Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 720: Ta Không Khống Chế Được Mình

Chuyện này sao có thể xảy ra được?
Vẻn vẹn một quyền, lại có thể trực tiếp nổ nát một toà trận pháp Linh giai?
CMN chứ đây là loại quyền pháp gì?
Còn có thiên lý không?
Tất cả các tu sĩ ở đây đều trợn mắt ngoác mồm, khó có thể tin, trên mặt tràn ngập ngơ ngác và sợ hãi.
Bởi vì tình cảnh này quá mức kinh thế hãi tục, căn bản không phải lực phá hoại bình thường.
Dù Khương Hồng Nhan đã từng tận mắt thấy Từ Khuyết tiêu diệt cường giả nửa bước Độ Kiếp kỳ, nhưng bây giờ nhìn đến tình cảnh trận pháp bàng bạc bị phá nát, nàng vẫn có chút kinh ngạc, nếu như để cho nàng ra tay, nàng cũng không có cách nào làm đến một bước này.
Trong mật thất dưới đất của Khương gia, không gian tựa như cô đặc lại.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, lộ ra vẻ ngơ ngác, căn bản khó có thể phản ứng lại.
- Trận trận pháp, bị phá rồi?
- Chỉ một chiêu? Sao có thể được?
- Chúng ta đang nằm mơ sao?
Tất cả mọi người Khương gia đều bị doạ bối rối, tỏ vẻ hoảng sợ, khó có thể tin.
Chẳng ai nghĩ tới, một toà trận pháp Linh giai do mấy vị lão tổ Hợp Thể kỳ liên thủ gia trì, lại không ngăn nổi một quyền của Từ Khuyết.
Ầm!
Lúc này, lại thêm một tiếng nổ lớn nữa truyền đến.
Cả người Từ Khuyết giống như đạn pháo, rơi ầm ầm xuống một nóc nhà trong sơn trang, cả căn phòng ốc dưới chân trong nháy mắt hóa thành phế tích, san thành bình địa.
- Các bằng hữu Khương gia, nếu không ra đón khách, nhà của các ngươi liền biến thành phế tích rồi.
Từ Khuyết cao giọng hô lên, lực phá hoại siêu cường như ma vương hiện thế, kinh thiên động địa.
Mấy vị Lão tổ Khương gia trong nháy mắt không bình tĩnh được, quát mắng một tiếng "Vô sỉ", lập tức phá tan mật thất dưới đất, vội vã vọt ra.
Mà lúc này, Từ Khuyết vừa vặn từ trên phế tích nhảy lên, hai chân như rót đầy thuốc nổ, giống như đạn pháo tầng tầng hướng một toà kiến trúc khác đạp xuống.
Mặt của đám lão tổ trong nháy mắt kinh hãi thất sắc, hét lớn:
- Dừng tay!
Ầm ầm!
Âm thanh của mấy người trực tiếp bị nhấn chìm ở bên trong một tiếng nổ lớn.
Từ Khuyết vẫn không dừng tay, hơn nữa còn gia tăng cường độ, nổ phá một toà kiến trúc, kể cả phòng ốc còn lại bốn phía cũng bị nứt toác sụp đổ.
Tuy những phòng ốc này ở bên trong Khương gia to lớn cũng chỉ có thể tính là muối bỏ bể, nhưng nếu như dựa theo loại lực phá hoại này của Từ Khuyết, coi như Khương gia to lớn hơn nữa, cũng sẽ bị đạp thành phế tích triệt để.
- Từ Khuyết, ngươi có ý gì thế hả? Là muốn tiêu diệt cả nhà Khương gia ta sao?
Một tên lão tổ tức giận đến cả người run rẩy, tức giận nói.
Từ Khuyết nhún nhún vai, tỏ vẻ vô tội nói:
- Không còn cách nào a. Gọi các ngươi lại không ra, ta thực sự không khống chế được nỗi nhớ của mình.
Không khống chế được nỗi nhớ của ngươi?
Mẹ nó chứ, khống chế em gái ngươi. Còn có thể tìm một cái cớ nát nào khác không?
Khóe miệng của mọi người ở đây đều không khỏi co giật, không còn gì để nói.
Mấy vị lão tổ Khương gia tức đến sắp nổ phổi, căm tức nhìn Từ Khuyết, nhưng cảm giác được một trận bất lực sâu sắc.
Rốt cục, một vị lão tổ trong đó khẽ thở dài một cái, nhìn về phía Khương Hồng Nhan cách đó không xa, mở miệng nói:
- Hồng Nhan, nói cho cùng ngươi cũng từng là tộc nhân của Khương gia ta, lẽ nào ngày hôm nay thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt như vậy sao?
- Ta chỉ là trở về nhìn, lấy lại một ít di vật của cha mẹ ta.
Vẻ mặt của Khương Hồng Nhan lạnh nhạt, lại có vẻ tự nhiên hào phóng, khí chất xuất trần, rất là bình tĩnh.
Khương gia đã sớm không còn quan hệ gì với nàng nữa.
Lần này trở về, nàng đúng là muốn mang đi một ít di vật mà cha mẹ của nàng lưu lại, mang đi hồi ức của nàng.
Khương gia những năm này không chỉ đuổi nàng ra khỏi nhà, còn xoá tên nàng trên gia phả, thậm chí còn đuổi giết nàng, dù là nàng thiện lương như thế nào đi nữa, cũng không có cách nào đón nhận được loại gia tộc này thêm.
Bây giờ nàng trở về, đã không có ý định tìm Khương gia thanh toán, nhưng Khương gia sai liền sai ở chỗ đắc tội với Từ Khuyết, vì thế chuyện ngày hôm nay, là ân oán giữa Từ Khuyết với Khương gia, nàng tuyệt đối sẽ không nhúng tay.
- Ngươi chỉ là trở về lấy đồ vật như vậy sao?
Đại trưởng lão Khương Ngọc Thụ tức giận quát, trách cứ nàng mang Từ Khuyết đến đây.
Từ Khuyết lập tức liền không vui, con ngươi phát lạnh, tại chỗ vung ra một chưởng.
Ầm!
Khương Ngọc Thụ trong nháy mắt bị một luồng lực lượng mạnh mẽ đánh bay, cả người đập vào bên trong phòng ốc phía sau, cả người chảy máu.
Tất cả mọi người ở đây lập tức hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng kinh hãi một mảnh.
Khương Ngọc Thụ tốt xấu cũng là cường giả Luyện Hư kỳ đỉnh phong, khoảng cách Hợp Thể kỳ chỉ còn kém nửa bước, kết quả ngay cả một chưởng hời hợt của Từ Khuyết cũng không tiếp được, trực tiếp bị đánh đến thoi thóp.
Loại thực lực đáng sợ này của Từ Khuyết, mọi người quả thực khó có thể tưởng tượng được.
- Hồng Nhan nhà ta làm việc còn đến phiên ngươi đến chỉ chỉ chỏ chỏ à?
Lúc này, Từ Khuyết mở miệng, con ngươi chậm rãi đảo qua người Khương gia, lạnh lùng nói:
- Ta hôm nay tới thanh toán món nợ này, là ân oán cá nhân giữa Khương gia các ngươi và ta, các ngươi đã làm cái gì, trong lòng phải rõ ràng. Nếu đã làm, vậy thì phải có giác ngộ trả giá.
Lão tổ Khương gia lập tức nói:
- Chúng ta chẳng qua sai người ở bên ngoài nói mấy câu, chỉ là chút việc nhỏ, ngươi cần phải đối phó với Khương gia ta như vậy sao?
- Việc nhỏ? Ha ha, xin lỗi, đối với ta mà nói, đây là chuyện lớn. Chỉ cần người ra tay với ta, mặc kệ là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, ta đều sẽ đối xử bình đẳng, giết chết là được.
Từ Khuyết lắc đầu cười lạnh.
Nếu như hắn không có thực lực giết chết cường giả nửa bước Độ Kiếp kỳ, bị Khương gia cùng Cung gia Bạch gia trong bóng tối dùng dư luận công kích như vậy, đến lúc hắn đi hi sinh, mọi người cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, nếu như hắn chạy trốn, chỉ sợ cũng sẽ để tiếng xấu muôn đời.
Dư luận, vĩnh viễn là vũ khí đáng sợ nhất.
Người của Khương gia nói đây chỉ là việc nhỏ, nói rõ bọn họ vẫn từ chối trách nhiệm.
- Ngươi đây là đang bắt nạt người!
Lúc này, một người phụ nữ Khương gia đứng ra, tỏ vẻ tức giận trách cứ:
- Ngươi nắm giữ một thân thực lực, nhưng không đi chống lại cường địch, trợ giúp người nhỏ yếu, ngược lại đến ức hiếp Khương gia chúng ta, ngươi tính là anh hùng hảo hán gì? Tính là thiên chi kiêu tử gì?
- Thiên chi kiêu tử cái cm nhà ngươi! Ta không phải là anh hùng hảo hán gì đó, ta liền bắt nạt các ngươi đấy, rồi làm sao?
Từ Khuyết cực kỳ ngông cuồng cười nói.
Toàn trường yên tĩnh một mảnh.
Tất cả mọi người đều im lặng, bởi vì bọn họ hiểu rõ tính cách của Từ Khuyết.
Người như Từ Khuyết, đừng hy vọng hắn sẽ làm anh hùng hảo hán gì đó, hắn là một chân tiểu nhân, hơn nữa thường xuyên coi đây là kiêu ngạo, thật so ra, vẫn mạnh hơn những ngụy quân tử khác nhiều.
Chỉ cần không đi trêu chọc hắn, hắn sẽ không bắt nạt ngươi.
Nhưng nếu gặp phải ngụy quân tử, mặc kệ ngươi có chọc hắn hay không, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lừa một vố.
So sánh với nhau, Từ Khuyết đã xem như là người tốt rồi.
Khương gia có ngày hôm nay, chỉ có thể nói là tự làm tự chịu.
- Ha ha ha! Tiểu tử cuồng vọng được lắm!
Lúc này, hư không truyền đến một tiếng tiếng cười lớn trêu tức.
Tất cả mọi người đều đột nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn tới.
Chỉ thấy trên không trung thung lũng Khương gia, đột nhiên hiện ra vài đạo vòng xoáy, cùng với linh khí bàng bạc đang kịch liệt phóng to.
"Vèo" một tiếng, mấy bóng người đột nhiên bước ra từ bên trong.
Chính là đám cường giả ngoại lai kia.
Bọn họ đúng hạn mà tới, muốn tới tiêu diệt Từ Khuyết.
Con ngươi của đám người Khương gia lập tức sáng ngời, trên mặt tràn ngập ngạc nhiên mừng rỡ, bởi vì đối với bọn họ, chỉ cần những cường giả ngoại lai này xuất hiện, Từ Khuyết sẽ giống như là người chết, không có cách nào trấn áp Khương gia bọn họ nữa.
- Các vị tiền bối, trước đây Khương gia chúng ta từng âm thầm ra tay giúp đỡ Đổng Căn Cơ, mở ra gông xiềng, không nghĩ tới tên tiểu súc sinh Từ Khuyết này bởi vậy mà ghi hận Khương gia, chúng ta cùng đường mạt lộ, khẩn cầu các vị tiền bối ra tay, trừ hại vì Đông Hoang ta!
Một vị lão tổ Khương gia lúc này mở miệng, tỏ vẻ cung kính nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận