Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1355: Không Đành Lòng

Vèo!
Cùng với một trận mùi quỷ dị ập tới trước mặt, hai tên Thái Ất Tán Tiên đã tỏ vẻ âm trầm.
Theo lý mà nói, tu sĩ bình thường sau khi đạt tới Nguyên Anh kỳ, thân thể đã không hề có tạp chất dơ bẩn, vô cùng kỳ ảo, không thể bài tiết ra khí thể có mùi vị, trừ phi bản thần là dược đỉnh độc tu, bằng không sẽ không xuất hiện tình huống như thế này.
Hai tên Thái Ất Tán Tiên cũng không quá để ý, mà khi ngửi thấy được cỗ khí thể này, bọn họ đã không kịp đóng chặt khứu giác, trực tiếp bị mùi vị gay mũi này vọt tới làm đầu có chút phình to, suýt chút nữa phun ra.
Gần như cùng lúc đó, trong cơ thể hai người cũng tuôn ra một luồng lửa giận, huyết dịch đang cuồn cuộn, trở nên xao động.
- Đánh ta, đánh ta, đánh ta đi!
Từ Khuyết một lần nữa hô lên, lúc này âm thanh trở nên xinh đẹp, vô cùng muốn ăn đòn.
Lửa giận bên trong người hai tên Thái Ất Tán Tiên càng thêm lớn, song quyền nắm chặt, nổi gân xanh, dáng vẻ bất cứ lúc nào đều sắp không nhịn nổi.
Dù cho vào lúc này Husky và Đoạn Cửu Đức vẫn còn trốn ở bên trong xác thần khiếu, cũng trợn to hai mắt, vén tay áo lên muốn lao ra.
- Đậu phộng, bản thần tôn không nhịn được, rất muốn đánh hắn!
- CMN quá đê tiện rồi!
Husky và Đoạn Cửu Đức mặt tràn đầy kích động nói, cảm giác có chút không khống chế được mình, quá muốn đi ra đánh Từ Khuyết.
- Hai người các ngươi mù xem náo nhiệt gì đó, chẳng lẽ các ngươi cũng trúng độc?
Liễu Tĩnh Ngưng liếc mắt nói.
- Trúng độc? Trúng độc gì?
Husky lập tức sững sờ.
Liễu Tĩnh Ngưng lắc lắc đầu:
- Lẽ nào ngươi không nhìn ra sao? Thật sự cho là tên kia đang thả thối à, hắn vừa rồi là mượn tư thế kia, trộm thả một loại độc khí, khiến hai vị Thái Ất Tán Tiên kia trúng độc mãn tính, ngươi xem con mắt của hai người bọn họ cũng đã đỏ lên, e rằng đang từng bước mất đi lý trí, bất cứ lúc nào cũng sẽ chuẩn bị động thủ.
- CMN, còn có loại phương thức hạ độc như thế này? Đem độc giấu ở bên trong rắm của mình?
Husky kinh động như gặp thiên nhân tại chỗ.
Đoạn Cửu Đức cũng lộ ra vẻ thán phục:
- Lão đầu ta đã hiểu, mẹ nó, tiểu tử này thật là một thiên tài. Khẳng định là hắn từ trên người mấy người bọn Y Phương lấy được cảm ngộ, vừa học vừa áp dụng, thực sự là thiên phú dị bẩm.
Khóe miệng của Mạc Quân Thần co giật, loại thiên phú bẫy người này. . .đúng là không có ai bằng rồi.
Cùng lúc đó, hô hấp của hai tên Thái Ất Tán Tiên đã dồn dập, hai con mắt đỏ lên gắt gao nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết.
Giống như Liễu Tĩnh Ngưng nói, xác thực là bọn họ đã trúng độc, dẫn đến huyết dịch trong cơ thể bốc lên, vẻ mặt dễ kích động.
Nhưng xuất phát từ ảnh hưởng về mặt cảnh giới thực lực, bọn họ trước sau vẫn khống chế được rất tốt, tác dụng của độc tính đối với bọn họ cũng không lớn, nhưng liên hợp với biểu hiện đê tiện xuất huyết vào lúc này của Từ Khuyết, uy lực của độc này liền bị tăng lên vô hạn.
- Từ lão, xin ngươi tự trọng!
Một người trong đó cắn răng nghiến lợi nói, còn đang kiên trì, nhẫn nại lửa giận trong lòng.
- Tộc ta không muốn trêu chọc tới ngươi, xin ngươi mau mau rời khỏi nơi đây, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí!
Một người khác đã sắp không nhịn nổi, căm tức hô lên.
Từ Khuyết lập tức nở nụ cười, lắc đầu nói:
- Các ngươi không muốn trêu chọc ta? Vậy tại sao ta lại nghe nói các ngươi sắp xếp một độc nữ, muốn tới làm con dâu của ta đây?
Bạch!
Hai vị Thái Ất Tán Tiên biến sắc tại chỗ, mắt hơi trừng lớn, con ngươi co rút lại.
Hắn nghe được rồi!
Quả nhiên là hắn nghe được, thì ra từ vừa mới bắt đầu, hắn liền ở ngay đây, thậm chí còn nhìn thấy làm sao mở ra lối vào chỗ này.
Hai người đối diện lẫn nhau, trong lòng nguội hơn nửa.
Giả như việc ngày hôm nay truyền đi, mảnh đất trồng Thiên Kim Phục Sinh Đằng này sẽ không còn là bí mật nữa, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người của những thế lực khác tranh đoạt chia cắt, nội tình to lớn nhất của Thần Nông Thị tộc sẽ bị mất đi.
- Từ lão, đó là kế hoạch của bọn Y Phương, không hề có quan hệ với tộc ta, chúng ta có thể giao y cho ngươi xử trí.
Cuối cùng, một vị Thái Ất Tán Tiên mở miệng nói, trực tiếp quyết định bán đi Y Phương.
Dù như thế nào, một thiên kiêu, dù cho là Thần Tử tương lai, giá trị của y vẫn còn kém rất rất xa toàn bộ Thần Nông Thị tộc.
Đây cũng là ý nghĩ của tất cả cao tầng của Thần Nông Thị tộc, bọn họ không chú trọng đời sau, chỉ chú trọng phát triển trước mắt cùng tài nguyên tồn kho, bởi vì có những thứ đó, liền không sợ bồi dưỡng không ra càng nhiều đệ tử ưu tú.
- Nhưng mà bọn họ còn phỉ báng lão phu, nói lão phu có sở thích đặc thù, điều này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn, dù cho giết y, cũng rất khó giải mối hận trong lòng.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, tiếp tục nói:
- Nói như thế, vừa nãy lão phu nghe được bọn họ nói, tinh thần đã bị tổn thương, cần ôm hôn nhẹ nhàng một cái nâng cao cao tinh thần. . . à không đúng, cần 10 ngàn cây Thiên Kim Phục Sinh Đằng, mới có thể dễ chịu được, vì thế nên. . .
Nói đến đây, Từ Khuyết hướng hai vị Thái Ất Tán Tiên trừng mắt nhìn, cười nói:
- Các ngươi hiểu chứ.
Chúng ta không hiểu!
Trong lòng hai tên Thái Ất Tán Tiên gào thét thành tiếng.
CMN, tổn thương tinh thần? Thương cái con gà con à! Rõ ràng là ngươi muốn vơ vét, thừa dịp cháy nhà hôi của.
10 ngàn cây Thiên Kim Phục Sinh Đằng, đào toàn bộ số đã trồng đều thu thập không đủ con số này.
- Từ lão, chúng ta có thể lại cho ngươi 200 cây Thiên Kim Phục Sinh Đằng, đồng thời giao Y Phương cho ngươi xử trí, việc này liền bỏ qua như vậy, như thế nào?
Ông lão nhìn về phía Từ Khuyết, trầm giọng hỏi.
Giờ phút này kỳ thực là kiên trì cùng lý trí của y đã mất đi hơn nửa, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, tận lực để mình không ra tay động thủ.
Nhưng mà, sau khi Từ Khuyết nghe được đề nghị của y, sắc mặt trực tiếp lạnh lẽo, hướng về phía trước bước lên một bước, đạm mạc nói:
- Đến, đánh ta!
". . ." trong nháy mắt mặt của hai vị Thái Ất Tán Tiên tối sầm lại, lửa giận lần thứ hai dâng lên, trong lòng tiếp tục cố gắng khắc chế chính mình, thầm nói không thể đánh, ngàn vạn lần không thể đánh.
- Đến đây, đánh ta đánh ta đánh ta, nện từng quyền lên trên ngực ta đi.
Từ Khuyết ở ngay trước mặt hai người, đổi thành giọng điệu làm nũng, cuối cùng nắm lên quả đấm nhỏ, kề sát ở gò má mình, hướng hai người trừng mắt nhìn nói: "àh há!"
"Ầm!"
Trong chốc lát, một vị Thái Ất Tán Tiên trong đó lập tức nổi khùng, một luồng khí thế khổng lồ phóng lên trời.
- Lão tử không nhịn được nữa, mẹ nó chứ, lão tử đánh chết tên con rùa nhà ngươi!
Y rống giận lên, trực tiếp hóa thành một bóng mờ, điên cuồng nhằm phía Từ Khuyết.
Cơn giận của y cũng truyền nhiễm sang một vị Thái Ất Tán Tiên khác, ở dưới ảnh hưởng của độc tính, cái cảm giác này lại giống như ngáp, có người ngáp trước, những người khác cũng sẽ bị lây bệnh, đồng thời ngáp theo.
- Lão tử cũng không nhịn được nữa rồi!
Tên còn lại cũng gầm lên, bước ra một bước, người như lợi kiếm, hóa thành tia sáng lao về phía trước.
Từ Khuyết thấy thế không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng một tiếng không ổn, lập tức lấy ra Phong Hỏa Luân, thả ra hai đạo hồn phách đang xao động.
Nguyên bản hắn đúng là muốn chọc giận hai vị Thái Ất Tán Tiên, chịu trước một quyền rồi mới giải phóng hồn phách, như vậy hồn phách liền nhất định sẽ giết chết đối phương.
Nhưng lúc tận mắt nhìn thấy thế tiến công của hai vị Thái Ất Tán Tiên, Từ Khuyết không dám đánh cược, hắn không nghi ngờ chút nào, nếu như mình chủ động chịu một quyền của hai người, dù cho là Thánh Thể tiểu thành, tuyệt đối cũng sẽ bị đánh cho thân thể máu thịt be bét.
Dù sao hắn bây giờ, trước sau vẫn chỉ là một tu sĩ Địa Tiên cảnh, thực lực chênh lệch quá lớn.
Ầm!
Lúc này, hai vị Thái Ất Tán Tiên đã vọt tới trước mặt Từ Khuyết, lấy ra pháp quyết, mạnh mẽ đập xuống.
Nhưng trong nháy mắt này, bên trong Phong Hỏa Luân trong tay Từ Khuyết, bỗng nhiên ánh sáng tăng vọt, hai đạo hồn phách từ bên trong lướt ra, phân biệt chống đối sát chiêu của hai vị Thái Ất Tán Tiên.
- Dám đả thương hài nhi của ta, chết!
Hiên Viên Kỳ Thương trầm giọng gầm lên, một tay đánh về phía đầu lâu của tên Thái Ất Tán Tiên kia.
- Con gái, mẫu thân tới cứu ngươi!
Lần này Quan Sở Sở thay đổi lời thoại, khẽ quát một tiếng, mười ngón bấm ra một đạo dấu ấn, càng biến ảo ra một mảnh đao ảnh óng ánh, xuyên qua một vị Thái Ất Tán Tiên khác.
Ầm!
Ầm!
Hai tên Thái Ất Tán Tiên tại chỗ dính đòn nghiêm trọng, con ngươi trừng lớn, khắp khuôn mặt đều là khó có thể tin.
Bọn họ nhìn hai đạo hồn phách, lại nhìn Từ Khuyết một chút, ở trong không cam lòng cùng khiếp sợ, còn có nghi hoặc không rõ, hóa thành hai đám sương máu, bị mất mạng tại chỗ, liền hồn phách đều không thể tránh được một kiếp.
Bọn họ không cam lòng cùng khiếp sợ, rất dễ hiểu, nhưng một ít nghi hoặc cuối cùng này, hiển nhiên là không nghĩ thông, vị Từ lão này lại là thân con gái?
Cùng lúc đó, Liễu Tĩnh Ngưng đứng ở bên trong xác thần khiếu, tỏ vẻ kinh sợ nhìn hồn phách của Quan Sở Sở, kinh ngạc nói:
- Quỷ Vương Đoạn Đạo Nhận, tuyệt thế tiên quyết thất truyền nhiều năm của Cực Nhạc Tông, lại được nàng triển khai ra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận