Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1263: Lão Nhân Đáng Thương

- Khụ khụ khụ. . .
Một tiếng ho khan kịch liệt, đánh vỡ vắng lặng trong phòng nghị sự của Dao Trì.
Ông lão dùng tay che miệng ho khan, có thêm một vệt vết máu, cả người nhìn qua có vẻ càng thêm uể oải uể oải suy sụp, hết sức yếu ớt, tử khí trong cơ thể vô cùng nồng nặc, giống như bất cứ lúc nào đều sẽ tắt thở.
Mấy vị chấp sự cùng với đệ tử Dao Trì còn lại đang ngồi thấy thế, mặt đều biến sắc, từ bên trong việc hôn thư tỉnh táo lại.
- Từ. . . Từ lão, ngài như thế nào rồi? Tại sao lại có thương thế như vậy?
Vào lúc này, Bạch Thải Linh cũng không quan tâm tới chuyện hôn thư nữa, vội đỡ lấy ông lão hỏi.
Tuy rằng Husky và Đoạn Cửu Đức trộm bảo các của Dao Trì, nhưng trước đây Từ Khuyết đã cứu nàng một mạng, vì thế Dao Trì cũng không có ý định thật sự tính toán, nhiều lắm chỉ là lúc tìm tới Husky và Đoạn Cửu Đức, giáo huấn hai tên mao tặc này mà thôi, không đến nỗi tức giận lây sang Từ Khuyết.
Bây giờ ông lão tự xưng là cha của Từ Khuyết này đến, mọi người cũng vô cùng khách khí đối với hắn, chỉ là muốn hỏi dò hôn ước là chuyện ra sao, không nghĩ tới hắn thật sự lấy ra một phần hôn thư, bên trên còn có thần hồn khí tức của Bạch Thải Linh, chuyện này mang ý nghĩa là hôn thư này đúng là do Bạch Thải Linh tự tay ký tên.
Mọi người lập tức có chút ngây người, kể cả chính Bạch Thải Linh cũng rất mơ hồ.
Nhưng ông lão đột nhiên ho khan một trận, kéo các nàng tỉnh táo lại, lại thấy máu tươi trên lòng bàn tay của lão giả, không khỏi đều có chút ngơ ngác.
Tuy vị lão giả này mới chỉ có tu vi Bán Tiên cảnh, nhưng cũng coi như là nửa bước bước vào Tiên Nhân cảnh này, tại sao lại bị thương tới trình độ như thế, đồng thời nhìn qua giống như là bệnh cũ, cỗ tử khí nồng đậm trong cơ thể kia, liên tục nuốt chửng tuổi thọ của ông lão.
- Haiz, không sao cả không sao cả, bệnh cũ thôi.
Lúc này, ông lão cũng chậm rãi khôi phục lại trạng thái, khoát tay áo một cái, hơi mỉm cười nói.
Bạch Thải Linh thấy hắn không muốn nhiều lời, cũng không tiếp tục truy hỏi, ánh mắt mới rơi vào tờ giấy vàng này, mím mím miệng nói:
- Từ lão, phần hôn thư này của ngài, là Từ Khuyết đưa cho ngài sao? Kỳ thực năm đó ta ký chỉ là một tấm giấy nợ, nhưng. . .
- Đúng đúng đúng, là lúc Từ Khuyết về nhà đưa cho ta, nhưng mà ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để tên nghịch tử này chà đạp ngươi, hôn thư này ta cho rằng vô hiệu.
Lúc này ông lão nói, đồng thời mạnh mẽ kéo giấy vàng một cái, muốn xé nát nó.
Nhưng sau khi tờ giấy vàng bị xé thành hai nửa, lại một lần nữa phục hồi như cũ.
- Từ lão, làm như vậy chỉ sợ là vô dụng, nếu ta không đoán sai, hôn thư này là do Từ Khuyết dùng thần hồn cùng đạo uẩn ngưng tụ mà thành, phải tự hắn mới có thể giải trừ phần hôn thư này.
Bạch Thải Linh lắc lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ cười khổ nói.
Bây giờ nàng cũng đã hiểu rõ, lúc trước là Từ Khuyết xếp đặt nàng một lần, lừa nàng nói đây là giấy nợ, trên thực tế nàng cũng không xem thêm, trực tiếp kí vào, nhưng vạn vạn không nghĩ tới bên trong lại ẩn giấu thêm chuyện như vậy, nếu như không trả Tiên Khí đúng hạn, liền phải lấy thân báo đáp.
- Chuyện này. . .
Ông lão vừa nghe thấy thế, cũng hơi sửng sốt một chút, lập tức tỏ vẻ tự trách.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hắn giơ quả đấm lên, mạnh mẽ nện ở trên ngực mình, ảo não áy náy nói:
- Đều do ta, đều do ta a! Dạy dỗ ra một đứa con bất hiếu như thế, chư vị Dao Trì, còn có Thánh Nữ, các ngươi giết ta đi, liền để ta dùng cái mạng già này bồi thường tất cả những sai lầm của tên nghịch tử Từ Khuyết kia đi!
- Hả? Từ lão, chờ một chút, ngài đừng như vậy.
Bạch Thải Linh sợ hết hồn, vội vàng ngăn cản ông lão.
Mọi người đang ngồi cũng đều đứng dậy, bản thân ông lão cả người đầy tử khí, có vẻ bệnh tật, xem như là đã bước vào quan tài nửa bước, nếu như vẫn nện mình như thế, e rằng lại nện thêm mấy quyền, liền thật sự chết ở chỗ này rồi.
- Từ lão, không sao cả, ta tin tưởng hôn thư này chỉ là một trò đùa của Từ Khuyết mà thôi, ngài đừng coi là thật, như vậy đi, ngài đi nghỉ ngơi một chút trước đi, chúng ta giúp ngài đi tìm Từ Khuyết.
Bạch Thải Linh động viên tâm tình của ông lão, đồng thời cũng vẫy tay gọi một nữ đệ tử, để cho nàng mang ông lão đi nghỉ ngơi.
Ông lão tựa hồ chìm đắm ở bên trong bi thống cùng tự trách, lắc đầu liên tục, lão lệ tung hoành, tùy ý nữ đệ tử dẫn hắn rời khỏi phòng nghị sự.
Thân thể suy yếu của hắn, tựa hồ bước đi cũng không đủ sức, dù cho chống gậy, vẫn giống như đều có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nữ đệ tử nhìn tới đều đau lòng, chăm chú ôm đồm ông lão ở trên người, chậm rãi đỡ hắn rời đi.
Trong phòng nghị sự, mấy vị chấp sự cùng với đông đảo nữ đệ tử của Dao Trì, sau khi nhìn theo ông lão rời đi, sắc mặt cũng từ từ trở nên nghiêm nghị.
Nữ tử trung niên lớn tuổi nhất trong đó, ánh mắt rơi vào Bạch Thải Linh:
- Thánh Nữ, việc này không phải là chuyện nhỏ, bất kể như thế nào, hôn thư này cũng không thể giữ lại, bằng không một khi truyền đi. . .
- Ta biết.
Bạch Thải Linh gật đầu, cắn răng nghiến lợi nói:
- Việc cấp bách chính là phải tìm ra Từ Khuyết, tên kia quá xấu, đã vậy còn lừa gạt ta.
- Xem ra Tạc Thiên Bang của bọn họ quả thực là không có một người tốt, bất kể là con chó và ông lão kia, hay là Từ Khuyết này, thật sự là đáng ghét.
Nữ tử trung niên tỏ vẻ âm trầm nói.
Bạch Thải Linh thì lại bất đắc dĩ nở nụ cười khổ:
- Lâm chấp sự, kỳ thực chuyện này vẫn phải trách ta, nếu không phải ban đầu ta cùng Từ Khuyết đấu khí đánh cược, cũng không đến nỗi sẽ bị hắn lừa bịp, thôi, trước mắt vẫn là tìm được tên kia trước đi.
- Cũng được, tên khốn kiếp này thật là không có có lương tâm, trong nhà cha già đã bệnh nặng thành như vậy, hắn lại chưa từng về xem qua một chút, ngược lại để cho vị lão nhân bệnh nặng kia ngàn dặm xa xôi đi ra tìm hắn, chỉ vì muốn ăn một bữa cơm với hắn.
Nữ tử trung niên tức giận bất bình nói.
Bạch Thải Linh cũng tràn đầy đồng cảm gật đầu:
- Điểm này, tên khốn Từ Khuyết kia đúng là quá đáng, nhưng vừa nãy ta cũng đã điều tra thương thế của vị lão nhân kia rồi, vô cùng không đơn giản, hoàn toàn bị một luồng tử khí đáng sợ bao trùm, e rằng Thánh Mẫu ra tay cũng không thể cứu vãn.
- Haizz, một vị lão nhân đáng thương. Chờ một lúc phái người đưa cho hắn chút dược đi, dù cho không có tác dụng, biểu tỏ tâm ý cũng được.
Trung niên nữ tử thở dài.
. . .
Cùng lúc đó, Dao Trì trong Thánh Địa, bên trong một gian sương phòng.
Ông lão đang ngồi ở trên ghế, rót chén trà, cực kỳ thảnh thơi ngồi uống, mặt đâu còn có dáng dấp bệnh hoạn vừa nãy nữa, khóe miệng mang theo nụ cười bỉ ổi, hoàn toàn đã bại lộ thân phận chân thật của hắn.
- Khà khà, vẫn là bản bức thánh cơ trí. Giả làm cha của mình, tuy rằng bất kể là trước xuyên việt hay là sau xuyên việt, đều là cô nhi không cha không mẹ, nhưng kỹ năng diễn xuất của bản bức thánh vẫn là hàng đầu.
Từ Khuyết cười hì hì tự nói trong lòng.
Lúc quyết định đến Dao Trì, hắn liền vận dụng Tiên phẩm Ngụy Trang Khôi Lỗi, tự thân biến ảo thành một vị lão nhân, vì diễn đến chân thực hơn một chút, hắn còn không tiếc vận dụng Thượng Cổ Sinh Tử Luân, ở trong người dẫn vào lượng lớn tử khí, diễn vai một vị lão nhân xế chiều đến mức giống y như thật.
Nhưng vào lúc này hắn cảm thấy có chút vô vị, vốn tưởng rằng Husky và Đoạn Cửu Đức ở Dao Trì làm chuyện xấu, Dao Trì nhất định sẽ tức giận lây sang Tạc Thiên Bang, cũng không nghĩ tới đối phương lại khách khí như thế, giảng đạo lý như vậy, đoán chừng hơn nửa cũng là xem ở trên mặt mũi của Khương Hồng Nhan à Bạch Thải Linh.
Vì thế Từ Khuyết lại cảm thấy không dễ chịu, đưa tay không đánh người mặt cười, nếu đối phương đã khách khí như vậy, vậy mình cũng không cần lưu lại nơi này đùa bỡn các nàng, nên tìm cơ hội đi tìm Husky và Đoạn Cửu Đức tính sổ thì tốt hơn.
"Thùng thùng!"
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người nhẹ nhàng gõ lên.
- Mời. . . khụ khụ, mời vào.
Từ Khuyết đáp lại một tiếng.
Kẹt kẹt!
Cửa phòng bị người đẩy ra, một nữ đệ tử trẻ tuổi xinh đẹp của Dao Trì, đưa tới một cây linh dược, đồng thời nói:
- Từ lão tiên sinh, Thánh Nữ nói ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai xin hãy tới phòng nghị sự một chuyến, trao đổi việc tìm kiếm Từ Khuyết, liên quan với tung tích của hắn, có thể sẽ có chút tin tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận