Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1242: Thật Sự Xong Rồi

- Ha ha ha, hành hung?
Lúc này, Từ Khuyết không nhịn được mà cười to lên, nhìn về phía Mạc Quân Thần nói.
- Mạc hộ pháp, ngươi nói một chút, y lấy cái gì để hành hung? Cây kim kia sao?
Khóe miệng Mạc Quân Thần co giật, không còn gì để nói.
Y cũng không nghĩ tới ánh mắt Từ Khuyết độc như vậy, sự tình nhỏ bé như vậy cũng có thể nhanh chóng quan sát ra, chẳng trách vừa nãy lại ngăn cản y ra tay.
- Ngươi là làm sao biết y không thể. . . khụ, không thể lên?
Mạc Quân Thần hiếu kỳ nói, đồng thời còn chỉ tay ra hiệu, dùng ngón út uốn lượn rồi duỗi thẳng một thoáng.
Khóe miệng Từ Khuyết cong lên:
- Mạc hộ pháp, quan sát là một chuyện rất quan trọng, từ khi mới bắt đầu, đũng quần vị Liễu Khí Đế này luôn khô quắt, đủ để chứng minh tất cả.
Đũng quần. . . khô quắt?
Mạc Quân Thần khẽ sửng sốt, rồi lập tức phản ứng lại, lắc đầu bật cười, y đúng là không có thói quen quan sát thứ này, dù sao CMN ai lại rảnh rỗi không có chuyện gì mà nhìn chằm chằm vào đũng quần nam nhân khác chứ.
- Liễu Khí Đế đúng không, ngươi vẫn là nhanh buông tay đi, ngay cả công cụ gây án của ngươi cũng đã tước vũ khí đầu hàng, ngươi cần gì phải tiếp tục liều chết? Về chuyện mặt mũi này, bình thường đều là tự mình làm mất.
Lúc này, Từ Khuyết nhìn về phía Liễu Khí Đế, dáng vẻ trêu tức hô lớn.
Husky trốn trong đám người, ngang cao cổ họng, đúng lúc thét to bổ sung:
- Vô dụng thì mau mau cắt đi!
Đoạn Cửu Đức lấy ra một chiếc búa từ trong lòng, "Leng keng" một tiếng vứt trước mặt Liễu Khí Đế, lắc đầu nói:
- Hay là đập đi, biết đâu đập một hồi lại có tri giác thì sao.
"Phốc. . ."
Một ít tu sĩ Khí Tông có mặt ở đây, đã không nhịn được mà cười phun ra.
Thậm chí là ba vị Khí Đế, giờ khắc này cũng nhịn đến mức nội thương, muốn cười lại không dám cười thành tiếng, dù sao bọn họ vẫn còn nhớ chuyện Husky và Đoạn Cửu Đức suýt chút nữa đã đập nát của bọn họ, chỉ lo vào lúc này mà cười ra tiếng, sẽ thu hút sự chú ý của con chó kia.
- Không. . . không thể, thương thế của ta rõ ràng đã khôi phục, tại sao. . . tại sao lại như vậy?
Cùng lúc đó, Liễu Khí Đế đã rơi vào trạng thái điên cuồng, lửa giận ngập trời, giống như đang trách mắng tiểu huynh đệ của mình không hăng hái, lại giống như là đem nguyên nhân tất cả những chuyện này đều đổ tội lên trên người nào đó.
Sau một khắc, y bỗng ngẩng đầu lên, căm tức nhìn Từ Khuyết, dữ tợn quát:
- Là ngươi, là tên tiểu súc sinh ngươi, nếu ngươi không ám hại bản tọa, bản tọa sẽ không rơi vào tình trạng như vậy, ngày hôm nay dù bản tọa không thể làm chết nàng, cũng phải để ngươi trơ mắt nhìn nàng làm sao bị dằn vặt đến chết.
Nói xong, ánh mắt Liễu Khí Đế quét về phía ba vị Khí Đế, lạnh lẽo nở nụ cười:
- Ba người các ngươi làm việc lập công, ngày hôm nay bản tọa thưởng tiểu tiện nhân này cho các ngươi, hiện tại, bản tọa lệnh cho ba người các ngươi, mau chóng chơi tiểu tiện nhân này đến chết!
Ầm!
Dứt tiếng, Liễu Khí Đế vỗ ra một chưởng, đẩy Phong Lan Vũ về phía ba vị Khí Đế.
Ba vị Khí Đế lập tức bị dọa sợ, liên tục lăn về phía trước, thả ra tiên nguyên lực nhu hòa, an toàn đỡ lấy Phong Lan Vũ, che chở nàng trở về.
- Phong cô nương, ngươi không có sao chứ?
- Phong cô nương, có bị thương ở đâu không?
- Phong cô nương, khiến ngươi hoảng sợ rồi.
Ba người tranh nhau dùng ngữ khí lấy lòng nói, đưa Phong Lan Vũ đến trước mặt Từ Khuyết.
Phong Lan Vũ một mặt ngơ ngác, giống như vẫn chưa thể tỉnh táo lại từ đãi ngộ khác nhau này, chỉ có thể theo bản năng lắc đầu nói:
- Bẩm. . . tiền bối, ta không có bị thương, cũng không quá hoảng sợ.
- Không hoảng sợ là tốt rồi, không hoảng sợ là tốt rồi.
Ba tên Khí Đế đều vui mừng gật đầu nói, đồng thời cũng quan sát biểu hiện của Mạc Quân Thần cùng Từ Khuyết, vẻ mặt lấy lòng đứng bên cạnh.
Nhưng Liễu Khí Đế cùng mấy vị tu sĩ phía sau đã nhìn đến mức choáng váng, hoàn toàn không nghĩ tới lại có tình cảnh này phát sinh.
Ba vị Khí Đế này lại dám trái lệnh, đưa Phong Lan Vũ về trước mặt Từ Khuyết, hơn nữa ngữ khí lấy lòng cùng kính nể kia là có ý gì?
- Vô sỉ, ba người các ngươi đang làm gì? Đều điếc rồi sao? Bản tọa bảo các ngươi chơi chết nàng, không phải nói các ngươi đưa nàng trở lại.
Liễu Khí Đế giận dữ gầm hét, dù phát hiện ra chuyện này có gì đó không đúng, nhưng cũng khó có thể tỉnh táo lại.
Lúc này y đã tức giận khiến tâm lý vặn vẹo, y muốn dùng phương pháp ô uế kia để nhục nhã Từ Khuyết trước mặt mọi người, nhưng phát hiện mình không thể ra sức, lại càng thêm thẹn quá thành giận, yêu cầu ba vị Khí Đế này đến làm chuyện này, nhưng tình huống hiện tại, y cảm giác mình giống như bị coi thường, giống như lửa cháy đổ thêm dầu, càng phẫn nộ.
Nhưng đối mặt với trạng thái sắp điên của y, ba vị Khí Đế vẫn có dáng vẻ lãnh đạm.
Thậm chí những tu sĩ Khí Tông còn lại đứng bên Từ Khuyết, cũng đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Liễu Khí Đế, bên trong ánh mắt này, có đồng tình, có thương hại, cũng có trào phúng cùng cười nhạo, đương nhiên, nhiều hơn chính là đang xem một kẻ hấp hối sắp chết.
Liễu Khí Đế nhìn ánh mắt mọi người, trong lòng không nhịn được có chút bất an, lúc này lớn tiếng rống giận:
- Các ngươi làm gì? Các ngươi muốn làm gì? Là muốn phản lại sao? Đừng quên, Khí Tông phó tông chủ chính là biểu huynh của ta!
- Khà khà, tính toán một chút, ta không nhìn nổi nữa, Mạc hộ pháp, đã đến lúc ngươi nên thanh lý môn hộ rồi. Nhưng chuyện như vậy ta sẽ không dính líu, trước tiên sẽ đi dạo một vòng ở Khí Tông các ngươi.
Lúc này, Từ Khuyết khoát tay áo một cái, ôm lấy Phong Lan Vũ rồi cất bước đi về cửa lớn Khí Tông.
Hắn không quan tâm Liễu Khí Đế đứng ở trước cửa cùng mấy vị cường giả khác của Khí Tông, cứ nhàn nhã đi lên phía trước.
Liễu Khí Đế cùng mấy vị cường giả Khí Tông ngẩn ra, sát khí lập tức tăng vọt, muốn ra tay với Từ Khuyết.
- Vô sỉ, các ngươi còn muốn giết người ngay trước mặt ta sao?
Đột nhiên, một giọng nói uy nghiêm như cửu thiên thần lôi nổ vang, kinh thiên vang lên.
Ầm!
Ngay sau đó, một uy thế mạnh mẽ phô thiên cái địa từ trên người Mạc Quân Thần tuôn ra, tràn ngập toàn trường.
Trong phút chốc, Liễu Khí Đế ngây người.
Mấy vị cường giả Thiên Tiên cảnh Khí Tông phía sau y cũng ngây người như phỗng, khó có thể tin.
Kim Tiên cảnh đỉnh phong?
Chuyện này. . . sao có thể?
Ở Huyền Ất Tiên Vực, ngoại trừ Huyền Ất chân nhân, còn có ai có thể có cảnh giới thực lực như thế?
- Liễu Khí Đế, các ngươi thật to gan, nhìn thấy Mạc tông chủ, còn không quỳ xuống?
Lúc này, một trong ba vị Khí Đế đi ra, quát lên với đám người Liễu Khí Đế.
Đám người Liễu Khí Đế đều sửng sốt, Mạc tông chủ? Khí Tông tông chủ lúc nào thì có họ Mạc?
Chờ đã, không đúng. . . Mạc tông chủ, là nhân vật mạnh mẽ kia, gương mặt hình như đã từng gặp qua rồi, y là Mạc Quân Thần!
Ầm!
Giờ phut này, đầu óc mấy người Liễu Khí Đế như lôi minh nổ vang, sững sờ tại chỗ, cuối cùng cũng nhớ tới thân phận Mạc Quân Thần.
Đây là tông chủ Khí Tông khiến người ta khắc sâu ấn tượng nhất trong gia phả, người này ly kỳ mất tích, đến nay đã mấy ngàn năm, ngày hôm nay lại đột nhiên xuất hiện, đồng thời đứng trước mặt bọn họ.
Dựa theo gia phả ghi chép, năm đó vị tông chủ này là người cương trực công chính. . .
"Ầm!"
Lập tức, mấy vị cường giả Thiên Tiên cảnh Khí Tông đều quỳ xuống tại chỗ.
Hai chân Liễu Khí Đế cũng mềm nhũn, cả người như mất hồn, trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất, nội tâm lạnh ngắt.
Luc này, lửa giận gì đó của y cũng đã bị dập tắt, người khác có thể không biết ba chữ "Mạc Quân Thần" có ý nghĩa như thế nào, nhưng y là rõ ràng nhất, dù cho biểu huynh y là phó tông chủ đương nhiệm, ở trước mặt vị Mạc tông chủ này, tất cả đều là hư vô.
Nói một cách đơn giản, ngày hôm nay Liễu Khí Đế y xong đời rồi!
- Ha ha, các ngươi thực sự là đệ tử giỏi của Khí Tông! Bản tọa rời đi mấy ngàn năm, Khí Tông lại bị các ngươi biến thành bẩn thỉu xấu xa như vậy, được, rất tốt!
Lúc này, Mạc Quân Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Liễu Khí Đế, giận dữ cười nói.
Nếu như không có Từ Khuyết, ngày hôm nay y còn không nhìn thấy tình cảnh này, không nhìn thấy Khí Tông của mình đã biến thành dáng vẻ như vậy, hành động bẩn thỉu như vậy cũng làm được, thế này có khác biệt gì với Ma Môn? Không, thế này còn bại hoại hơn cả Ma Môn!
- Bóng đêm lạnh lẽo, vì tưởng niệm ngươi mà thành sông, hóa thành xuân bùn, che chở ta. . .
Lúc này, Từ Khuyết ngân nga bài hát, đi lướt qua Liễu Khí Đế, bước vào cửa lớn Khí Tông.
Phong Lan Vũ, Tần Tam Lập cùng Lam Tâm Nguyệt theo sát phía sau, Đoạn Cửu Đức cùng Husky vốn còn định lưu lại chứng kiến cảnh máu chảy thành sông, nhưng nhìn thấy Từ Khuyết đi vào cửa lớn Khí Tông, này một người một chó giống như nhớ ra cái gì đó, lúc này trăm miệng một lời quát to một tiếng "Đậu xanh", lập tức vội vàng đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận