Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 668: Thiếu Niên Khinh Cuồng

Trên Nghịch Lưu Hải mênh mông vô bờ, lúc này im lặng đến đáng sợ.
Vẻ mặt của tất cả mọi người biến hóa vạn ngàn như mây trắng trên trời, từ ngơ ngác tới khiếp sợ, từ khiếp sợ đến kém chút phun ra máu, vẻn vẹn chỉ chưa đến mấy hơi thở.
Đánh cướp?
Hai chữ này vang vọng ở trong đầu óc của mọi người, làm cho bọn họ khó có thể tin tưởng.
Lời đã nói rồi, Linh Thạch cũng đã nộp, ân oán đều xóa bỏ, bây giờ còn đánh cướp?
Bọn Liễu Tĩnh Ngưng và Husky cũng là bị lời nói của Từ Khuyết làm cho có chút khó có thể phản ứng lại, vốn tưởng rằng tên này thu Linh Thạch rồi sẽ thỏa mãn, nhưng không nghĩ tới hắn lại tiếp tục gây sự, việc này hầu như đã đắc tội với tất cả thế lực ở đây.
- Từ đạo hữu, ngươi... ngươi nói thế là có ý gì? Không phải đã nói là xóa bỏ ân oán trước đây rồi sao?
Thánh Nữ của Vân gia ở Bắc Hải tỏ vẻ cổ quái, mở miệng hỏi.
Từ Khuyết cười cợt, rất thẳng thắn gật đầu đáp:
- Đúng vậy. Ân oán giữa chúng ta đã xóa bỏ. Thế nhưng giấc mộng của ta chính là đánh cướp, đừng hỏi ta tại sao lại như thế, ta chỉ là muốn hoàn thành giấc mộng của mình, hoàn toàn không có liên quan gì đến ân oán lúc trước, các ngươi nói xem có đúng không?
Giấc mơ? Đi ăn cướp là giấc mơ? Mơ em gái ngươi!
Mí mắt của Thánh Nữ Vân gia ở Bắc Hải lập tức giật lên, suýt nữa phun ra máu.
Mọi người ở đây suýt chút nữa tức giận đến mũi đều lệch đi, đều căm tức nhìn Từ Khuyết.
- Chà chà, tiểu tử này quá vô sỉ, quá vô sỉ rồi.
Đoạn Cửu Đức cũng tỏ vẻ cảm khái, lắc đầu thở dài, thổn thức trường giang sóng sau đè sóng trước, một làn sóng càng hơn một làn sóng.
Từ Khuyết thì lại ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ vẻ kiêu ngạo và tự hào, lớn tiếng nói:
- Người có giấc mơ càng có can đảm theo đuổi giấc mơ là người đáng tôn kính nhất, các ngươi không thể dùng ánh mắt quái dị nhìn ta như thế.
Khốn kiếp!
Khóe miệng của mọi người mạnh mẽ giật mạnh, suýt chút nữa đã không nhịn được muốn xông tới đập chết hắn.
Đi ăn cướp cũng có thể gọi là giấc mơ?
Còn muốn bắt chúng ta tôn kính ngươi? Ngươi sao không lên trời đi?
- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nhanh giao tất cả đồ vật ra đây, nếu không ta sẽ nã pháo.
Từ Khuyết bắt đầu giục, không muốn lãng phí thời gian.
Mọi người đều nhíu mày.
Đột nhiên, một ông lão đứng dậy, trầm giọng nói:
- Từ tiểu hữu, đừng khinh người quá đáng!
Sắc mặt của tất cả mọi người lập tức biến đổi, hơi kinh ngạc.
- Kia là trưởng lão Chúc gia ở Bắc Hải, không nghĩ tới ông ta cũng tới đây.
- Ai cũng biết sau lưng Chúc gia có Bắc Hải Côn Bằng tộc làm chỗ dựa, lần này bọn họ mở miệng, tiểu tử kia hẳn sẽ thu tay lại thôi.
- Phí lời, Bắc Hải Côn Bằng tộc là một trong những bộ tộc ít ỏi có truyền thừa hoàn chỉnh huyết thống thượng cổ, Thiên Giác Ngưu tộc mạnh mẽ như thế, nhưng ở trước mặt bọn họ cũng chỉ là giun dế, ta không tin tiểu tử kia dám không nể mặt mũi.
- Đáng tiếc Cửu Vĩ Yêu Hồ tộc của Nam Châu lần này không đến đây, bằng không chúng ta cũng sẽ không bị ép tới thảm như vậy.
- Thôi đi, người ta đều có thượng cổ huyết thống truyền thừa, há có thể để ý chút Sinh Linh Thánh Thủy bên trong bí cảnh này?
- Mặc kệ như thế nào, nếu Chúc gia đã mở miệng, phiền toái này hẳn là có thể giải quyết rồi.
Rất nhiều người thấp giọng bàn tán, vẻ mặt cũng có phần hoà hoãn lại.
Mà ông lão Chúc gia cũng nhìn tới Từ Khuyết, sức lực mười phần nói:
- Trước đây chúng ta ra tay đối với Từ tiểu hữu, quả thật có chút không đúng, nhưng chúng ta đã dùng Linh Thạch bồi thường, ngươi cũng đồng ý xóa bỏ ân oán, bây giờ lại còn hùng hổ doạ người như vậy, như thế có chút quá đáng. Thu tay lại đi, bằng không ra khỏi bí cảnh, trời đất này sẽ không còn nơi cho ngươi dung thân.
Lời nói này nhìn như nói lý, nhưng trên thực tế là lời hung hăn uy hiếp thối hơn rắm chó!
Bọn họ không tin Từ Khuyết dám triệt để đắc tội với bọn họ ở đây, bằng không lúc ra khỏi bí cảnh, bọn họ tuyệt đối sẽ không buông tha cho Từ Khuyết.
Nhưng trên thực tế, cho dù bây giờ Từ Khuyết không cướp bọn họ, chỉ bằng vào lúc trước ép bọn họ giao ra mấy triệu Linh Thạch bồi thường, từng người đều đã quyết định sau khi rời khỏi bí cảnh tuyệt đối sẽ ra tay với Từ Khuyết, đoạt lại Linh Thạch.
Từ Khuyết chính là bởi vì nhìn thấu điểm này, cho nên mới tiếp tục muốn ép khô bọn họ.
Dù sao cũng đã kết thù, tại sao còn không tiếp tục cướp thêm ít đồ? Ngu sao mà không lấy.
- Ha ha, nói thật, ta chính là đang bắt nạt các ngươi, không phục liền đến chiến một trận.
Từ Khuyết nói xong, lạnh giọng nở nụ cười.
Đối mặt với loại cục diện này, hắn căn bản không hề sợ hãi, dù cho tương lai rời khỏi bí cảnh, hắn cũng có tự tin đối kháng cùng người trong thiên hạ.
Từ lúc vừa mới bắt đầu hắn sớm đã có kế hoạch, chờ sau khi tìm được Sinh Linh Thánh Thủy liền đi tới tầng thứ ba bế quan, hơn hai năm sau lúc bước ra khỏi bí cảnh, chính là lúc hắn bước vào Hợp Thể kỳ, đến lúc ấy, dù cho các thế lực lớn không tìm hắn, hắn cũng phải đích thân đến từng nhà tính sổ.
Hắn chính là muốn người trong thiên hạ đều biết, Tạc Thiên Bang Từ Khuyết không phải dễ chọc như vậy.
Hắn chính là muốn người trong thiên hạ đều hiểu, Tạc Thiên Bang Từ Khuyết còn tàn nhẫn hơn cả Đoạn Cửu Đức.
- Tiểu hữu, ngươi quá ngông cuồng, chớ có cho là không ai trị được ngươi, nếu như Côn Bằng tộc ra tay, ngươi sẽ thập tử vô sinh!
Lúc này, ông lão Chúc gia trầm giọng trách mắng, sắc mặt có chút khó coi.
Thậm chí là người nhà họ Chúc phía sau cũng từng người lộ ra sắc mặt âm trầm.
- Từ Khuyết, đừng cho thể diện mà không cần, ngươi chẳng qua chỉ là chỉ là một phàm nhân giun dế, nếu không phải đang ở bên trong Nghịch Lưu Hải này, ngươi làm gì có tư cách nói chuyện với chúng ta?
- Chúng ta khuyên ngươi tốt nhất ngừng tay, không nên phạm sai lầm nữa.
- Nếu còn tiếp tục có thái độ như vậy, tương lai Bắc Hải Côn Bằng tộc sẽ không tha cho ngươi,
Đông đảo đệ tử Chúc gia đều mở miệng quát mắng, bọn họ đã không nhịn được nữa.
Dù sao Chúc gia bọn họ bất luận là ở Bắc Hải hay là Nam Châu, đi đến chỗ nào đều là tồn tại được người kiêng kỵ ba phần, nhưng bây giờ chỉ là một phàm nhân mượn thế của Nghịch Lưu Hải, lại hung hăng cưỡng bức bọn họ như vậy, khiến cho bọn họ rất khó chịu.
Hơn nữa bọn họ cũng không nghĩ tới, trưởng lão của mình đều đã ra mặt nói chuyện, Từ Khuyết lại không cho một chút mặt mũi nào, vẫn hung hăng như vậy.
Nhưng mà, Từ Khuyết lại có cách làm càng hung hăng hơn/
"Vèo!"
Hắn trực tiếp vung tay lên, gọi ba chiếc tàu ngầm, cùng nhau quay đầu lại nhắm ngay chiếc thuyền lớn kia của ông lão Chúc gia.
Trong nháy mắt, mọi người ở đây đều biến sắc.
Sắc mặt của đám người Chúc gia trắng bệch, cả kinh nói:
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, đều đã nói ra Côn Bằng nhất tộc, tiểu tử này vẫn không sợ chút nào.
Mà lúc này Từ Khuyết chắp hai tay sau lưng, coi trời bằng vung, cả người tỏa ra một luồng khí thế ngập trời.
- Chúc gia thì sao? Côn Bằng tộc thì sao? Đạo ta tu, cũng chỉ theo đuổi sự hài lòng. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Bởi vì các ngươi, hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của Tạc Thiên Bang.
Ầm!
Dứt tiếng, bên trong Nghịch Lưu Hải vang lên một tiếng vang thật lớn, mấy quả ngư lôi mạnh mẽ đập lên trên thuyền lớn của Chúc gia, oanh chiếc thuyền thành từng mảnh.
Mà câu kia của Từ Khuyết leng keng mạnh mẽ, khí thế bàng bạc, vẫn vang vọng ở bên tai mọi người như trước, mãi chưa tiêu tan.
Lúc này, bất kể là Đông Hoang Khương gia, Cung gia, hay là Bắc Hải Vân gia cùng với các thế lực tông phái lớn khác, tất cả đều trở nên động dung, tỏ vẻ kinh hãi chấn động.
Thậm chí là Đoạn Cửu Đức, sắc mặt cũng đột nhiên ngưng lại.
Bọn họ lúc này mới phát hiện, thiếu niên trước mắt này, còn đáng sợ hơn những gì bọn họ tưởng tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận