Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 579: Tình Cảnh Kịch Liệt

Lập tức, tình cảnh trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.
Các đại nhân vật của các thế lực lớn đều đang tăng giá, nguyên bản chỉ cần 998 cực phẩm linh thạch một miếng đậu hủ thúi, nhưng giờ trở thành cạnh tranh giống như một buổi đấu giá.
Thậm chí có một vài cường giả tính khí nóng nảy, phẫn nộ, suýt chút nữa ra tay đánh nhau.
Thiên kiêu trẻ tuổi ở đây hoàn toàn xem tới choáng váng, nhưng cũng ý thức được rằng, đậu hủ thúi này là thật sự rất bất phàm, không chỉ có hiệu quả đối với Luyện Hư kỳ, đối với những Anh Biến kỳ thiên kiêu bọn họ mà nói, cũng có tác dụng lớn.
Đáng tiếc nhà bọn họ căn bản không sánh được với những đại nhân vật ở đây, căn bản là không có tư cách tham dự cạnh tranh.
Từ Khuyết lại cực kỳ bình tĩnh, giống như từ lâu đã biết sẽ như vậy, tỏ vẻ cười nhạt ngồi ở một bên, giống như việc không liên quan tới mình, cười nhìn đông đảo cường giả đang tăng giá.
Liễu Tĩnh Ngưng nhìn thấy thế đau cả đầu, truyền âm nói ra:
- Tiểu tử, chiêu này của ngươi giấu có chút sâu.
- Quá khen quá khen.
Từ Khuyết khiêm tốn cười nói.
- Ta bảo vệ ngươi một đường, ngươi không dự định cho ta một miếng sao?
Liễu Tĩnh Ngưng cười híp mắt truyền âm nói.
Nàng cũng cảm thấy động tâm rồi, dù sao đậu hủ thúi này là thứ có thể tăng cường một thành thần hồn.
Hơn nữa dưới cái nhìn của nàng, Từ Khuyết nhất định sẽ đưa cho nàng một miếng, dù sao vừa nãy đã tự mình đưa đến trước mặt nàng, chỉ là nàng không có ăn.
Nhưng mà, Từ Khuyết lại giả ngu nói:
- Cái gì, ngươi nói cái gì? Ta không nghe được, tín hiệu không ổn định!
- Ngươi...
Nụ cười trên mặt Liễu Tĩnh Ngưng trong nháy mắt cứng lại.
Lại nhìn Từ Khuyết đang tỏ vẻ đắc ý, nàng lập tức nghiến răng nghiến lợi, cái tên này rõ ràng là đang cố ý chọc giận nàng.
...
Cuối cùng, đại nhân vật của các gia tộc lớn cùng môn phái, dĩ nhiên đem giá cả của ba miếng đậu hủ thúi nhấc lên đến hơn vạn.
Con số này đối với người bình thường mà nói là vô cùng đáng sợ, nhưng so với công hiệu của đậu hủ thúi, Linh Thạch trái lại trở nên không đáng giá.
Cuối cùng vẫn là ông lão của Khương gia ra tay xa hoa, lực áp quần hùng, càng bỏ ra giá cao năm ngàn khối cực phẩm Linh Thạch, chỉ mua một miếng đậu hủ thúi!
Toàn trường phần lớn người lập tức liền yên tĩnh, tỏ vẻ không cam lòng.
Không phải bọn họ mua không nổi, mà là cái giá này ra ngoài phạm vi bọn họ có thể khống chế.
Dù sao những người này chỉ là đại biểu thế lực của mình tới tham gia đại hội cắt đá, Linh Thạch có thể sử dụng có hạn, căn bản cũng không nghĩ tới ở đại hội cắt đá, lại lại đột nhiên xuất hiện loại đậu hủ thúi thần kỳ này, không hề chuẩn bị đầy đủ.
Vì thế lúc này, rất nhiều người đều đang ảo não, sớm biết như vậy, vừa nãy theo Phong Vô Đạo, bỏ ra giá cả thấp, giành trước mua tất cả đậu hủ thúi kia lại.
- Tiểu hữu, Cung gia ta cũng bỏ ra năm ngàn khối cực phẩm Linh Thạch, mua một miếng đậu hủ thúi.
Cường giả của cung gia cũng mở miệng.
Có tiền đưa tới cửa, Từ Khuyết đương nhiên sẽ không từ chối.
Hắn lấy ra hai miếng đậu hủ thúi, liền cùng Khương gia cùng Cung gia đổi lấy 1 vạn khối cực phẩm Linh Thạch, tài sản trong nháy mắt tăng vọt.
Liễu Tĩnh Ngưng bên cạnh nhìn tới trợn mắt ngoác mồm, đối với nàng mà nói, một vạn cực phẩm Linh Thạch không phải con số kinh người gì, nhưng mà nàng liền chưa từng nhìn thấy ai lừa Linh Thạch lại có thể nhanh giống như Từ Khuyết vậy.
Càng then chốt hơn chính là, cái tên này cùng con chó kia, vừa ăn mười mấy miếng đậu hủ thúi.
Theo giá cả hiện nay mà tính toán, bọn họ chẳng phải là đã ăn mấy vạn cực phẩm Linh Thạch?
"Vèo!"
Lúc này, Từ Khuyết đem một vạn cực phẩm Linh Thạch thu vào trong nhẫn chứa đồ, lần nữa nhìn về phía mọi người, lại thét to lên:
- Trong nồi chỉ còn một miếng đậu hủ thúi cuối cùng thôi, còn có ai muốn không? Nếu không, ta ăn nhé?
Mẹ nó chứ! Ngươi còn muốn ăn?
Mọi người vừa nghe thấy thế, suýt chút nữa thì ngất đi.
Đồ vật đắt như thế, cái tên này lại ăn như ăn cơm?
Thế nhưng cũng không đúng rồi, hắn ăn nhiều như vậy, làm sao không thấy thần hồn của hắn có tăng trưởng?
Phong Vô Đạo hiển nhiên cũng phát hiện ra điểm này, nghi ngờ nói:
- Tiểu hữu, chẳng lẽ vật này chỉ có hiệu quả một lần?
- Đúng rồi. Mỗi người một đời chỉ có thể dùng một lần, ăn nhiều sẽ không còn tác dụng nữa.
Từ Khuyết không hề che giấu, gật đầu thừa nhận.
Nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng chút nào tới đánh giá của mọi người đối với đậu hủ thúi, thậm chí đều cảm thấy rất bình thường, đồ ăn thần kỳ như thế, nếu như có thể vô hạn tăng cường thần hồn, đây chẳng phải là tùy tiện ăn chừng trăm miếng, liền có thể bạch nhật phi thăng?
- Thật không có ai muốn nữa sao? Vậy ta ăn đây, đây là một miếng cuối cùng rồi.
Lúc này, Từ Khuyết gắp lên một miếng đậu hủ thúi cuối cùng trong nồi, giả vờ giả vịt hỏi.
Mọi người lập tức liền tức giận.
Mẹ nó, chính ngươi cũng đã nói rồi, vật này ăn nhiều không có tác dụng, làm sao còn ăn thế?
- Tiểu hữu chậm đã, lão hủ ngượng ngùng vì trong túi rỗng tuếch, bây giờ chỉ có ba ngàn khối cực phẩm Linh Thạch có thể sử dụng, chẳng biết có thể nợ hai ngàn khối không, trước khi đại hội cắt đá kết thúc, lập tức sẽ sai người ta đem ra cho ngươi.
Lúc này, một ông già mở miệng hỏi.
Từ Khuyết trừng mắt nhìn, gật đầu nói:
- Đương nhiên có thể, thế nhưng phải viết một tờ giấy nợ.
- Cái gì? Có thể nợ trước?
Mọi người vừa nghe thấy thế, mắt lập tức sáng lên.
Bọn họ vốn không thiếu Linh Thạch, chỉ có điều cân nhắc đến một lúc còn có một nhóm cổ thạch phải cạnh tranh, mới không dám sử dụng quá nhiều.
Thế nhưng nếu như có thể nợ, bọn họ làm sao còn kiêng dè?
Lúc này, đông đảo cường giả lại kịch liệt cạnh tranh.
- Tiểu hữu, ta chỗ này cũng có ba ngàn khối Linh Thạch có thể vận dụng, thế nhưng ta có thể viết thêm giấy nợ ba ngàn! Gộp lại chính là sáu ngàn cực phẩm Linh Thạch, mua một miếng đậu hủ thúi của ngươi!
- Hừ, sáu ngàn tính là gì, ta ra bảy ngàn!
- Hừ, tiểu hữu, ngươi không nên tin những người không biết xấu hổ này, cẩn thận bọn họ viết giấy nợ, lúc nữa lại trở mặt không quen biết. Ta chỗ này có bốn ngàn cực phẩm Linh Thạch, lại cho ngươi một bình Cửu Chuyển Kim Ô Đan có giá trị một ngàn cực phẩm Linh Thạch, ngươi cảm thấy làm sao?
- Bạch lão đầu, ngươi khốn kiếp, nói ai viết giấy nợ lại trở mặt không quen biết, ngươi không nên ngậm máu phun người!
- Liền nói ngươi đấy, làm sao?
- Hừ, ngươi đợi đó, đại hội cắt đá kết thúc, ngươi đừng chạy!
- Ta há sợ ngươi sao?
Lập tức, mấy ông lão liền làm rùm beng lên, tràn ngập mùi thuốc súng, lại vẫn bởi vậy mà kết thù.
Dù sao đây là một miếng đậu hủ thúi cuối cùng, cạnh tranh thực sự rất kịch liệt.
Mấy ông lão của Khương gia cùng Cung gia lại đang cười lạnh, cũng vui mừng mình mang thêm nhiều Linh Thạch, đầy đủ sủ dụng, bằng không liền không mua được miếng đậu hủ thúi vừa rồi kia.
Bây giờ Từ Khuyết còn nói có thể viết giấy nợ, bọn họ lập tức lại hứng thú.
Tuy đậu hủ thúi này chỉ có thể có tác dụng một lần, nhưng bên trong gia tộc của bọn họ cũng không thiếu cường giả, đặc biệt đối với lão tổ của bọn họ mà nói, vật này càng thêm quý giá.
Lúc này, ông lão của Khương gia mở miệng nói:
- Tiểu hữu, Khương gia ta dùng một một tấm giấy nợ một vạn cực phẩm Linh Thạch, hơn nữa chờ một lúc trên đại hội cắt đá, có thể miễn phí để ngươi lựa chọn một khối cổ thạch, lấy những thứ này đổi một miếng đậu hủ thúi, ngươi cảm thấy thế nào?
Tất cả mọi người ở đây vừa nghe thấy thế, lập tức liền yên lặng như tờ.
Ở trước mặt gia tộc lớn giàu nứt đố đổ vách như Khương gia, bọn họ căn bản không có cách nào cạnh tranh lại.
Hơn nữa còn miễn phí cho người ta chọn một khối cổ thạch, chỉ bằng vào điểm này, mọi người liền cảm thấy ngoài tầm tay với rồi, phải biết, chờ một lúc những cổ thạch kia, đều là từ Càn Long Quật kéo tới.
Người của Cung gia cũng kinh ngạc một hồi, tựa hồ không nghĩ tới Khương gia ra tay rộng lượng như vậy.
Nhưng Cung gia bọn họ cũng không muốn chịu thua kém, dù sao vật này quá hiếm có, có thể cầm nhiều một khối là thêm một khối.
- Tiểu hữu, Cung gia ta cũng đồng ý viết giấy nợ một vạn cực phẩm Linh Thạch, đồng thời miễn phí để ngươi lựa chọn hai khối cổ thạch!
Ông lão của Cung gia mở miệng nói.
Ông lão của Khương gia lập tức sầm mặt lại, nói ra:
- Tiểu hữu, Khương gia để ngươi chọn ba khối cổ thạch!
Người của Cung gia oán hận nói:
- Cung gia ta để ngươi chọn bốn khối!
Tất cả mọi người ở đây lập tức ngẩn ra.
Tình huống đây là như thế nào?
Cung gia cùng Khương gia lại cạnh tranh rồi?
Chuyện này... đây là xảy ra đại sự rồi!
Người ở chỗ này đều rất rõ ràng, Khương gia cùng Cung gia quan hệ rất huyền diệu, có hợp tác cũng từng có cạnh tranh, nhưng gần đây hai nhà lại liên kết, tựa hồ hai bên có ý định muốn xây dựng lại quan hệ, lần này liên thủ tổ chức đại hội cắt đá, chính là đem quan hệ của hai nhà từng bước xây dựng lại.
Nhưng bây giờ, chẳng lẽ bởi vì một miếng đậu hủ thúi, lại muốn xích mích biến thành quan hệ cạnh tranh?
- Khương gia ta ra năm khối cổ thạch!
- Cung gia ra sáu khối!
- Bảy khối!
- Tám khối!
...
Cường giả của hai gia tộc lớn còn đang tiến hành cạnh tranh, tựa hồ từ việc tranh đậu hủ thúi, từng bước đã biến thành tranh khí thế, mùi thuốc súng càng ngày càng đậm.
Nhưng người tinh tường tựa hồ nhìn ra, hai người này hẳn là có thù riêng, bằng không thì sẽ không đem quan hệ của hai gia tộc thật vất vả mới sửa tốt, phá hỏng trong nháy mắt.
Cuối cùng, vẫn là người nhà họ Khương chiếm cứ thượng phong, lấy giấy nợ một vạn cực phẩm Linh Thạch, cộng thêm để Từ Khuyết ở trên đại hội cắt đá miễn phí chọn mười khối cổ thạch, thắng được một miếng đậu hủ thúi cuối cùng.
Ông lão của Cung gia tỏ vẻ âm trầm, nguyên bản còn muốn tăng giá tiếp, nhưng sau khi có người ghé vào lỗ tai ông ta nói rồi chút gì đó, ông ta mới không cam lòng thu tay lại.
Từ Khuyết trở thành người thắng lớn duy nhất, hài lòng nhận lấy giấy nợ.
Tiếp đó, hắn tựa như làm ảo thuật, lại từ trong lòng móc ra một bao đậu hủ thúi khác, ào ào ào đổ vào trong chảo dầu.
Mọi người ở đây đều trở nên si ngốc, hắn lớn tiếng hét lên:
- Tin tức tốt tin tức tốt, đạo hữu vừa rồi không mua được đậu hủ thúi có phúc rồi, một nhóm đậu hủ thúi mới của Tạc Thiên Bang lại ra thị trường, phải mua a! Chỉ cần 998 khối cực phẩm Linh Thạch liền có thể mang đậu hủ thúi Tạc Thiên Bang về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận