Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1017: Ngục Giam Phong Vân (2)

Rào một cái, đông đảo cường giả trong phòng giam đều há hốc mồm, lộ ra vẻ ngơ ngác.
Cái quỷ gì thế?
Tên này lại chơi chiêu thức bẩn như thế?
CMN! Còn muốn mặt mũi nữa không đây?
Tu sĩ trẻ tuổi kia cũng bối rối, chờ lúc nghe được tiếng bước chân dày đặc ở cuối hành lang, y suýt chút nữa phun ra máu.
Ngục tốt ở trong phòng giam này, người nào không phải là đã lăn lộn mấy trăm năm trở lên ở trong Thiện Ác thôn?
Mỗi người đều là sau khi đã tích lũy hơn một nghìn điểm thiện, mới có thể trở thành ngục tốt, đều là người có thực lực mạnh mẽ.
Trọng điểm là, ngục trưởng còn nắm giữ quyền hạn phân phối bộ phận điểm ác, có thể áp giải phạm nhân vào trong nhà lao cao hơn cấp một, nếu như lần này bị kết tội vượt ngục, y sẽ bị giải vào Phật ngục cấp hai, thậm chí là cấp ba.
Đến lúc đó, y sẽ chân chính là vạn kiếp bất phục, cũng sẽ khó có thể rời khỏi nơi đây.
Nghĩ tới chỗ này, trong nháy mắt tu sĩ trẻ tuổi liền hoảng sợ.
Vèo! Vèo! Vèo!
Cùng lúc đó, cuối hành lang có mấy bóng người đang đi tới, chính là ngục tốt bên trong Phật ngục cấp một này, đều là cường giả Bán Tiên cảnh, vô cùng mạnh mẽ.
- Người phương nào muốn vượt ngục?
Vài tên ngục tốt vừa đi tới, đã trầm giọng hỏi dò.
Từ Khuyết lập tức báo cáo nói:
- Không phải là muốn vượt ngục, mà là đã đang vượt ngục, các ngươi mau nhìn, chính là thằng ngốc đối diện ta kia, thật đáng sợ, y đập một cái liền phá mất khóa cửa!
- Cái gì?
Vài tên ngục tốt lúc này quét về phía phòng giam đối diện với Từ Khuyết, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi.
- Làm sao có khả năng?
- Khóa cửa tại sao lại vỡ thành như vậy rồi?
- Mau, thông báo cho ngục trưởng, có người muốn vượt ngục!
Mấy người lúc này hô lớn, đồng thời cảnh giác nhìn chằm chằm vào tu sĩ trẻ tuổi kia, lớn tiếng quát lên:
- Ngươi thật là to gan, dám vượt ngục ở bên trong Phật ngục, chúng ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất không nên làm loạn, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.
- Ta. . . không phải, ta...ta...ta không làm, không phải là ta muốn vượt ngục.
Tu sĩ trẻ tuổi lập tức liền hoảng rồi, lo lắng giải thích, nhưng có loại cảm giác nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, liền chính mình cũng không biết nên giải thích như thế nào.
- Vô sỉ, khóa cửa đều đã phá xong, còn nói là không phải muốn vượt ngục? Ngươi chớ lộn xộn, đứng ở đó đừng nhúc nhích, bằng không chúng ta sẽ động thủ!
Những ngục tốt kia lớn tiếng quát, đồng thời ngưng tụ pháp quyết, chỉ cần tu sĩ trẻ tuổi này dám lộn xộn, bọn họ sẽ ra tay không chút do dự.
- Không phải đâu, các ngươi. . . các ngươi nghe ta nói, cái khóa này. . .
Tu sĩ trẻ tuổi liên tục xua tay, muốn tiếp tục giải thích.
Nhưng nói còn chưa dứt lời, Từ Khuyết ở phía đối diện liền ngắt lời nói:
- Khóa cửa chính là bị y dùng một quyền đánh hỏng, mấy vị ngục tốt đại ca, các ngươi phải cẩn thận đấy, người này đê tiện vô sỉ, ta vừa mới đi vào thì y đã vứt xà phòng xuống đất, nói là muốn để ta đi qua nhặt, sau đó sẽ mang ta vượt ngục.
Nhưng mà, người ngây thơ thành thật thuần khiết vô tà giống như ta, làm sao có khả năng sẽ vượt ngục đây, đương nhiên là không đồng ý với y rồi, vì thế y liền nổi giận, một quyền đánh nổ khóa cửa, trái tim bé nhỏ của ta sợ đến mức rầm rầm nhảy lên.
Dứt tiếng, khóe miệng của đông đảo phạm nhân ở đây đều co giật, lộ ra vẻ ngơ ngác.
Đã từng gặp qua người vô sỉ, nhưng người vô sỉ đến cực điểm như vậy, thật sự chính là lần thứ nhất thấy.
- Ngươi. . .
Tu sĩ trẻ tuổi sau khi há hốc mồm một trận, cả người tức giận đến run rẩy, chỉ vào Từ Khuyết, suýt chút nữa muốn phát điên xông lên liều mạng với Từ Khuyết.
- Ngươi chớ lộn xộn.
Vài tên ngục tốt lúc này lớn tiếng cảnh cáo, biểu hiện cũng càng thêm lạnh lẽo và cảnh giác, ánh mắt đều gắt gao dán vào tu sĩ trẻ tuổin này, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ra tay để bắt y lại.
- Oa oa oa, quá khủng bố, mấy vị ngục tốt đại ca, các ngươi mau nhìn, hắn vừa rồi chính là dùng vẻ mặt đó nhìn ta, giống như muốn ăn tươi ta, ta hoài nghi hắn là một tên gay, chờ một lúc điên lên, nói không chừng còn có thể nói khóa cửa là do ta phá hoại.
Từ Khuyết lộ ra vẻ khoa trương hô lên.
Tu sĩ trẻ tuổi tức đến tức cả ngực, chỉ vào Từ Khuyết giận dữ hét:
- Cái khóa này chính là do ngươi phá hoại!
Từ Khuyết lúc này nhún nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ nhìn vài tên ngục tốt nói:
- Các ngươi xem, ta biết ngay y sẽ nói như vậy mà.
Khóe miệng của vài tên ngục tốt cũng lộ ra một vệt cười gằn, giống như châm chọc nhìn tu sĩ trẻ tuổi.
Tu sĩ trẻ tuổi cũng gấp rồi, hô:
- Cái khóa này đúng là do hắn phá hoại mà, một quyền đánh hỏng, không tin các ngươi hỏi những người khác ở đây một chút xem.
Vài tên ngục tốt lập tức cười gằn:
- Ngươi tưởng chúng ta là kẻ ngu sao? Hắn bị giam ở phía đối diện, chẳng lẽ còn có thể xuyên qua cửa phòng giam, vượt qua lối đi rộng hai mét này đập khóa cửa của ngươi? Ngươi đập thử một cái cho chúng ta nhìn xem nào?
- Hắn là tự mở cửa phòng giam của mình ra, đi tới phá khóa cửa của ta mà, các vị đạo hữu ở đây, phiền phức các ngươi nói một câu giúp ta đi.
Tu sĩ trẻ tuổi bất đắc dĩ, hướng về những người khác cầu viện.
Mọi người ở đây cũng có chút không nhìn nổi, đang há mồm chuẩn bị hỗ trợ giải thích.
Nhưng lúc này, Từ Khuyết lại giành mở miệng trước, la lớn:
- Mấy vị ngục tốt đại ca, các ngươi đừng tin bọn họ, ta hoài nghi những người này là đồng bọn của y, chờ một lúc nói không chừng cũng sẽ vượt ngục.
Chúng ta vượt ngục?
Mọi người vừa nghe thấy lời này, lập tức tức giận đến căm tức, há mồm muốn mắng Từ Khuyết.
Nhưng ngay sau đó, mọi người lại đột nhiên bình tĩnh lại.
Lời này của Từ Khuyết không có bằng chứng, đối với bọn họ căn bản là không có ảnh hưởng gì.
Ngược lại là đang cảnh cáo bọn họ, nếu như bọn họ dám hỗ trợ, chờ một lúc hắn sẽ dùng phương thức này để đối phó với bọn họ, đến lúc đó bọn họ nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, mọi người lập tức ngậm miệng lại, không muốn đi trêu chọc Từ Khuyết nữa.
Bây giờ mặc dù là bị Từ Khuyết liên luỵ nhốt vào trong nhà lao, nhưng chỉ cần nỗ lực một chút, vẫn có cơ hội đi ra ngoài, nhưng nếu như lại bị hắn lại hãm hại tiến vào Phật ngục cấp hai, chỉ sợ cũng sẽ không thể ra ngoài được nữa.
Không trêu chọc nổi, không trêu chọc nổi!
Tất cả mọi người đều lắc lắc đầu, trực tiếp giả điếc, không để ý đến tu sĩ trẻ tuổi nữa.
Mặt của tu sĩ trẻ tuổi trong nháy mắt xám như tro tàn, lúc này y bắt đầu hối hận rồi, ảo não tại sao mình lại chủ động đi trêu chọc tên đối diện kia.
"Ầm!"
Cùng với một tiếng vang trầm thấp, cả người tên tu sĩ trẻ tuổi co quắp ngồi xuống, ôm đầu của mình, cực kỳ chán chường, trực tiếp tuyệt vọng.
Không tuyệt vọng thì có thể làm gì nữa?
Giải thích? Bây giờ căn bản không giải thích rõ được.
Phản kháng? Chuyện này lại càng không thể.
Ở trước mặt đám ngục tốt này, nếu như dám phản kháng, giống như là tội sẽ tăng lên gấp ba, chí ít cũng sẽ bị giam đến Phật ngục cấp bốn, năm, thậm chí còn khả năng bị tiêu diệt, bất kỳ kết quả nào đều rất khốc liệt.
- Phạm nhân từ bỏ chống cự rồi! Cảm tạ mấy vị ngục tốt đại ca, quả nhiên các ngươi vừa đến, khí thế lập tức khiến cho y kinh sợ, 666!
Lúc này, Từ Khuyết xốc nổi quay ra nịnh nọt.
Vài tên ngục tốt lại không hề cảm kích, lạnh lùng quét Từ Khuyết một cái, trầm giọng nói:
- Ngươi cũng thành thật một chút cho chúng ta, lại gây phiền toái, nhất định sẽ khiến ngươi chịu không nổi.
- Ồ?
Khóe miệng của Từ Khuyết đột nhiên giương lên.
- Các ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa, ta nghe không rõ.
- Hừ, ngươi còn giả bộ điếc thì lão tử sẽ để cho ngươi biến thành điếc thật. Ta cảnh cáo các ngươi, tiến vào nhà lao liền đàng hoàng cho ta, ai còn dám gây sự, bất kể là ai chủ động gây xích mích, lão tử đều sẽ khiến cho các ngươi phải hối hận cả đời.
Một tên đầu lĩnh của đám ngục tốt thả ra lời hung ác, cảnh cáo mọi người.
Sắc mặt không ít người ở đây trong nháy mắt liền đen lại, cực kỳ khó coi, nhưng một câu đều không dám nói ra khỏi miệng.
- Gào, các ngươi thật sự là đám nhát gan, bản thần tôn không phục!
Husky lập tức kêu ra thành tiếng.
- Hống hống hống, nơi nào có áp bức nơi đó sẽ có phản kháng, các vị theo chúng ta đồng thời khởi xướng kháng nghị đi!
Chó Poodle cũng bắt đầu gây sự, gõ cửa nhà lao hô lên.
- Làm càn!
Lúc này vài tên ngục tốt lớn tiếng quát lên, ánh mắt sắc bén quét về phía Husky cùng chó Poodle.
"Răng rắc!"
Nhưng vào lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng kim loại vang lên lanh lảnh.
Từ Khuyết mở khóa ra, đẩy cửa đi ra, cười dài nói:
- Các ngươi mới nói cái gì, ta thật sự là không nghe rõ, nhưng ta cũng không để ý vừa rồi các ngươi nói cái gì, quan trọng là các ngươi phải nghe rõ ràng lời kế tiếp của ta.
Nói đến đây, sắc mặt của Từ Khuyết ngưng lại, lạnh lùng nói:
- Từ lúc này trở đi, Phật ngục này, Tạc Thiên Bang ta sẽ tiếp quản!
Tiếng nói vừa phát ra, Từ Khuyết đã vung tay lên.
"Đương! Đương! Đương!"
Liên tiếp bên trong vài tiếng kim loại rung vang lên, khóa cửa phòng giam của Husky, chó Poodle cùng với Khương Hồng Nhan, đều rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận