Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 442: Ngươi Rốt Cục Là Ai

"Coong!"
Nhưng khi Từ Khuyết vừa duỗi tay ra, còn chưa kịp chạm đến chuông đồng, trong sương phòng đối diện đã vang lên tiếng chuông, cắt ngang hành động của Từ Khuyết.
Sau đó một giọng nữ truyền ra.
- Ta ra ba ngàn vạn Linh Thạch!
Ba ngàn vạn?
Mọi người có mặt ở đây tiếp tục ngơ ngác.
Buổi đấu giá hôm nay thực sự quá đáng sợ, đúng là một kẻ so với một kẻ đều có tiền!
Một đan dược lục tinh giá trị hai ngàn vạn Linh Thạch, lại có thể có người trả giá ba ngàn vạn.
- Xem ra hai đại nhân vật trong hai sương phòng kia, đều là nằm ở giai đoạn then chốt Anh Biến kỳ, cần dựa vào viên thuốc này để đột phá bình cảnh.
- Tất nhiên là như vậy rồi. Thái Thanh Bích Thủy Đan vốn là có tiền cũng khó cầu, lại có tác dụng trong việc đột phá bình cảnh, nếu như thật sự cần, dù tốn bốn, năm ngàn vạn Linh Thạch đều đáng giá.
- Có người nói Thái Thanh Bích Thủy Đan cao nhất từng được bán với giá tám ngàn vạn Linh Thạch, không biết ngày hôm nay có thể phá kỷ lục hay không?
- Nhất định có thể, Vương Tư Thông kia không phải đã nói rồi sao? Ngày hôm nay hắn muốn nhận thầu toàn bộ buổi đấu giá, bây giờ chỉ thiếu ba món đồ đấu giá cuối cùng.
- Ha ha, nhưng ba cái món đồ đấu giá cuối cùng này đều là bảo vật then chốt, hắn nói nhận thầu là nhận thầu được chắc?
- Đúng vậy, các ngươi nhìn hắn đến bây giờ còn chưa lên tiếng, không phải là đã dùng hết Linh Thạch rồi chứ?
- Ha ha, rất có thể! Dù sao đến hiện tại hắn đã tốn không ít rồi.
- Cuối cùng cũng không cần nhìn hắn khoe của nữa rồi.
Rất nhiều người cười trên sự đau khổ của người khác, cùng nhìn về phía lầu hai, vẻ mặt trêu tức, cho rằng Từ Khuyết không còn đủ Linh Thạch để cạnh tranh nữa!
...
Trong một gian sương phòng khác, sát vách Từ Khuyết, lão giả chau mày, trầm giọng hừ lạnh nói:
- Hừ, một tiểu nữ oa không coi ai ra gì, dám cùng lão hủ tranh Thái Thanh Bích Thủy Đan!
Coong!
Ông ta gõ chuông đồng, thanh âm hùng hậu nói:
- Bốn ngàn vạn!
"Rào!"
Tất cả mọi người đều ồ lên, lúc này mới ba lần trả giá, Thái Thanh Bích Thủy đan đã có giá lên tới bốn ngàn vạn, hơn nữa mới chỉ có hai người tranh đấu.
Hơn nữa với giá cả này, người trong đại sảnh cơ bản là không thể tham dự vào, chỉ có những đại nhân vật trên lầu hai tay cầm ngọc thiếp mới có tư cách tham dự.
Hiện tại mới chỉ hai người mà giá đã lên tới bốn ngàn vạn, nếu là đại nhân vật còn lại cũng ra tay, chẳng lẽ có thể phá vỡ kỷ lục, thậm chí vượt quá trăm triệu?
Trong đại sảnh rất nhiều người bắt đầu chờ mong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mỗi phòng nhỏ trên lầu hai.
"Coong!"
Tiếp đó lại có tiếng chuông đồng vang lên, là cô gái trong phòng đối diện Từ Khuyết.
- Năm ngàn vạn!
Nữ tử lạnh lùng nói, con ngươi cũng nhìn chằm chằm vào phòng lão giả sát vách Từ Khuyết.
Nhưng lão giả không hề có ý định rút lui, trực tiếp rung chuông đồng, lớn tiếng quát:
- Sáu ngàn vạn!
Hiển nhiên, lão giả này nhất định phải lấy được Thái Thanh Bích Thủy Đan.
Ông ta đã dừng lại ở Anh Biến kỳ tầng sáu quá nhiều năm, cộng với số tuổi đã lớn, khó có thể tự đột phá bình cảnh, vì thế viên Thái Thanh Bích Thủy Đan này chính là hi vọng của ông ta, chỉ cần đột phá đến Anh Biến kỳ tầng bảy, không chỉ có thực lực bay vọt, tuổi thọ còn có thể tiếp tục kéo dài.
Mà nữ tử kia vừa nghe thấy lão giả hô giá sáu ngàn vạn Linh Thạch thì sầm mặt lại, thật lâu không có động tĩnh, hai lông mày nhíu chặt, tựa hồ đang do dự xem có cần tiếp tục ra giá hay không.
Không giống như lão giả, đối với viên thuốc này nàng vẫn không quá cần.
- Sáu ngàn vạn lần thứ nhất.
Cung trang nữ tử cười nhạt, bắt đầu nhắc nhở.
Mọi người ở đây có chút ngạc nhiên, hiển nhiên không nghĩ tới, việc cạnh tranh viên thuốc này lại kết thúc nhanh như vậy, có chút đầu voi đuôi chuột rồi.
- Nữ tử ở lầu hai kia sợ rằng cũng từ bỏ rồi!
- Ai, dù sao cũng là sáu ngàn vạn, nếu như không rơi vào tuyệt cảnh, sợ rằng không có ai sẽ sảng khoái đưa ra giá như vậy.
- Không chừng cho dù giá lên tới một ức, lão nhân kia cũng sẽ tranh đoạt.
- Chờ đã, Vương Tư Thông đâu? Tại sao hắn không kêu giá?
- Ha ha ha, quả nhiên là không đủ Linh Thạch rồi.
- Ta đã nói rồi, hắn không chống đỡ nổi buổi đấu giá như thế này đâu, còn nói gì mà tới nhận thầu?
Mọi người thi nau lắc đầu cười nói.
- Sáu ngàn vạn lần thứ hai!
Lúc này, cung trang nữ tử lại mở miệng, ánh mắt nhìn bốn phía, tựa như đang tìm kiếm hoặc cổ vũ người trả giá cao.
Lão giả trong phòng nhỏ sát vách Từ Khuyết thoáng thở phào nhẹ nhõm, ông ta biết viên Thái Thanh Bích Thủy đan này đã sắp trở thành vật trong túi ông ta rồi.
- Ha ha, chờ đan dược tới tay, lão hủ đột phá bình cảnh bước vào Anh Biến kỳ tầng bảy, sáu ngàn vạn Linh Thạch này lại có thể đoạt lại từ tay đám người Thủy Nguyên Quốc!
Lão giả cười lạnh, thấp giọng lẩm bẩm, dáng vẻ tự tin nhấc lên một chén trà, nhấp một miếng.
...
- Sáu ngàn vạn lần...
"Coong!"
Ngay khi cung trang nữ tử giơ lên búa gỗ, chuẩn bị nhắc nhở lần thứ ba, một tiếng chuông đồng lại vang lên.
Cánh tay cung trang nữ tử đang giơ nhất thời dừng lại, không tiếp tục gõ xuống.
Tất cả mọi người cũng ngẩn ra, sau đó nhìn lại, chính là phòng nhỏ của Từ Khuyết.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn cười nhạt đứng lên, hai tay chắp sau lưng, đi tới trước khán đài, trầm giọng nói:
- Vương Tư Thông ta ra giá một ức!
Hí!
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều há hốc mồm, trợn mắt lên, khó có thể tin!
Một... một ức?
Mẹ nó, tên này điên rồi à?
Một viên Thái Thanh Bích Thủy đan, lại trực tiếp thét giá một ức?
"Phốc!"
Trong phòng nhỏ sát vách, lão giả nghe được Từ Khuyết trả giá, nước trà trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống đã phun ra ngoài.
Một ức?
Mẹ nó ngươi cố ý?
Ngươi bị bệnh thần kinh à?
"Ầm!"
Lão giả tức giận tại chỗ, một chưởng vỗ nát cái bàn trong phòng, hướng về phía phòng Từ Khuyết phẫn nộ quát:
- Làm càn, tiểu tử ngươi là người phương nào?
Hô hấp tất cả mọi người đều cứng lại, bị khí thế của vị cường giả này làm kinh sợ.
Đồng thời, cũng không ít người cười trên sự đau khổ của người khác.
Từ Khuyết hiện tại mới chỉ là Nguyên Anh kỳ tầng mười, lại dám nhằm vào lão giả có tu vi Anh Biến kỳ tầng sáu như vậy, như thế này khác gì chán sống đâu?
- Tiểu tử kia xong rồi!
- Ha ha, bây giờ đang ở trong Thiên Lưu Thương Hội, vị lão nhân kia hẳn là sẽ không ra tay, nhưng khi rời khỏi chỗ này, vậy thì không nhất định rồi.
- Đừng nói vị lão nhân kia, phỏng chừng có không ít người cũng đang nhìn chằm chằm hắn, hắn quá mức lộ liễu rồi.
- Người như thế sống không được lâu.
Rất nhiều người thấp giọng nghị luận.
Cung trang nữ tử thân là người của Thiên Lưu Thương Hội, lúc này cũng khẩn trương đi ra, nhìn về phía lão giả trong phòng nhỏ nói:
- Tiền bối, mong ngài bình tĩnh. Buổi đấu giá này người nào trả giá cao thì được.
Nhưng Từ Khuyết vô cùng hờ hững, còn đi tới bên phòng nhỏ, dựa vào tường quay đầu hỏi lão giả trong phòng sát vách kia:
- Lão già, ngươi vừa nói cái gì?
Hai mắt lão giả vô cùng lạnh lẽo, cắn răng nghiến lợi nói:
- Lão phu hỏi ngươi, ngươi đến cùng là người phương nào, vì sao lại nhằm vào ta?
Tất cả mọi người cũng nhìn về phía Từ Khuyết, bọn họ cũng hiếu kì thân phận của Từ Khuyết, cũng hoài nghi cái tên "Vương Tư Thông", dù sao bọn họ chưa từng nghe thấy qua.
Nhưng lúc này, Từ Khuyết đột nhiên lộ ra một nụ cười bỉ ổi, tựa vào vách tường, nói:
- Ta là lão Vương sát vách đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận