Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 972: Đáp Ứng Ta Hai Điều Kiện Khủng Bố

- Ha ha, ngươi giết ta? Ngươi đang nói đùa hay sao?
Lập tức, Đổng Nhạc giống như nghe được chuyện cười lớn gì đó, bật cười tại chỗ, đồng thời cánh tay nhẹ giương lên, ra vẻ chuẩn bị lại muốn ra tay.
Con ngươi của Từ Khuyết lúc này híp lại, ánh sáng lạnh lóe lên, sát cơ lộ ra.
- Chờ đã!
Đột nhiên, một âm thanh lanh lảnh từ phía trên lầu tháp truyền đến.
Vèo! Vèo! Vèo!
Tiếp đó, chỉ nghe mấy tiếng phá không vang lên, ba bóng người từ phía trên lầu tháp bay xuống, là tổ hợp hai nam một nữ.
Hai tên nam tử đã ở tuổi trung niên, nhìn qua có cùng cỡ tuổi như Đổng lão tam, hình dáng hơi có chút tương tự, khí vũ hiên ngang, khí tức cũng có thể so với Đại Thừa Kỳ tầng sáu, bảy, hẳn chính là Đổng gia Đại đương gia cùng Nhị đương gia.
Nhưng nữ tử này lại dị thường xinh đẹp, da như mỡ đông, khí chất xuất trần, so với Đổng gia tiểu thư thành thục mà lại càng có mị lực hơn.
- Vị công tử này, chính là Tạc Thiên Bang Vương Đại Chùy đi?
Lúc này, ánh mắt của nữ tử kia nhìn kỹ Từ Khuyết, nhu tình như nước cười hỏi.
- Ha ha, cô nương thực sự là thật tinh tường, lại lập tức nhận ra khuôn mặt đẹp trai này của ta. Được rồi, các ngươi đã đều hạ xuống, vậy cũng không cần ta đi tới đi, ta còn có chuyện quan trọng trên người, cáo từ trước.
Từ Khuyết lúc này chắp tay, xoay người rời đi.
Lần này hắn đi rất gấp, là thật sự gấp, trong lòng còn mang theo kinh hãi.
Bởi vì khí tức của nữ nhân này so với Đổng gia Đại đương gia còn mạnh mẽ hơn, thậm chí là là nhân vật mạnh nhất bên trong các cường giả từ xưa tới nay hắn gặp được.
Không khó phán đoán, thực lực của nữ nhân này khẳng định đã vượt qua Đại Thừa Kỳ đỉnh phong, tuyệt đối là có thể so với tồn tại Tiên Nhân Cảnh, không chừng chính là một lão yêu bà phản lão hoàn đồng.
Đối với thực lực như vậy, Từ Khuyết cảm thấy có chút không trêu chọc nổi.
Tuy hắn nắm giữ loại đại sát khí như Phệ Thiên Ma Văn, vật này đã từng giết qua Tiên Nhân Cảnh.
Nhưng cần phải biết rằng, lúc trước đối phó với Tiên Nhân Cảnh, là Phệ Thiên Ma Văn đã quét ngang toàn bộ Huyền Chân đại lục, số lượng to lớn.
Bây giờ trên người Từ Khuyết chỉ có hơn một triệu con, đồng thời hắn còn không xác định trong đệ nhất lĩnh vực thành này đến cùng còn có bao nhiêu tồn tại có thể so với Tiên Nhân Cảnh.
Vạn nhất làm lớn, rất có khả năng bồi vào hơn triệu con Phệ Thiên Ma Văn của mình, đến lúc đó chính sẽ thiệt thòi lớn rồi.
Vì thế bây giờ, đương nhiên vẫn là đi trước thì tốt hơn.
- Ồ? Không biết Vương công tử có chuyện gì quan trọng, không ngại nói nghe một chút, ta cũng muốn nhìn xem có phải còn quan trọng hơn so với chuyện mà chúng ta muốn trao đổi với ngươi không.
Lúc này, âm thanh của nữ tử từ phía sau truyền đến, trong giọng nói mang theo một chút vui đùa.
Từ Khuyết cũng không quay đầu lại, trực tiếp đáp:
- Đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà.
Ăn gà?
Mấy người ở đây lập tức ngẩn ra, tỏ vẻ ngơ ngác.
Ăn thịt gà, cũng có thể coi là chuyện quan trọng?
- Ha ha, Vương công tử muốn ăn thịt gà, chỗ này của ta bất cứ lúc nào cũng có thể để người chuẩn bị, không cần Vương công tử đặc biệt chạy đi ra ngoài một chuyến?
Nữ tử lập tức khẽ cười thành tiếng, thân hình loáng một cái, đã xuất hiện ở trước mặt Từ Khuyết.
Từ Khuyết thấy không có cách nào dễ dàng thoát khỏi cô gái này, đành phải dừng lại, lắc lắc đầu:
- Nói đi, các ngươi muốn nói chuyện gì? Nói rõ trước, ta bán thân không bán nghệ.
Mấy người vừa nghe thấy thế, trong nháy mắt trừng to mắt lên.
Bán thân không bán nghệ?
CMN ai muốn thân ngươi?
Ý cười trên mặt nữ tử cũng hơi thu lại, nghiêm túc nói:
- Vương công tử, ngươi hiểu lầm...
Từ Khuyết ôn hòa nhã nhặn, lạnh nhạt nói:
- Thật ngại quá, vừa rồi nhất thời nhanh miệng nói sai, ý của ta là bán nghệ không bán thân.
Nữ tử lúc này mới lần nữa lộ ra nụ cười, gật đầu nói:
- Ha ha, vậy thì thật là tốt, chúng ta cần chính là tài nghệ của Vương công tử.
- Ồ! Hóa ra là vừa ý tài nghệ của ta, sao không nói sớm, ta còn tưởng rằng các ngươi đang mơ ước khuôn mặt đẹp trai này của ta nữa, làm cho ta hơi cảm thấy căng thẳng.
Từ Khuyết lập tức giống như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói.
Nữ tử lúc này biến sắc, bỗng nhiên lùi lại, nổi giận nói:
- Làm càn, bỏ cái tay bẩn của ngươi ra!
- Khụ khụ, xin lỗi xin lỗi, ta vỗ nhầm ngực, thật sự là không phải cố ý.
Từ Khuyết không nhìn ánh mắt giống như muốn giết người của ba vị Đổng gia đương gia bên cạnh, cười tủm tỉm thu tay về, đặt ở trên lồng ngực của chính mình, dù sao phim phải diễn nguyên bộ.
Chỉ có điều, ba vị Đổng gia đương gia này, trên mặt mặc dù có vẻ mặt muốn giết người, nhưng trong tròng mắt lại mang theo kinh hãi, thậm chí cũng không mở miệng quát lớn, chỉ là đứng ở một bên, không nói một lời.
Điều này cũng làm cho Từ Khuyết xác định được một chuyện, nữ nhân này không chỉ có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa địa vị cũng tuyệt đối ở bên trên ba vị Đổng gia đương gia.
- Hừ, sớm biết ngươi không phải thứ gì tốt, còn dám làm càn, bản tọa chém đứt tay chân của ngươi, ném đi cho chó ăn!
Nữ tử tỏ vẻ tức giận.
Không chỉ là vì chuyện vừa nãy Từ Khuyết mạo phạm mà nổi giận, cũng đang vì mình bất cẩn mà nổi giận.
Dù sao nàng cũng không nghĩ tới, lá gan của Từ Khuyết lớn như vậy, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, có thể tập kích được nàng.
...
Cách đó không xa, Husky đang loanh quanh chung quanh, mơ hồ nghe được động tĩnh, lập tức bước chân hơi ngưng lại, dựng thẳng lỗ tai lên, nhìn chung quanh.
Mấy hơi thở sau, nó tỏ vẻ căm tức nói:
- Ta kháo, vừa rồi rõ ràng nghe có người nói muốn đem đồ vật cho chó ăn? Đồ đâu? Mẹ nó, lừa gạt sói hả? Bản thần tôn liều mạng với ngươi!
Nói xong, Husky hấp tấp hướng phương hướng lầu tháp lao đi, chuẩn bị đi tìm người nói chuyện để thanh toán.
Cùng lúc đó, Từ Khuyết còn đang cười tủm tỉm đứng tại chỗ, đối mặt với sát khí bàng bạc của nữ tử, không có một chút hoảng loạn nào.
Dù sao đều đã đi không xong, vậy còn sợ cái quái gì?
Thật sự nếu muốn đánh, cùng lắm thì bản bức thánh liền không thèm đến xỉa, thả toàn bộ Phệ Thiên Ma Văn ra, thiệt thòi cũng phải cứng đối cứng với các ngươi.
Nhưng mà, cho dù Từ Khuyết đã làm tốt chuẩn bị đại chiến, nhưng nữ tử lại đè ép sát ý trở lại.
Nàng lạnh lùng nhìn kỹ Từ Khuyết, trầm giọng nói:
- Vương Đại Chùy, bản tọa cũng không đi vòng vèo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói cho ngươi đi, ta muốn ngươi thay thế Đổng gia ta, tiến vào trong Luyện Nguyệt Cung, vì Đổng gia ta đoạt lấy một cái hộp, sau khi chuyện thành công, ngươi liền có thể trở thành con rể của Đổng gia ta.
- Luyện Nguyệt Cung? Đoạt hộp?
Từ Khuyết lập tức ngẩn ra.
Lúc này xem như là lần thứ ba hắn nghe được từ Luyện Nguyệt Cung này, thậm chí trên người còn ẩn giấu một cái huyết quan có thể ngưng tụ ra năm cái chìa khóa Luyện Nguyệt.
Chỉ là không nghĩ tới, một vị nữ tử có thể so với Tiên Nhân Cảnh, bây giờ lại cần hắn tiến vào trong Luyện Nguyệt Cung, hỗ trợ lấy đồ vật?
Lúc này, nữ tử khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói:
- Không sai, chính là Luyện Nguyệt Cung, ngươi nhất định không phải là người của đệ nhất lĩnh vực thành, thời điểm như thế này lại xuất hiện ở đây, nhất định cũng là vì Luyện Nguyệt Cung mà đến, vì thế..."
- Hey hey hey, trước tiên nói cho rõ ràng! Ai nói cho ngươi là ta vì Luyện Nguyệt Cung mà đến? Ta cho ngươi biết, ta không hề có hứng thú đối với Luyện Nguyệt Cung gì đó của các ngươi.
Từ Khuyết lúc này cắt ngang nữ tử.
Nữ tử lập tức ngẩn ra, kể cả ba vị Đổng gia đương gia cũng có chút kinh ngạc.
- Ngươi không phải vì Luyện Nguyệt Cung mà đến? Vậy tại sao ngươi lại liều lĩnh nguy hiểm, chạy đến đệ nhất lĩnh vực?
Đổng gia lão tam Đổng Nhạc cau mày hỏi.
- Ha ha, CMN ngươi cho rằng ta muốn đến à? Quên đi, có nói các ngươi cũng không hiểu, không phải là các ngươi muốn nhờ ta giúp các ngươi lấy đồ vật sao, được, không thành vấn đề, thế nhưng trước tiên các ngươi cần phải thỏa mãn hai cái điều kiện khủng bố của ta.
Từ Khuyết nói xong, dựng thẳng hai đầu ngón tay lên.
Mấy người đều hơi nhíu mày lại.
Điều kiện khủng bố?
Nữ tử im lặng một lúc, gật đầu nói:
- Trước tiên nói một chút xem là điều kiện gì.
Sắc mặt của Từ Khuyết ngưng lại, lộ ra nụ cười giống như nhân vật phản diện:
- Điều kiện thứ nhất, cũng là thứ quan trọng nhất, các ngươi phải khen ta đẹp trai!
- Hả?
Mấy người ở đây, trong nháy mắt sững sờ tại chỗ.
Khen ngươi đẹp trai?
Hoá ra náo loạn hơn nửa ngày, ngươi chính là vì điểm ấy điều kiện?
Đây chính là cái mà ngươi gọi là điều kiện khủng bố?
- Hừ, Vương Đại Chùy, ngươi đây là thành tâm trêu đùa chúng ta sao? Dáng dấp ngươi đẹp trai đã là một sự thật, không còn cần chúng ta khen nữa đi?
Đổng gia Nhị đương gia lúc này quát lên.
Từ Khuyết lập tức trừng to mắt, giơ ngón tay cái lên:
- Đậu phộng, 666, Nhị đương gia trâu bò! Lời này của ngươi thổi phồng đến mức CMN thật có trình độ. Ướt át, khéo đưa đẩy, có co dãn, vô cùng hoa lệ, nhưng đáng tiếc chính là thiếu một chút giản dị, không cho ta một loại cảm giác mới rực rỡ.
- Cái gì giản dị? Ta chỉ là đang nói sự thật.
Nhị đương gia trợn mắt nói.
Từ Khuyết lắc lắc đầu:
- Không, ngươi nói thật là ngay thẳng, không phải là giản dị, ngươi còn cần phải lại rèn luyện một chút, nhưng ta vẫn hy vọng có thể nhìn thấy một ngươi mới mẻ ở trên sàn nhảy quốc tế, vì thế ta cho ngươi yes!
Mấy người ở đây trong nháy mắt tỏ vẻ ngơ ngác, đầu óc mơ hồ.
- Tuy rằng không biết là ngươi đang nói cái gì, nhưng ta nghe rất sảng khoái.
Đổng lão nhị ngay thẳng gật đầu.
Mặt của nữ tử kia không hề cảm xúc nhìn Từ Khuyết, mở miệng nói:
- Điều kiện thứ nhất rất đơn giản, ngươi rất tuấn tú! Hiện tại có thể nói ra điều kiện thứ hai chưa?
- Rất tốt, điều kiện thứ hai cũng rất đơn giản.
Khóe miệng của Từ Khuyết nhếch lên một vệt ý cườ tà mị i, nhìn chằm chằm vào nữ tử, cười dài mà nói:
- Điều kiện thứ hai chính là, ta muốn ngươi dùng miệng cho ta một lần...
- Cái gì?
- Dùng miệng ta sẽ nói cho ngươi biết, meo meo ah ah ah! !
- ? ? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận