Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 852: Việc Này Lớn Hơn

Vèo!
Hai tia sáng từ phía chân trời xẹt qua, trực tiếp hướng về ngọn núi xa xa lao đi.
- Tiểu cô nương, Thánh Hiền Cung có lai lịch gì?
Trên đường, Từ Khuyết quay đầu nhìn về phía Khương Hồng Nhan.
Dù sao theo lời những tu sĩ kia nói, Tầm Tiên Đồ do Trương Thiên Đạo vẽ là do Thánh Hiền Cung phân tán ra, vì thế tất cả mọi người đều cho rằng đó là thật sự, có thể thấy được địa vị cùng uy vọng của Thánh Hiền Cung ở Huyền Chân đại lục cũng không nhỏ.
Hơn nữa dựa theo lời bọn họ nói, lúc đó ở đây cũng có không ít đệ tử Thánh Hiền Cung, nói rõ sự kiện lần này cũng không phải là do Thánh Hiền Cung chủ đạo.
Nhưng Từ Khuyết căn bản không tin vào loại chuyện này, dưới cái nhìn của hắn, nếu Thánh Hiền Cung thật sự có thực lực, dựa vào cái gì sau khi có được Tầm Tiên Đồ, không tự mình đi tìm tạo hóa, ngược lại còn muốn phân tán rộng rãi ra ngoài thiên hạ, hấp dẫn nhiều người như vậy, ở trong đây rõ ràng có chuyện không muốn để người khác biết.
- Bắt đầu từ triều đại đầu tiên của Thông Thiên Quốc, Thánh Hiền Cung chính là thế lực do các đại lão đã từ quan trong triều sáng lập ra, rộng rãi chiêu mộ tài tử có tư chất thông tuệ lại đầy bụng kinh luân trong thiên hạ, đến nay đã có lịch sử mấy ngàn năm, cung chủ hiện nay tên là Vệ Thiên Lê, mọi người gọi y là Vệ Phu Tử. Cảnh giới của y là Đại Thừa kỳ đỉnh phong, thực lực không phân cao thấp với thánh thượng, vì thế thực lực tổng hợp của Thánh Hiền Cung cũng không hề yếu hơn Thông Thiên Quốc là bao.
Khương Hồng Nhan bình tĩnh nói.
- Ồ? Xem ra Thánh Hiền Cung này cũng không đơn giản.
Từ Khuyết lập tức nheo con ngươi lại, cười nhẹ.
Hắn càng tin tưởng dự đoán của mình không hề sai, Thánh Hiền Cung đã có thực lực cường đại như vậy, tại sao còn muốn chia một chén canh ra ngoài?
Chẳng lẽ là một đám người lòng dạ rộng rãi? Ha ha, chuyện hão huyền, Tu Tiên Giới ngoại trừ loại người đàng hoàng như bản bức thánh, nơi nào còn có người tốt?
- Còn có một chuyện!
Lúc này, Khương Hồng Nhan đột nhiên kéo tay Từ Khuyết nói.
Từ Khuyết ngẩn ra:
- Chuyện gì?
- Lúc ở đời trước, thánh thượng từng hạ xuống một đạo hôn ước, gả ta cho thiếu chủ Vệ Tử Tuân của Thánh Hiền Cung, gia tăng quan hệ giữa Đế Cung và Thánh Hiền Cung. Lúc đó thiên hạ đều biết rõ, nhưng ta vẫn chưa đồng ý, đối ngoại tuyên bố bế quan tu luyện, mãi đến tận năm năm sau, bọn họ liên thủ khống chế ta, vận dụng Tiên Khí cùng bí pháp đưa ta đi chuyển thế.
Nói đến đây, trên mặt Khương Hồng Nhan hiện lên ý cười, ánh mắt nhu hòa nhìn Từ Khuyết:
- Vì thế chờ một lúc vào núi, ngươi có thể sẽ gặp phải Vệ Tử Tuân, còn có người của Thánh Hiền Cung và người của Đế Cung.
- Hôn... hôn ước? Không sao không sao, đó không phải đều là chuyện của đời trước hay sao, hơn nữa ngươi cuối cùng cũng không gả cho y, những thứ này đều là việc nhỏ thôi. Cho dù gặp phải bọn họ, ta cũng sẽ cười phất tay với bọn họ một cái.
Từ Khuyết sau khi sửng sốt một lát liền xua tay cười nói, nhưng trong lòng cũng đã vô cùng khó chịu.
Việc nhỏ?
Đùa gì thế?
Việc này tuyệt đối lớn vô cùng!
Đế Cung và Thánh Hiền Cung lại dám đánh chủ ý vào Nhan Nhan của ta, cho dù là chuyện của đời trước cũng không được, nếu để cho bản bức thánh gặp phải, không lột các ngươi mấy lớp da thì không được.
Chính là hổ báo như thế, cứng rắn như thế!
- Tiểu tử, ngươi không cần bận tâm tới ta, đến lúc đó nếu bọn họ dám bất kính với ngươi, ta sẽ ra tay.
Lúc này Khương Hồng Nhan nhẹ giọng nói.
Trên dung nhan tuyệt mỹ mang theo một ít ý cười nhạt, đôi mắt đẹp quét về phía ngọn núi đã gần trong gang tấc.
Loại khí chất Nữ Đế quân lâm thiên hạ trên người nàng giống như lúc trước ở bên ngoài Đế Cung, chính là lúc nàng không chút do dự giết chết đám tướng lĩnh và cấm vệ kia.
Từ Khuyết không khỏi đồng tình với đám người Thánh Hiền Cung và Đế Cung, tiểu tỷ tỷ Hồng Nhan nhà ta mà ra tay, sợ là các ngươi không chỉ mất đi mấy lớp da, mà sẽ chết thêm một đống người luôn.
"Vèo!"
Cùng lúc đó, hai người đã thuận lợi rơi xuống ngọn núi.
Husky đã sớm ngừng giãy dụa, tỏ vẻ uể oải, tựa hồ đã hoàn toàn mất đi hi vọng về cẩu sinh.
Từ Khuyết vừa nhìn thấy dáng vẻ của nó, lập tức liền vui vẻ:
- Husky, ngươi bị sao thế? Sợ độ cao à?
- Sợ cái rắm, bản thần tôn căn bản không muốn đi tới cái loại địa phương đó, ngươi dựa vào cái gì mà mang theo bản thần tôn cùng đi, ngươi có gan thì thả bản thần tôn ra, tự mình đi đi.
Husky vừa nghe thấy Từ Khuyết nói liền nổi điên, tức giận hô.
- Ồ? Thật hay giả thế?
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
- Thật sự! Thả bản thần tôn ra, bản thần tôn xem thường đi cùng với ngươi!
Husky hô.
- Được.
Từ Khuyết trực tiếp ném Husky xuống, cười nhạt nói:
- Husky, vốn ta còn muốn sau khi tìm được Phá Không Phù sẽ dẫn ngươi đi về quê nhà ta nhìn một chút, nếu ngươi không đi, vậy ta cũng không ép buộc nữa.
Vèo!
Husky vừa rơi xuống đất, cấp tốc thoát ra xa mấy trăm mét, sau đó mới dừng lại, tỏ vẻ lớn lối nói:
- Ta nhổ vào, bản thần tôn có cái gì mà chưa từng thấy? Còn cần phải đi tới quê nhà ngươi sao? Tiểu tử, duyên chúng ta đã tận, CMN có cơ hội lại tương phùng, cáo từ!
Nói xong, Husky quay đầu liền chuẩn bị rời đi.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, cười nói:
- Đúng rồi, Husky, nói cho ngươi một bí mật, kỳ thực những đậu hủ thúi, cánh gà nướng, còn có Hamburger kia của ta, ở quê nhà ta mỗi con đường đều có, hơn nữa bán cực kỳ rẻ, một khối hạ phẩm Linh Thạch liền có thể mua lại vô số cửa hàng, hai khối Linh Thạch, liền có thể...
"Vèo!"
Nói còn chưa dứt lời, Husky bỗng nhiên đã chạy trở về, tỏ vẻ kích động nhìn Từ Khuyết, hai mắt sáng rực lên nói:
- Hai khối Linh Thạch liền có thể thế nào?
- Liền có thể thuê tới một đám người tranh nhau chen lấn theo ngươi lăn lộn, tôn kính gọi ngươi là thần tôn, còn tranh nhau đấm bóp cho ngươi, nghe ngươi sai khiến.
Từ Khuyết cười dài nói ra.
Husky lúc này cả người run lên, một luồng chính khí bỗng nhiên dồn dập tuông ra từ trên thân nó.
Ầm!
Dưới một tiếng vang trầm thấp, Husky một móng vuốt vỗ ngực, leng keng mạnh mẽ nói:
- Tiểu tử, đừng nói nữa! Bản thần tôn từng cùng ngươi vào sinh ra tử vô số lần, những lúc như thế này sao có thể bỏ ngươi mà đi được? Vừa nãy chỉ là nói đùa một chút mà thôi, đi, bản thần tôn mang các ngươi tới cửa vào sơn cốc này.
Nói xong, Husky cực kỳ nhiệt tình xông lên phía trước, tích cực dẫn đường.
Khương Hồng Nhan nhìn thấy vậy lại dở khóc dở cười, tức giận nhìn Từ Khuyết một cái, cười nói:
- Ngươi lại lừa nó à?
- Hey, tiểu cô nương, lần này là ngươi thật sự oan uổng ta rồi, điều ta vừa nói đều là sự thật, hơn nữa nếu như ngươi tới, tuyệt đối sẽ bị người của toàn thế giới xưng là nữ thần, mỗi ngày cúng bái.
Từ Khuyết vui cười hớn hở nói.
Hắn đã bắt đầu tưởng tượng ra tháng ngày mang theo chúng nữ trở lại Địa Cầu, ở trên Địa Cầu hô mưa gọi gió, trang bức các loại.
Ôm chờ mong và ảo giác tốt đẹp này, dưới sự dẫn dắt của Husky, rốt cục Từ Khuyết đã đi đến bên ngoài vùng thung lũng kia.
Lúc này toàn bộ lối vào thung lũng rải rác vô số hài cốt, máu thịt của bọn họ đều bị hút đến không còn một mống, thậm chí ngay cả một chút xíu vết máu trên đất đều không nhìn thấy.
Nhưng đám Phệ Thiên Ma Văn kia cũng không thấy bóng dáng đâu, bốn phía có vẻ vô cùng tĩnh mịch.
Tuy nhiên lối vào thung lũng vẫn có thể nhìn thấy không ít dấu chân mới, xem ra là trước khi bọn họ đến, cũng đã có người tới trước một bước.
- CMN, đến cùng là chết đi bao nhiêu người rồi thế? Hơn nữa tại sao ngay cả một con Phệ Thiên Ma Văn cũng không giết được?
Lúc này Husky nhìn hài cốt trên đất, kinh ngạc nói.
Sắc mặt của Từ Khuyết cũng ngưng lại, đây chính là điều mà hắn lo lắng, nhiều người chết thảm như vậy, kết quả liền một con Phệ Thiên Ma Văn đều không chết, có thể thấy được đám Phệ Thiên Ma Văn kia mạnh mẽ đến đâu.
- Đi thôi, đi vào điều tra thử.
Hắn lắc lắc đầu.
Bất kể là như thế nào, chuyến này vẫn phải đi vào, dù sao bên trong khả năng cao có Phá Không Phù tồn tại, nếu có thể tìm được, liền không cần chờ đủ điểm trang bức đi thăng cấp hệ thống nữa.
Hơn nữa lại nói, loại đồ chơi nhỏ như Phệ Thiên Ma Văn này cũng không phải không có cách đối phó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận