Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 931: Một Mình Ta Đi Thôi

Màn đêm buông xuống, Từ Phỉ Phỉ mang tâm trạng hiếu kỳ cùng lo lắng, nhưng vẫn đi vào phòng nghỉ ngơi.
Từ Khuyết ngồi trước máy vi tính, ngón tay đặt trên bàn phím, khóe miệng hơi giương lên.
Khương Hồng Nhan ngồi bên cạnh hắn, cười hỏi:
- Ngươi lại chuẩn bị làm chuyện gì?"
- Đương nhiên là quy tắc cũ, khiến ba tên thiên sứ kia tức đến khóc.
Từ Khuyết cười hì hì, tiếp tục gõ bàn phím.
Đêm hôm ấy, hai bức thư kí tên Từ Khuyết truyền lên trên mạng của Hoa Hạ.
Bức thu thứ nhất.
"Gửi tới các vị đồng bào:
Chào mọi người, ta là Từ Khuyết! Ta biết tai nạn lần này xảy ra vô cùng đột nhiên, nhưng các ngươi yên tâm, trách nhiệm này ta nhất định sẽ gánh vác.
Ta từ nhỏ được văn minh hun đúc lớn lên, ta biết muốn làm một người có cốt khí, cái gọi là "Người chỉ chết một lần, hoặc nặng tựa Thái Sơn, hoặc nhẹ tựa lông hồng", "Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, lưu hữu đan tâm chiếu hãn thanh" (Dịch: Xưa nay hỏi có ai không chết, hãy để lòng son chiếu sử xanh), những vị cổ nhân vĩ đại đã lưu lại lời dặn, luôn nhắc nhở ta, không sợ hãi thì nhất định sẽ làm được.
Vì thế ngày mai ta nhất định sẽ đứng ra, ở biên cương thành phố Giang Long nghênh chiến, cho dù chết, cũng tuyệt đối không liên luỵ tới các vị đồng bào, các ngươi tuyệt đối không nên đến! Không nên đến!"
Bức thư thứ hai.
"Gửi tới Tạc Thiên Bang:
Chào mọi người, ta là Tạc Thiên Bang Từ Khuyết! Ta biết, rất nhiều người vẫn cho rằng Tạc Thiên Bang chỉ là một chi tiết trong bộ phim năm ngoái, nhưng kỳ thực không phải! Tạc Thiên Bang ở Tu Tiên Giới là một bang phái cực kỳ mạnh mẽ khủng bố, ta ở Địa Cầu cảm thấy thật cao hứng, mọi người đã dần dần coi nó thành một tập thể, một đại gia đình, đồng thời đoàn kết lại. Ta thấy trên mạng có rất nhiều chiến hữu Tạc Thiên Bang nói, ngày mai muốn đồng thời nghênh chiến.
Ở đây, ta muốn nói, các ngươi đừng đến, cứ để ta một mình ta đi thành phố Giang Long đi, mỗi một người Tạc Thiên Bang ta đều là một nam nhi tốt thẳng thắn cương nghị, vì thế trận chiến này, cho dù có gian nan, ta cũng sẽ không liên luỵ tới các ngươi!"
Liên tiếp hai phong thư được vô số người lan truyền, trở thành đề tài thảo luận hàng đầu của mọi người ở các nhóm blog, nhóm QQ, thậm chí ngay cả tin tức truyền thông cũng đưa tin về hai bức thư này.
Trong một thời gian ngắn, trên mạng đều vì chuyện này mà ồ lên.
- Tiên sư nó, ta biết mà, Từ Khuyết là một hảo hán!
- Đám ngu đần lúc trước nói Từ Khuyết không dám nghênh chiến đâu? Đi ra đây, mặt có đau hay không?
- Đậu, hai bức thư này khiến một đại nam nhân như lão tử phải bật khóc vì cảm động.
- Giữa những hàng chữ đều lộ ra một cảm giác anh hùng cô tịch, hiển nhiên Từ Khuyết không phải đối thủ của ba thiên sứ kia, nhưng hắn vì không muốn liên luỵ chúng ta, nên làm việc nghĩa không chùn bước xông lên.
- Lẽ nào chúng ta cứ trơ mắt nhìn hắn đi chết như vậy sao? Không được, hiện tại ta phải đặt vé máy bay đi thành phố Giang Long!
- Các vị huynh đệ, nếu như các ngươi còn có một chút tình người, ngày mai hãy cùng ta đi, cho dù chết, cũng đừng khiến Từ Khuyết thất vọng!
- Được! Ta Tạc Thiên Bang Lý Thì Trân báo danh!
- Ta Tạc Thiên Bang Ngũ Ngũ Khai cũng đi!
- Móa, Khai ca cũng đi, vậy chúng ta cũng phải đi.
- Ta Tạc Thiên Bang PDD cũng đi!
- Ta kháo, giáo viên chơi gái cũng tới, 666!
- Đi, ngày mai tụ tập tại thành phố Giang Long, nhiều người thì sức mạnh lớn, ta không tin không đánh được ba tên thiên sứ kia!
- Không sai, mọi người cùng nhau đi, không đi không phải người Hoa.
- Xông lên!
...
Lập tức, dưới sự lôi kéo của một số người, rất nhiều người đều dâng lên nhiệt huyết và đấu chí, vội vàng khởi hành suốt đêm, chạy tới Thành phố Giang Long.
Bọn họ không phải không sợ chết, mà là cảm thấy cho dù chết, cũng phải chết một cách có cốt khí.
Trước mặt quốc nạn, trước nguy cơ dân tộc, bọn họ không muốn trốn trước máy vi tính, làm một anh hùng bàn phím.
Bởi vì, bọn họ muốn cho toàn bộ thế giới nhìn thấy, đây chính là ý chí tinh thần của người Hoa!
Truyền nhân của rồng, năm ngàn năm đến này chưa bao giờ từng đứt đoạn.
...
Tin tức cũng thông qua mạng internet, truyền ra toàn bộ thế giới.
Rất nhiều người đều kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ nhân dân thời nay lại có thể đoàn kết và dũng cảm như vậy.
- Mấy chục năm qua bọn họ phát triển quá nhanh chóng, ta vẫn không dám tin, nhưng hiện tại ta đột nhiên lại tin, một dân tộc đoàn kết như vậy, chẳng trách bọn họ lại cường đại như thế.
- Tạc Thiên Bang trâu bò!
Rất nhiều bạn bè nước ngoài đều nói lời tán dương.
Nhưng sau khi tin tức truyền tới tài phiệt Rothschild bên kia, nhà tài phiệt này đối với việc này biểu thị rất xem thường, nói với bên ngoài:
- Giun dế sắp chết giãy dụa ở trước mặt người khổng lồ, hoàn toàn phí công mà thôi. Trước mặt sức mạnh tuyệt đối, đoàn kết đến đâu cũng chỉ là chuyện cười. Bởi vì bọn họ không biết gì về sức mạnh của thiên sứ!
Lời này vừa truyền ra, toàn bộ thế giới đều lặng lẽ không nói gì, không thể cãi lại.
Bởi vì từ lời Từ Khuyết, bọn họ cũng nhìn thấy, trong câu chữ của bức thư kia đều lộ ra tin tức đánh không lại đối phương, chuẩn bị hi sinh vì nhân loại.
Nhìn dáng vẻ rất tuấn tú, nhưng kết cục cuối cùng vẫn là chết.
Cho dù dân tộc người Hoa đoàn kết như thế nào đi nữa, để toàn bộ thế giới đều thán phục đến đâu, mọi người cũng rõ ràng đây chỉ là phí công, bởi vì phàm nhân vĩnh viễn không thắng được thần.
Thế nhưng cho dù là như vậy vẫn như trước không ngăn cản được đấu chí sục sôi của dân tộc người Hoa.
Vô số người đều nhanh chóng đi tới Giang Long, chuyến đi này có khả năng là không về được, nhưng bọn họ không lùi bước.
...
Ngày thứ hai, khi sắc trời dần sáng.
Từ Phỉ Phỉ mở đôi mắt mông lung buồn ngủ, khi thức dậy từ trên giường, phát hiện trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Nàng sợ hết hồn, vội vàng chạy ra khỏi phòng, lại phát hiện trong phòng khách chỉ còn một mình Khương Hồng Nhan một mình ngồi xếp bằng trên đất tu luyện, còn bóng người Từ Khuyết lại không thấy đâu.
Từ Phỉ Phỉ nhất thời biến sắc, vội vàng hỏi:
- Hồng Nhan tỷ tỷ, ca ca đâu?
Khương Hồng Nhan mở mắt, cười nhẹ nói:
- Phỉ Phỉ, không cần gấp gáp, tối hôm qua ca ca ngươi đi Thành phố Giang Long trước, hắn bảo ta chờ ngươi tỉnh ngủ, lại dẫn ngươi tới.
- À? Vậy... Vậy chúng ta hiện tại nhanh đi tìm hắn, ta đã tỉnh rồi.
Từ Phỉ Phỉ vội vàng nói.
Khương Hồng Nhan khẽ lắc đầu, ánh mắt rơi vào trên người Từ Phỉ Phỉ:
- Ngươi cứ mặc thế mà đi, sợ là có chút không thích hợp.
- Hả?
Từ Phỉ Phỉ ngẩn ra, cúi đầu nhìn bản thân, rồi lập tức đỏ cả mặt.
Nàng mặc áo ngủ rất mỏng, cộng với tướng ngủ không thành thật lắm, khi rời giường, cả bộ đồ ngủ hầu như đều trượt xuống vai, nụ hoa trước ngực lộ hết ra ngoài.
- Trước tiên cứ rửa mặt một phen, ca ca ngươi nói chờ lát nữa toàn bộ thế giới đều sẽ nhìn thấy ngươi đấy.
Khương Hồng Nhan hé miệng nở nụ cười, nhắc nhở.
Toàn bộ thế giới đều sẽ nhìn thấy mình?
Từ Phỉ Phỉ ngạc nhiên, đầu óc mơ hồ xoay người tiến vào phòng tắm.
Cùng lúc đó, nhóm người đến từ ngũ hồ tứ hải đã đến sân bay và nhà ga của Thành phố Giang Long.
Khi bọn họ nhìn thấy nhau, lập tức đều nở nụ cười, bởi vì lúc này tới Thành phố Giang Long, khẳng định là người đồng đạo.
Thậm chí ở phi trường và nhà ga, còn có thể nhìn thấy không ít ký giả đài truyền hình đang giơ lên máy quay phim, bên trong cũng không thiếu phóng viên nước ngoài thường trú ở Hoa Hạ, tất cả đều chạy tới tuyến đầu tiên, chuẩn bị quay lại tình hình trận chiến trực tiếp phát sóng ra ngoài, để toàn bộ thế giới đều nhìn thấy.
- Các vị, nếu ngày hôm nay chúng ta đã đến đây, vậy tuyệt đối không thể mất mặt! Cùng đi đánh ngã thiên sứ!
- Được, đi!
Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, cùng hướng về khu vực biên cương tiến lên.
Biên cương là một mảnh núi rừng, bên trong chính là biên giới, mọi người càng đến gần núi rừng, sắc mặt càng nghiêm nghị, nhưng từ đầu đến cuối không có người nào lùi bước.
Thời khắc này, nội tâm bọn họ đều mang theo niềm tin kiêu ngạo cùng tự hào, máu huyết đang thiêu đốt, chuẩn bị nghênh tiếp trận đại chiến.
ý giả cũng đã khởi động máy chụp hình, quay từng chiếc xe buýt đang đi về núi rừng.
- Các vị khán giả, hiện tại chúng tôi đang ở thành phố Giang Long, trước mắt là xe buýt mang theo vô số anh hùng Hoa Hạ đang chạy tới chiến khu.
- Mặc kệ kết quả của trận chiến ngày hôm nay này là gì, xin hãy nhớ kỹ khuôn mặt những vị anh hùng này!
- Được rồi, phía trước sắp đến chiến khu, không biết Từ Khuyết đã đến chưa, hắn sẽ chuẩn bị những gì đây, hãy theo chân màn ảnh của chúng tôi đi qua, oa, Từ Khuyết thực sự đến rồi, hắn đang đứng trước núi rừng, anh tư thần võ, khí vũ hiên ngang, đang vẫy tay với chúng ta.
- Ồ, trong tay hắn tựa hồ còn cầm mấy cái xiên sắt, trên đó có cánh gà, phía sau là vô số vỉ nướng cùng ô che nắng. Hể? Cái quỷ gì thế, còn có hồ bơi?
Phóng viên nhanh mồm nhanh miệng nói liên tục, nhưng nói đến đây lại phát hiện không đúng, trong nháy mắt há hốc mồm.
Mọi người ngồi trên xe buýt, đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, cũng ngây người rồi.
Bọn họ không thể tin được hình ảnh nhìn thấy trước mắt.
Vốn là một vùng núi hoang vu, giờ khắc này đã biến hóa long trời lở đất.
Vỉ nướng? Ô che nắng? Hồ bơi? Đèn trang trí bảy màu? Dàn âm hưởng sân khấu?
Móa, đây còn là biên cương sao?
Đây phải là một cái làng du lịch ấy chứ!
Đậu xanh!
Nói là đại chiến mà?
Làm sao lại biến thành khách du lịch đi chơi ở ngoại thành rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận