm nhất định, cần Mạc Quân Thần ra tay.
Nhưng Từ Khuyết cũng nhìn rất thoáng, lấy tình huống trước mắt của hắn, các loại tạo hóa đã có đủ nhiều, ngược lại là thực lực của Đoạn Cửu Đức đã tuột lại quá nhiều, dù cho y độ kiếp xong bước vào Địa Tiên cảnh, thực lực vẫn không ra sao như trước, để bọn họ đi kiếm chút tạo hóa tăng thực lực lên một chút cũng không tệ.
Tuy rằng Husky và Đoạn Cửu Đức làm như vậy, bình thường xem ra rất khó tiếp thu, nhưng ở trong mắt Từ Khuyết lại rất bình thường, dù sao từ vừa mới bắt đầu, Husky và Đoạn Cửu Đức vốn là đang khắp nơi bẫy người, chỉ là sau khi hắn xuất hiện, nghiền ép thủ đoạn lừa người của hai con hàng này, biến thành một mình hắn tạo hóa chung thần tú.
Nhưng bây giờ hắn tới Thiên Châu muộn hơn nhiều năm, hiểu biết đối với Thiên Châu thực sự là quá ít, lúc này mới để cho Husky và Đoạn Cửu Đức có cơ hội để lợi dụng.
- Hừ, chờ hai tên các ngươi trở về, xem ta thu thập các ngươi như thế nào.
Từ Khuyết hừ một tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng trong nháy mắt bước chân mới vừa bước ra, hắn không khỏi dừng lại, lông mày hơi nhíu lại.
- Không đúng.
Từ Khuyết thấp giọng tự nói.
Vừa nãy hắn cũng đã ý thức được, nếu như hai con hàng này thật sự đi kiếm tạo hóa gì đó, tựa hồ cũng không cần thiết vội vàng như thế, càng không cần tìm một cái cớ nát như vậy, dựa theo tính cách ngày xưa của bọn họ, hẳn là phải lén lén lút lút mất tích, sẽ không thể quang minh chính đại bỏ rơi hắn như vậy.
Kết hợp với lời nói trước khi rời đi của hai người bọn họ, hung hăng kêu hắn đi Dao Trì, chuyện này thực sự là có chút thú vị rồi đây.
- Quả nhiên là có âm mưu gì đó? Hoặc là nói, Dao Trì chính là một cái hố, hai con hàng này không dám đi, thậm chí không dám tới gần, có lẽ là đã làm ra chuyện gì thất đức, vì thế sợ sệt bị Dao Trì thanh toán nên mới chạy trốn, bây giờ muốn gạt ta đi qua, để một mình ta đi giải quyết sao?
Từ Khuyết sờ sờ cằm, suy nghĩ.
Dù sao dựa theo tác phong của Husky và Đoạn Cửu Đức, chuyện như vậy bọn họ làm ra được, không, chuyện như vậy đối với bọn họ mà nói, hoàn toàn chính là chuyện làm hằng ngày.
- Chà chà, xem ra đúng là có gì đó, hơn nữa còn coi ta thành kẻ ngốc, nhưng mà. . . vẫn có thể đi xem xem, hai con hàng này đến cùng đã làm ra chuyện phát điên gì ở Dao Trì mới sợ thành như vậy, cũng thuận tiện nhìn xem có thứ tốt gì có thể mò không.
Từ Khuyết tự nói, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Vèo!
Ngay sau đó, trong tay hắn cũng thêm ra một con khôi lỗi nhỏ, bên trên khắc đầy phù văn lít nha lít nhít, toả ra ánh sáng, chính là một con Tiên phẩm Ngụy Trang Khôi Lỗi.
. . .
Mấy ngày sau, Thiên Tướng Thành ở trung tâm Thiên Tướng Tiên Vực.
Một ông lão có vẻ bệnh tật, khuôn mặt hiền lành, tóc trắng xoá, quần áo mộc mạc, chống một cây gậy, thở hồng hộc đứng ở ngoài thành.
Hắn ngơ ngác ngửa đầu ngóng nhìn toà thành lớn nổi bồng bềnh giữa không trung trước mắt, trong lòng khá là chấn động.
Hắn không nghĩ tới, toà Thiên Tướng Thành này lại lơ lửng giữa không trung, thật sự giống như Thiên Cung trong ấn tượng vậy, Tiên Vụ lượn lờ, vô số bóng người khống chế phi kiếm, hoặc hai tay chắp sau lưng, cưỡi mây đạp gió, bay nhanh trên không trung.
Trên tòa thành cổ còn có có vài con sông đào bảo vệ thành, nước sông từ trên trời xuất hiện, hóa thành thác nước, tuôn về hướng đại dương trên mặt đất.
Trước mặt lão nhân chính là một mặt biển, trên đầu là một toà thành, hắn chống gậy, thân ảnh gầy gò đứng ở trước biển rộng, lại có loại cảm giác hiu quạnh, khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Giống như hắn rất cô đơn, rất cô đơn, nhưng lộ ra một loại chờ đợi, chiếc gậy chống trong tay rung động, giống như một cơn gió cũng có thể thổi ngã hắn bất cứ lúc nào.
- Lão nhân gia, ngươi muốn đi tới Thiên Tướng Thành sao?
Lúc này, một vệt sáng từ trên không trung lướt tới, rơi lên trên mặt đất, nhìn ông lão hỏi.
Đây là một tên binh lính phụ trách thủ vệ cửa thành, từ lúc ông lão bắt đầu xuất hiện, bọn họ đã phát hiện ra ông lão, tất cả người tới gần Thiên Tướng Thành đều sẽ bị thẩm tra, thế nhưng tu sĩ bình thường đều là tự mình lướt về phía trên không trung, trên không trung hoàn thành xét duyệt sau khi lấy được lệnh vào thành mới có thể vào thành, bước đi tới như ông lão này, ngược lại là rất hiếm thấy.
Giờ phút này, giọng điệu của người binh sĩ kia ôn hòa nhìn kỹ ông lão, mang theo một ít quan tâm.
Tuy rằng lão giả trước mắt này chỉ có tu vi Bán Tiên cảnh, hơn nữa nhìn tới hình như còn có trọng bệnh gì đó, thực lực thực tế cũng kém xa Bán Tiên cảnh phổ thông, thậm chí trên người còn có một luồng tử khí, giống như tuổi thọ sắp hết, nhưng khuôn mặt hiền lành này của hắn mang theo ánh mắt đau thương, thành công khiến binh sĩ nổi lên lòng trắc ẩn đối với hắn, làm binh sĩ nhớ tới vị cha già đã từ trần kia của mình.
- Khụ khụ khụ. . .
Lúc này, một trận gió mát phất phơ thổi, ông lão che miệng lại, có chút thống khổ nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.
- Lão nhân gia, ngươi không sao chứ?
Binh lính trẻ tuổi vội vàng dò hỏi.
Ông lão cười nhạt, khoát tay áo một cái:
- Không sao không sao, cảm ơn tiểu hữu quan tâm, lão phu đã là người bước nửa bước vào quan tài, những thứ này đều là bệnh cũ, quen rồi.
- A, lão gia. . . ngài đến Thiên Tướng Thành có chuyện gì không, tại hạ có thể giúp được ngài cái gì hay không?
Binh sĩ mở miệng hỏi.
Dù cho tu vi của y đã là Nhân Tiên cảnh, dù cho y thân là hộ vệ của Thiên Tướng Thành, nhưng vẫn xưng hô ông lão là tiền bối, rất là kính trọng.
Bởi vì vị lão giả này, khiến y cảm thấy rất đáng thương, không nhịn được lại xem là bậc cha chú để đối xử.
- Ta. . . khụ khụ, ta tìm đến con trai của ta, ta nghe người ta nói hắn có hôn ước với một vị cô nương của Dao Trì, vì thế nên đoán có khả năng hắn đã đến Thiên Tướng Thành, haizz, hắn rời nhà đã rất nhiều năm, ta. . . ta muốn trước khi đi, có thể ngồi cùng một chỗ với hắn cùng với con dâu, ăn một bữa cơm thật ngon, như. . . như thế ta đã rất hài lòng rồi.
Tốc độ nói chuyện của ông lão rất chậm, làm cho người ta có một loại cảm giác dùng hết khí lực toàn thân.
Binh sĩ nghe vậy, mũi càng không nhịn được có chút cay cay.
Năm đó vị cha già bên trong nhà y kia, trước khi lâm chung, cũng có một cái nguyện vọng như thế, nhưng đáng tiếc y lại một lòng chỉ muốn tìm kiếm tạo hóa khắp nơi, một lòng chỉ muốn tu luyện, mãi đến tận lúc y về nhà, cha cũng đã tạ thế nhiều năm, trong phòng là một mảnh tro bụi, rách nát không thể tả.
Bây giờ nghe được vị lão giả này nói, y lại càng tưởng niệm cha của mình.
- Không sao, lão nhân gia, ngài đem tiên nguyên truyền vào khối lệnh vào thành này, chỉ cần ngài không phải là người bị truy nã, liền có thể vào thành. Lúc này, binh sĩ cũng nhanh chóng lấy ra một khối lệnh vào thành.
Tuy rằng cảm động thì cảm động, nhưng thủ tục bình thường vẫn không thể loại trừ được.
Thế là sau khi ông lão hoàn thành thẩm tra, binh sĩ liền cũng cấp tốc mang theo ông lão bước lên Thiên Tướng Thành, còn tự thân tiếp dẫn hắn vào thành, hướng về Dao Trì Thánh Địa mà đi.
Thiên Tướng Thành vô cùng to lớn, các loại thế lực lớn nhỏ ở trong chí ít có đến mấy chục, long xà hỗn tạp, binh sĩ kia thực sự lo lắng lão giả sẽ bị một ít người gây rối bắt nạt ở trong thành, cho nên mới tự mình dẫn đường.
Từ cửa thành đi về hướng Dao Trì, chí ít cần phải bay một ngày, đi hướng về điểm truyền tống gần nhất rồi bước lên Truyền Tống Trận, mới có thể đến nơi nhanh nhất.
Binh sĩ vô cùng nhiệt tình, toàn bộ hành trình đều làm bạn với ông lão, một đường cũng không có ai dám đến gây sự, mãi cho đến ngày thứ ba, rốt cục hai người đã đến bên ngoài Dao Trì Thánh Địa.
- Lão nhân gia, con trai của ngài tên là gì? Còn có vị nữ đệ tử Dao Trì có hôn ước với con trai của ngài, báo cho ta tên của bọn họ, ta thay ngài đi thông báo một tiếng với thủ vệ Dao Trì.
Đứng ở ngoài Dao Trì Thánh Địa, binh sĩ trẻ tuổi nhìn ông lão, quan tâm hỏi.
Ông lão ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên một ít vui mừng cùng tự hào, thở dài nói:
- Ta. . . đứa con trai kia của ta từ nhỏ đã có dáng vẻ đẹp trai, vì thế hắn có mấy cái nhũ danh, gọi Từ Mỹ Lệ và Từ Phiêu Lượng, đại danh gọi là Từ Khuyết, ta nghe người ta nói, hắn có hôn ước với Thánh Nữ Bạch Thải Linh của Dao Trì, cho nên mới ngàn dặm xa xôi chạy tới, muốn gặp gỡ hắn cùng đứa con dâu kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận