Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1685: Theo Ta Xông Lên

Cùng ngày.
Từ Khuyết đứng ở trên tường thành, cầm lấy đầu sứ thần, hướng về phía bốn trăm vạn đại quân hô to: "Tần Vương cẩu tặc chờ cho lão tử, ngày mai ta liền mang binh tới chém chết ngươi!"
Hành động lần này khiến cho Tần binh bạo động, may mắn Bạch Khải ở trong quân đội chế trụ tướng sĩ.
Mà bên trong Thiên Môn Quan, cũng bởi vì hành động của Từ Khuyết, phấn chấn không thôi.
"Nói rất hay!"
"Quốc quân chúng ta, chính là cứng như vậy!"
"Hoàng thượng uy vũ!"
Cùng một thời gian, uy vọng Từ Khuyết ở trong thành đạt tới đỉnh phong.
Chỉ là trong binh doanh có vẻ hơi trầm thấp.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bốn trăm vạn đại quân ngoài thành.
Bốn trăm vạn là khái niệm gì?
Tổng nhân khẩu Đông Đường Quốc còn chưa tới một ngàn vạn, mà Tần Quốc chỉ phái quân đánh trận, đã gần đạt tới một nửa nhân khẩu Đông Đường.
Bốn trăm vạn đại quân trấn giữ bên ngoài Thiên Môn Quan, đối với quân đồn trú Thiên Môn Quan mà nói, là một loại áp lực lớn lao.
Cộng thêm Từ Khuyết, triệt để đốt lên lửa giận của Tần Vương.
Tần Vương trong lúc nổi giận trực tiếp ban ra quân lệnh lãnh khốc tàn nhẫn nhất —— đồ thành!
Thời điểm công phá Thiên Môn Quan, chó gà không tha!
Trong lúc nhất thời, người trong thành đều cảm thấy bất an.
"Xong xong, chúng ta thật đánh không thắng."
"Hỗn trướng! Còn chưa đánh đây, sao biết đánh không thắng?"
"Tần Quốc có bốn trăm vạn đại quân a! Bốn trăm vạn! Một người chặt một đao, ngươi ngay cả thịt vụn cũng không còn!"
"Nghe nói Tần Vương còn muốn đồ thành. . . làm sao bây giờ, hài tử trong nhà vẫn còn đang chờ ta trở về. . ."
"Sao quốc quân lại khiêu khích Tần Vương, chẳng qua là đi Tần Quốc ở mấy năm mà thôi."
Đi trên đường phố, khắp nơi đều có thể nghe thấy loại ngôn luận này.
Quân đội Tần Quốc quét ngang lục quốc, bách chiến bách thắng, chỉ là áp lực thanh danh mang đến, đã đủ để đè sập mỗi tên binh sĩ Đông Đường.
Thậm chí có đám binh sĩ, thời điểm màn đên buông xuống bất ngờ làm phản, Hồ Chính Đường nghĩ hết biện pháp mới có thể áp chế lại.
. . .
Ngày thứ hai, trên tường thành.
Hồ Chính Đường mặc áo giáp, mặt trầm như nước, bên dưới là binh sĩ Đông Đường đang chờ xuất chiến.
"Hồi bẩm tướng quân, toàn bộ binh sĩ bất ngờ làm phản hôm qua đã bị giam vào ngục, nhưng hiện tại quân tâm rung chuyển. . . trận chiến tiếp theo, chỉ sợ là không dễ đánh. . ." Phó tướng lo lắng nói.
Hồ Chính Đường thở dài, ánh mắt nhìn về phía Từ Khuyết đang dẫn theo ba ngàn binh mã chờ xuất phát, chuẩn bị xuất trận bất cứ lúc nào.
Chuyện đã đến nước này, bọn họ đã không có biện pháp ngăn cản Từ Khuyết.
"Truyền lệnh xuống, trận chiến này không cầu thắng, chỉ cầu không bại, quan trọng nhất là bảo vệ bệ hạ chu toàn!" Hồ Chính Đường trầm giọng nói.
"Tuân lệnh!"
Phó tướng chắp tay ôm quyền, vội vàng truyền lệnh xuống dưới.
Lúc này, Từ Khuyết đang phân phát đồ vật hắn đổi từ thương thành hệ thống.
Mặc dù vũ khí nóng bởi vì giá cả quá cao, không có biện pháp hối đoái, nhưng loại vũ khí lạnh vượt thời đại này lại vô cùng tiện nghi, cho nên Từ Khuyết liền dùng hết điểm trang bức hối đoái thành trang bị.
"Các huynh đệ, ta đã hướng dẫn các ngươi cách dùng vũ khí này, hôm nay chính là ngày các ngươi kiến công lập nghiệp!" Từ Khuyết rống to.
Thông qua hôm qua biểu hiện anh dũng, Từ Khuyết đã triệt để chinh phục ba ngàn binh sĩ, hiện tại bọn họ chỉ nghe lệnh Từ Khuyết.
Cho dù Từ Khuyết bảo bọn họ trực tiếp đi chịu chết, bọn họ cũng sẽ không chút đắn đo.
Từ Khuyết hơi xúc động: "Quả nhiên vẫn phải có thực lực mới được a. . ."
Đảo mắt, thời gian đã tới buổi trưa.
Thời điểm này hai quân đã chuẩn bị chiến đấu xong xuôi.
Trăm vạn đại quân Tần Quốc bày trận phía trước, phô trương sự cường đại của bọn họ, muốn nhất cử đánh hạ toà hùng thành này.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Từng đợt tiếng trống trận sục sôi vang lên, trăm vạn đại quân cùng kêu lên: "Tần Quốc tất thắng!"
Tiếng như sấm rền, khí trùng mây xanh, đám mây trên trời cũng mơ hồ bị tách ra.
Về phần Đông Đường Quốc bên này, sĩ khí đê mê, đối mặt với đại quân cường đại như vậy, khó tránh khỏi có chút khiếp sợ.
Tiếng trống dần dần nhẹ nhàng, binh trận tản ra, một tên nam tử trung niên uy vũ tuấn lãng chậm rãi đi ra.
Đầu đội long quan, người mặc long bào màu vàng kim óng ánh, toàn thân trên dưới tản ra một cỗ khí thế quân lâm thiên hạ.
"Tham kiến Ngô Vương!"
Trăm vạn binh sĩ cùng nhau tham kiến nói.
Y chính là quốc quân Tần Quốc, quét ngang lục quốc —— Doanh Phương Vũ.
Nhìn thấy người này, cho dù là Hồ Chính Đường cũng nhịn không được nhíu mày: "Tần Vương thân phụ đế khí, thống soái bốn trăm vạn đại quân, sĩ khí mạnh mẽ, trận này chỉ sợ chúng ta không chống được bao lâu."
Nói xong, lại có chút may mắn nói: "May mắn, Hoàng thượng đã đáp ứng ta, lần này không làm tiên phong, chỉ làm phụ quân tác chiến."
Từ Khuyết thì nhếch miệng, khó chịu nói: "Mẹ nó. . . dáng dấp còn không soái bằng ta, trang cái gì mà trang?!"
Bất quá không thể không nói, Doanh Phương Vũ đúng là một nhân vật.
Lấy nhãn quang Từ Khuyết nhìn đến, đồng dạng thân là nhất quốc chi chủ, Quốc Vương Hỏa Nguyên Quốc năm đó so với người này, quả thực là một người trên trời một người dưới đất.
"Đáng tiếc, gặp phải bản Bức Thánh, chỉ sợ con đường Đế Vương của ngươi phải dừng ở đây."
Trên mặt Từ Khuyết lộ ra nụ cười lạnh, bỗng nhiên vung trường đao lên, hét lớn: "Các huynh đệ, Tần Vương xuất hiện, một lúc nữa canh chuẩn y chặt!"
"Chặt Tần Vương!" Ba ngàn binh sĩ cùng rống to.
Từ Khuyết gia trì nội lực vào trong tiếng rống, tiếng rống quanh quẩn không tan.
Có thời điểm, phương thức cổ vũ đơn giản nhất, mới có thể đưa đến hiệu quả tốt nhất.
"Kỳ quái. . . hình như ta cảm thấy mình không còn sợ như vậy."
"Đúng vậy, Tần binh tính là gì, chúng ta là người muốn chặt Tần Vương."
"Nhiệt huyết đang sôi trào ở trong người ta, ngao ngao ngao!"
Dưới tiếng hô khích lệ của Từ Khuyết, binh sĩ Đông Đường lần nữa dấy lên đấu chí, nương theo ba ngàn binh sĩ rống to: "Chặt Tần Vương! Chặt Tần Vương! Chặt Tần Vương!"
Nghe thấy trong thành truyền đến tiếng rống, cho dù Tần Vương đã sớm hết giận, hiện tại cũng không nhịn được sắc mặt biến hóa: "Thần uy Đại Tần, không gì không phá! Đông Đường quốc quân, nếu ngươi chịu đầu hàng, trẫm có thể hứa hẹn. . ."
"Hứa cái @#$! Rửa sạch cái rắm. . . khụ, cổ, chuẩn bị chịu chết đi!" Từ Khuyết trực tiếp ngắt đứt lời kêu gọi đầu hàng của Tần Vương.
Kẻ này lại dám ngắt lời ta?
Tần Vương từng cảm thấy sau khi mình quét ngang lục quốc, trở thành Đế Vương, lòng dạ đã rộng lớn hơn rất nhiều.
Nhưng hôm nay bị Từ Khuyết liên tục phá phòng, mặt đều sắp tức đến biến hình.
"Nghe trẫm hiệu lệnh! Toàn quân xuất kích! Đánh hạ Thiên Môn Quan, đồ thành!"
Nương theo mệnh lệnh Tần Vương phát ra, binh trận Tần Quốc bắt đầu chuyển động.
Trăm vạn quân nhân tề động, thanh thế hùng vĩ biết bao, tiếng bước chân trầm muộn như giẫm thẳng vào lòng người.
Từ Khuyết mang theo ba ngàn binh sĩ đứng ở phía trước, quay đầu nhìn về phía sau lưng, hét lớn: "Các huynh đệ, theo ta xông lên!"
Thoại âm vừa dứt, hắn một ngựa đi đầu, xông thẳng ra ngoài.
Ba ngàn binh mã theo sát phía sau, cả chi đội ngũ tựa như mũi tên rời cung, bắn thẳng đến.
Ngọa tào!
Hồ Chính Đường đứng ở trên tường thành lần nữa trợn tròn mắt.
Sao Hoàng thượng lại xông ra rồi?
Không phải đã nói trận chiến này hắn chỉ làm phụ cần sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận