Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 688: Có Gì Không Đúng

"Ầm!"
Trên bầu trời có vô số tia chớp màu vàng óng vỡ vụn, hồ quang đan chéo, giống như xuất hiện một trận mưa màu vàng.
Từ Khuyết phong đạm vân khinh đứng ở đó, trên mặt treo nụ cười, tay áo bay bay, giống như thần tử vô địch với thế gian, vĩnh không tiêu vong.
- Tiểu tỷ tỷ, ta muốn...
Khi Từ Khuyết nói ra câu nói này Liễu Tĩnh Ngưng rốt cục cũng tỉnh táo lại.
Đạo Thiên Kiếp kia xem như thập tử vô sinh, lại bị Từ Khuyết giải quyết, hơn nữa giải quyết đơn giản như vậy, dễ như ăn cháo.
Hắn vung ra một quyền kia, dường như kinh diễm một đời, vang động cổ kim, không người nào có thể địch lại, giống như đấu với trời, đấu cùng mệnh, tất cả đều dùng một quyền đánh nát, khí thế không thể đỡ.
Pháp quyết này rốt cuộc là loại gì?
Vì sao xưa nay chưa từng thấy hắn triển khai?
Chẳng lẽ đây mới là thu hoạch lớn nhất hai năm qua của hắn?
Chỉ hai năm, hắn lại sáng tạo ra pháp quyết kinh khủng như thế, thế gian sao lại có người yêu nghiệt như vậy?
Trong lòng Liễu Tĩnh Ngưng vô cùng kinh hãi, căn bản khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Thế nhưng nàng cũng rõ ràng một chuyện, mình bị lừa, hơn nữa bị lừa rất thảm.
Từ Khuyết từ đầu tới đuôi căn bản không hề gặp nguy hiểm, nhưng nhất định muốn ở trước mặt nàng biểu hiện ra dáng vẻ sắp chết như thế, làm hại nàng tin là thật, rơi lệ tại chỗ.
Nghĩ tới đây, Liễu Tĩnh Ngưng lập tức nổi giận, trực tiếp hừ lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi muốn cái gì, đừng hòng mơ tưởng!
Từ Khuyết vừa nghe lời này nhất thời liền không vui, vội vàng nói:
- Tiểu tỷ tỷ, ngươi không thể đổi ý đâu.
- Hừ, ta đổi ý cái gì?
Liễu Tĩnh Ngưng trực tiếp làm bộ cái gì cũng không biết, quay mặt đi chỗ khác nhưng ánh mắt lại liếc nhìn về phía hắn, trên mặt khó có thể che giấu vẻ ngượng ngùng đỏ ửng.
Từ Khuyết cười:
- Ngươi nói sau này sẽ thuận theo tâm ta, rõ ý ta.
- Ta chưa từng nói.
Liễu Tĩnh Ngưng bắt đầu chơi xấu, hơn nữa ngữ khí vô cùng bình tĩnh, giống như thật sự chưa từng nói.
- Ngươi có!
Từ Khuyết đã trừng mắt lên.
Trên mặt Liễu Tĩnh Ngưng nở một nụ cười bách mị giống như ngàn đóa hoa nở rộ:
- Ta không có, trừ phi ngươi có thể chứng minh.
- Ồ! Không được đâu tiểu tỷ tỷ, sao ngươi lại học được chơi xấu rồi, thật không hổ Ngưng tỷ.
Từ Khuyết bất đắc dĩ nói.
Nhưng trong lòng hắn lại vô cùng vui vẻ, vừa nãy hắn muốn chờ Thiên Kiếp rơi xuống gần màn chắn cấm chế rồi ra tay, cho nên mới thừa dịp này, trêu chọc Liễu Tĩnh Ngưng, trình diễn một vở kịch lớn sinh ly tử biệt, cuối cùng lại dùng Thất Thải Bức Vương Quyền, trực tiếp đánh nát Thiên Kiếp.
Hắn tự sáng tạo ra đạo pháp, kỳ thực đã vượt qua pháp quyết, vượt qua phạm vi mà cảnh giới của hắn có thể nắm giữ.
Bức Vương Quyền ẩn chứa đạo uẩn của hắn, lực lượng mạnh mẽ, căn bản không phải chân nguyên có thể triển khai ra được.
Nếu như Từ Khuyết muốn triển khai, phải tốn thời gian rất dài để ngưng tụ đạo uẩn của chính mình, mỗi một quyền đều phải tiến vào trạng thái ngộ đạo thì mới có thể triển khai ra.
Nhưng hắn nắm giữ hệ thống, nên có thể trực tiếp bỏ qua một quá trình lãng phí thời gian này.
Chỉ có điều phải trả giá cao, chính là tiêu hao điểm trang bức.
Hệ thống đưa ra giá tiền thấp nhất, chính là 1 ngàn điểm trang bức một quyền, hai ngàn điểm trang bức hai quyền...
Ngoài ra cũng có hai ngàn điểm trang bức một quyền, thậm chí là 5000 điểm trang bức một quyền, 10 ngàn điểm trang bức một quyền, uy lực của một quyền có giá cả này đánh ra ngoài, cũng không phải chuyện nhỏ.
Ví dụ như dùng hai ngàn điểm trang bức để đánh một quyền, tuyệt đối mạnh hơn so với hai quyền có giá 1 ngàn điểm trang bức, thuộc về dạng 2 lớn hơn 1+ 1!
Nhưng những tổ hợp này, lại rất thực dụng!
Ví dụ như Thiên Kiếp mạnh mẽ vừa nãy, nếu như dùng 7000 điểm trang bức đổi một quyền, uy lực sẽ rất lớn, nhưng phạm vi công kích lại không đủ rộng.
Nhưng mà đánh ra bảy quyền có giá 1 ngàn điểm trang bức là có thể giải quyết tốt đẹp vấn đề này.
Hơn nữa khi 7 quyền cùng xuất hiện, một quyền lại mạnh hơn một quyền, màu trắng, hồng nhạt, màu đỏ, màu xanh lam, màu xanh lục bảy loại màu sắc, tạo thành Thất Thải Bức Vương Quyền.
Một lần trang bức này, hắn đã vượt qua Lục Cửu Thiên Kiếp, thuận lợi bước vào cảnh giới Luyện Hư kỳ, đạt được được một cái "Gói quà lớn trưởng thành", đồng thời cũng coi như ghẹo em gái thành công.
Nhưng khiến Từ Khuyết không nghĩ tới chính là, dưới lực trùng kích của Bức Vương Quyền cùng Thiên Kiếp mà màn chắn cấm chế kia vẫn không bị phá tan.
Cho dù ánh sáng trên đó so với lúc trước ảm đạm hơn rất nhiều, nhưng vẫn không có cách nào để vào núi.
- Lần này phiền phức rồi, mượn lực lượng Thiên Kiếp mà vẫn không phá được.
Nụ cười trên mặt Từ Khuyết đã thu lại, thay vào đó là vẻ mặt sầu lo.
Lúc này Liễu Tĩnh Ngưng cũng không tính toán với Từ Khuyết nữa, chậm rãi đi tới, an ủi:
- Không cần phải lo lắng, nếu vị Tử Hà tiên tử kia có thể sinh hoạt ở trong núi lớn này nhiều năm như vậy, chứng tỏ là có thủ đoạn kinh người. Dù bí cảnh đóng lại, ngươi muốn đón bé gái kia hẳn cũng sẽ không có nguy hiểm.
- Không được, ta không thể mặc kệ nàng ở nơi này.
Từ Khuyết lắc đầu.
Một khi bí cảnh đóng lại, lần sau mở ra đã thành trăm tuổi, nếu để Tiểu Nhu ở đây nghỉ ngơi trăm năm, vậy còn không bằng từ đầu hắn đã không để hồn phách Tiểu Nhu phục sinh ở bên trong.
Dù sao trăm năm thời gian đã đủ để hắn ở bên ngoài tìm được bảo địa có linh khí tương đương với Dược Viên.
"Ầm!"
Đúng lúc này, bên trong núi lớn đột nhiên vang lên một tiếng thật lớn.
Từ Khuyết cùng Liễu Tĩnh Ngưng đồng thời ngẩn ra, ánh mắt quét về phía toà núi lớn kia.
Cho dù không nhìn thấy cái gì, nhưng tiếng nổ này quá quen thuộc, khi bọn họ lần thứ nhất ở trước núi lớn, bên trong cũng từng vang lên tiếng nổ này.
Lúc đó Đoạn Cửu Đức còn nói có một món đồ gì có thể nở hoa kết trái, dáng vẻ hưng phấn muốn phá giải cấm chế.
Từ Khuyết cũng bị lừa, trực tiếp đi vào, kết quả là gặp phải vị đạo cô xinh đẹp kia, suýt chút nữa bị giết.
Hiện tại tiếng nổ vang lại xuất hiện, con ngươi Từ Khuyết sáng ngời, lúc này truyền âm hô:
- Tiên nữ tỷ tỷ, có nghe thấy không? Ta tới đón bằng hữu, phiền ngươi để nàng đi ra, hoặc là thả ta đi vào.
- Hừ!
Trong nháy mắt, một tiếng nói sắc nhọn lạnh lẽo như hàn băng, truyền vào đầu Từ Khuyết, suýt nữa khiến thần niệm của hắn đông lại.
- Đồ vô sỉ, mới vừa rồi là ngươi tấn công cấm chế của ta sao?
Tiếng nói của đạo cô xinh đẹp truyền đến.
Từ Khuyết cũng không để ý tới những thứ khác, lúc này đáp:
- Không sai, là ta! Bởi vì bí cảnh sắp đón lại, gọi ngươi ngươi cũng không đáp lại, vì thế ta chỉ có thể dùng hạ sách này, nỗ lực gọi ngươi tỉnh lại.
- Hừ, chỉ sợ ngươi muốn mượn lực lượng Thiên Kiếp phá tan cấm chế của ta thì có. Nếu không phải ta đúng lúc tỉnh lại, cấm chế này thật sự sẽ bị ngươi phá huỷ.
- Chuyện này... oan uổng quá, tiên nữ tỷ tỷ, Từ Khuyết ta tuyệt đối không phải loại người như vậy, thiên địa chứng giám.
Từ Khuyết tỏ vẻ oan khuất hô, đã sớm đem vô sỉ luyện đến lô hỏa thuần thanh, quả thực có thể hạ bút thành văn.
Nhưng hiển nhiên vị Tử Hà tiên tử bên trong kia cũng không tin hắn, lạnh lùng nói:
- Xem ra bí mật trên người của ngươi cũng không ít, thời gian không tới hai năm mà ngưi đã có thể trực tiếp bước vào Luyện Hư kỳ, tư chất bực này thả vào thời kỳ đó cũng là người nổi bật.
- Thời kỳ đó là thời kỳ nào? Nha, không đúng, tiên nữ tỷ tỷ, ta không có thời gian hàn huyên với ngươi, ngươi trả Tiểu Nhu lại cho ta đi.
- Ngươi xác định hiện tại muốn đưa nàng đi sao?
Ngữ khí Tử Hà tiên tử trở nên quái lạ, mang theo một ít cân nhắc.
Từ Khuyết vừa nghe thấy lời này thì cảm thấy không đúng, lông mày nhất thời nhíu lại, trong lòng ngờ vực.
Hiện tại đưa đi thì có gì không đúng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận