Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 827: Tên Súc Sinh Nhà Ngươi

Vèo!
Đột nhiên, tay của Từ Khuyết và tay của Tần Vệ chạm vào nhau.
Tiếp đó một luồng sức sống bàng bạc bỗng nhiên từ lòng bàn tay Tần Vệ tràn ra.
- Đậu phộng!
Từ Khuyết lập tức liền kêu to thành tiếng tiếng.
Lập tức, hắn tỏ vẻ sợ hãi nhìn về phía Tần Vệ, cả giận nói:
- Tần tướng quân, ngươi làm cái gì vậy? Ta cảnh cáo ngươi, chớ có làm loạn!
Tần Vệ liền bối rối tại chỗ, cảm thụ được sức sống trong cơ thể mình đang mất đi, lại nhìn thấy vẻ mặt của Từ Khuyết như thế, lập tức có chút không kịp phản ứng.
Lão tử còn không kêu, ngươi kêu trước làm gì?
Hẳn là ta phải hỏi ngươi muốn làm gì mới đúng?
- Tần tướng quân, ngươi thật là hèn hạ, không phải đã nói là đình chiến rồi hay sao? Lại còn đánh lén, cướp đi tuổi thọ của ta! CMN ta liều mạng với ngươi!
Lúc này, Từ Khuyết lần nữa hô lên, tỏ vẻ tức giận, nắm lên nắm đấm.
Tần Vệ lập tức phản ứng lại, vội vàng hô:
- Dừng lại! Sức sống của bản soái cũng đang mất đi, ngươi đến cùng muốn làm gì?
- Ta làm cái gì? CMN ta còn muốn hỏi ngươi muốn làm cái gì đấy, nắm tay thì nắm tay, ngươi nắm chặt như thế làm gì, còn hút tuổi thọ của ta, ngươi buông ra cho ta!
Từ Khuyết tức giận hô.
- Cái gì? Không phải ngươi làm, vậy là ai?
Tần Vệ lập tức cả kinh, thật sự bị hành động của Từ Khuyết lừa gạt.
Con ngươi y quét nhìn bốn phía, lập tức suy đoán hai người mình có khả năng đều bị người khác ám hại.
Đùng!
Đúng lúc này, Từ Khuyết đột nhiên tát một cái rõ đau lên lên trên mặt Tần Vệ.
Tần Vệ liền bối rối tại chỗ, kinh ngạc nhìn về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết trừng mắt mắt cả giận nói:
- Tên cầm thú nhà ngươi, súc sinh, già mà biến thái, còn không mau buông tay! Buông tay ra!
Nói xong, hắn giơ tay lên, lại tát một cái vào mặt Tần Vệ.
- Làm càn!
Tần Vệ rốt cục bị tát nổ đom đóm mắt, tỉnh táo lại, tức giận quát một tiếng.
- CMN!
Từ Khuyết tỏ vẻ tức giận, tay nắm thành quyền, ra vẻ muốn công kích.
Tần Vệ lập tức quát lên:
- Dừng tay! Ngươi hoảng cái gì? Bản soái chắc chắn sẽ không làm ra loại việc đê tiện này, chúng ta có lẽ bị người khác ám hại rồi, xung quanh đây có mai phục!
- Mai phục? Làm sao có thể?
Từ Khuyết lập tức trợn to hai mắt, nhìn bốn phía.
Lúc này Tần Vệ cũng tỏ vẻ âm trầm, sau khi đánh giá bốn phía, y mới trầm giọng quát lên:
- Bản soái chính là đại tướng thứ nhất của Thông Thiên Quốc, Tần Vệ, không biết là vị đạo hữu nào ở phụ cận thi triển loại thủ đoạn nhỏ này, nếu như không dừng tay, đừng trách bản soái ra tay vô tình!
Ding, căn cứ theo thực lực cảnh giới của kí chủ, Thượng Cổ Sinh Tử Luân đã đạt đến cực hạn, thu được tổng cộng 1200 năm tuổi thọ!
Đột nhiên, âm thanh thông báo của hệ thống vang lên ở trong đầu Từ Khuyết.
Tiếp đó, tay của hai người trong nháy mắt mất đi sức hút, trực tiếp buông ra.
"Phốc!"
Từ Khuyết phun ra một ngụm máu tươi tại chỗ, tỏ rõ vẻ rất thống khổ.
Hết cách rồi, trong nháy mắt hút đi 1200 năm tuổi thọ, thực sự quá bổ, lập tức có chút không chịu nổi.
Mà sắc mặt của Tần Vệ cũng âm trầm che ngực, nhanh chóng điều dưỡng thương thế của mình.
Vốn đã có thương tích trên người, bây giờ ngơ ngơ ngác ngác mất hơn ngàn năm tuổi thọ, quả thực là thương càng thêm thương, làm cho y muốn phát điên.
Nhưng thấy Từ Khuyết cũng bị thương, trong lòng Tần Vệ cảm thấy có sự cân bằng không tên, thậm chí cũng tin tưởng loại tình huống quái lạ vừa rồi không phải là do Từ Khuyết gây ra.
- Lý Bạch tiểu hữu, ngươi thế nào rồi? Không có gì đáng ngại chứ?
Một lát sau, Tần Vệ ngăn chặn thương thế trong cơ thể, đi đến chỗ Từ Khuyết, giả vờ quan tâm hỏi.
Một khi Từ Khuyết nói đã bị đại thương, vậy y nhất định sẽ không chút do dự một chưởng vỗ chết Từ Khuyết, thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi.
- Đa tạ Tần tướng quân quan tâm, ta không có gì đáng lo, chỉ là chớp mắt mất đi một ngàn năm tuổi thọ.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, nhàn nhạt đáp.
Lông mày của Tần Vệ nhíu lại, cẩn thận nhìn chằm chằm Từ Khuyết trong chốc lát, sau khi xác định hắn dường như thật sự không có gì đáng ngại, mới nhịn xuống không ra tay, khẽ gật đầu nói:
- Không có sao là tốt rồi, bản soái cũng tổn thất hơn một ngàn năm tuổi thọ. Nếu để cho bản soái tìm ra người đánh lén, nhất định sẽ ngàn đao bầm thây y!
Hơn một ngàn năm tuổi thọ, đối với cường giả Đại Thừa kỳ mà nói không nhiều cũng không ít.
Mặc dù không có ảnh hưởng gì lớn đến thực lực, nhưng dù sao cũng sẽ cảm thấy rất bực mình, tu sĩ trên cõi đời này có vạn ngàn, không có ai chê mệnh của mình quá dài đâu chứ.
- Hừ, người này dám ra tay đối phó hai người chúng ta, tuyệt đối là chán sống rồi. Thù này không báo không phải quân tử, Tần tướng quân yên tâm, ta liền trở lại triệu tập nhân mã Tạc Thiên Bang, cướp sạch tên dám đánh lén kia! Cáo từ!
Từ Khuyết cũng tỏ vẻ tức giận nói.
Vừa dứt lời, hắn liền giẫm lôi điện, ngang trời lướt đi.
Tần Vệ ngược lại không cảm thấy hành động này của Từ Khuyết có cái gì không đúng, dù sao đối với tu sĩ Hợp Thể kỳ mà nói, một ngàn năm tuổi thọ hầu như đã là nửa đời người, cứ bị mất đi như vậy, tức giận là việc rất bình thường, vội vã muốn đi tìm người báo thù cũng là chuyện bình thường.
Y ngẩng đầu lên, nhìn thân ảnh của Từ Khuyết biến mất ở chân trời, sắc mặt mới chậm rãi trở nên lạnh lẽo.
- Hừ, chờ bản soái khôi phục thương thế, nhất định trồng Hồn Trùng Cổ vào người ngươi cùng những người khác của Thần Tử Doanh, ném tới Đăng Tiên Lộ, bán mạng cho bản soái!
...
Một lát sau, Từ Khuyết rốt cục trở lại ngọn núi bế quan lúc trước.
Vừa hạ xuống, cả người liền trực tiếp ngã xuống đất, trong miệng tràn ra máu tươi, giống như tất cả khí lực trên người đều bị lấy sạch.
Cùng Tần Vệ chiến một trận, hắn đã dùng hết đạo uẩn.
Thêm vào vừa nãy để hệ thống vận dụng Thượng Cổ Sinh Tử Luân, mạnh mẽ cướp đi 1200 năm tuổi thọ của Tần Vệ, trực tiếp tiêu hao sạch sẽ chân nguyên trong cơ thể hắn, bị sinh cơ to lớn ập vào làm cho bị thương.
Cuối cùng vẫn là hắn lén lút mở ra công năng tự động khôi phục của hệ thống, khôi phục một phần nhỏ chân nguyên, mạnh mẽ ở trước mặt Tần Vệ làm bộ vô sự, mới có thể chạy về nơi này.
- Từ Khuyết!
Khương Hồng Nhan vốn vẫn ở chỗ này chờ, lúc này từ bên trong hang núi đi ra, nhìn thấy Từ Khuyết bị thương, sắc mặt nàng không khỏi thay đổi.
Dưới cái nhìn của nàng, lấy thực lực của Từ Khuyết, đối phó với Độ Kiếp kỳ cũng không khó.
Có thể làm cho Từ Khuyết bị thương, hoặc là hơn trăm tên Độ Kiếp kỳ liên thủ, nếu không nữa thì chính là do Thiên Kiếp mạnh mẽ.
- Ta không có chuyện gì, khụ khụ!
Từ Khuyết ngồi dậy, xua tay nói.
Công năng tự động khôi phục của hệ thống vô cùng trâu bò, đã giúp thương thế cùng chân nguyên trong cơ thể hắn khôi phục lại không ít.
Khương Hồng Nhan tựa hồ thấy hắn thật sự không có chuyện gì, lúc này nàng mới hơi thở phào nhẹ nhõm:
- Trên chiến trường chẳng lẽ xuất hiện cường địch nào sao?
- Không phải, chỉ có điều lúc trên đường trở về, gặp phải Tần Vệ.
Từ Khuyết cười nói.
Mặt của Khương Hồng Nhan lập tức biến sắc, nổi giận nói:
- Y muốn giết ngươi?
- Ha ha, không sai, đúng là muốn giết ta, kết quả... phốc, ha ha ha!
Từ Khuyết cười ra tiếng, kể đại khái chuyện đã xảy ra cho Khương Hồng Nhan.
Khương Hồng Nhan nghe đến cuối cùng mới cực kỳ kinh ngạc:
- Ngươi nói là, ngươi không chỉ đánh trọng thương y, phá huỷ Tiên Khí của y, còn trộm đi hơn một ngàn năm tuổi thọ của y?
- Đúng rồi, nhưng đáng tiếc ngày hôm nay Độ Kiếp tiêu hao quá nhiều đạo uẩn, bằng không thật sự có không ít cơ hội có thể giết y.
Từ Khuyết gật đầu đáp, trên mặt còn có vẻ tiếc nuối.
Mà Khương Hồng Nhan lại có chút thất thần, mặc nàng nghĩ như thế nào đi nữa, cũng không nghĩ tới thực lực của Từ Khuyết đã mạnh mẽ đến như vậy.
Vẻn vẹn Hợp Thể kỳ tầng hai đã có thể chiến một trận với Đại Thừa kỳ đỉnh phong, hơn nữa còn là một tên Đại Thừa kỳ đỉnh phong nắm giữ bán phẩm Tiên Khí.
Cuối cùng, trên mặt Khương Hồng Nhan hiện lên nụ cười, nhẹ giọng nói:
- Nếu như ngươi muốn y chết, ta sẽ giúp ngươi đi mang đầu y trở về.
- Không cần phiền phức như vậy, kỳ thực bây giờ nếu muốn giết y, căn bản không cần chúng ta tự mình động thủ.
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, trên mặt lại lộ ra nụ cười bỉ ổi mang tiêu chí đặc trưng.
Khương Hồng Nhan ngẩn ra, tức giận cười hỏi:
- Ngươi lại có ý định quỷ quái gì nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận