Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1018: Ngục Giam Phong Vân (3)

- Cái gì?
Trong nháy mắt vài tên ngục tốt kia kinh ngạc thốt lên thành tiếng, tỏ rõ vẻ kinh sợ, khó có thể tin.
Từ Khuyết chỉ vung tay lên đã trực tiếp phá tan được mấy cái khóa cửa.
Đây chính là Phật ngục đó, dù cho là Nhân Tiên cảnh cũng không thể lay động nhà lao một chút nào, nhưng tên này lại lập tức phá hủy nhiều khóa cửa như vậy, sao có thể?
Trong lòng của vài tên ngục tốt kinh ngạc ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại, trong tay ngưng tụ ra pháp quyết mạnh mẽ, ánh sáng hừng hực bao phủ nhà lao âm u.
- Làm càn!
- Dám to gan vượt ngục, còn không mau bó tay chịu trói!
Vài tên ngục tốt lần lượt lớn tiếng quát lớn lên, chuẩn bị ra tay trấn áp Từ Khuyết.
- Bó tay chịu trói? Các ngươi không phải là đang nói phí lời sao?
Khóe miệng của Từ Khuyết nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, nếu như bó tay chịu trói, CMN ta còn làm nhiều chuyện như vậy làm gì?
Vèo!
Song chỉ của hắn ngưng lại, đột nhiên ngang trời quét qua.
Trong nháy mắt, trong phòng giam của tu sĩ trẻ tuổi đối diện, miếng xà phòng bị Từ Khuyết ném xuống đất đột nhiên trở nên sáng ngời, lập tức ở trên mặt đất nhanh chóng xoay tròn.
"Ầm!"
Cùng với một tiếng nổ vang, cả miếng xà phòng nổ tung tại chỗ, hóa thành vô số mảnh vụn, bao phủ xung quanh.
- Không ổn!
- Cẩn thận!
Mặt của vài tên ngục tốt lúc này biến sắc, bỗng nhiên quay đầu tránh né.
Nhưng mà vừa mới quay đầu lại, bọn họ liền phát hiện ra chuyện không đúng, cục xà phòng nổ tung này căn bản là không hề có lực sát thương, không tạo thành bất kỳ uy hiếp nào đối với bọn họ.
Vèo!
Cùng lúc đó, mấy người phía sau đột nhiên lao lên một cơn gió, giống như có đồ vật gì đó cắt không khí ra, gào thét lao về hướng bọn họ.
- Nguy rồi!
Trong nháy mắt, trong lòng vài tên ngục tốt chấn động, một lần nữa quay đầu lại.
Chỉ thấy một mảnh côn ảnh màu đen lít nha lít nhít giữa trời đập xuống, đánh lên giữa trán bọn họ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lúc này, mấy người theo tiếng ngã xuống đất, đã mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh.
Trong phút chốc, toàn trường một mảnh vắng lặng.
Tất cả phạm nhân đang bị nhốt trong phòng giam đều trợn mắt ngoác mồm, tỏ vẻ kinh sợ, khó có thể tin.
- Chuyện này. . . sao có thể?
- Chỉ một chiêu liền giải quyết những ngục tốt này?
- Trời ơi!
- Tên này thật sự chỉ có tu vi Hợp Thể kỳ thôi sao?
Rất nhiều người chấn động không thôi, cực kỳ kinh hãi.
Tên tu sĩ trẻ tuổi kia suýt chút nữa đã bị doạ điên rồi, nội tâm âm thầm vui mừng mới vừa rồi không thật sự ra tay với Từ Khuyết, bằng không bây giờ người nằm xuống có lẽ chính là y rồi.
Nhưng trên thực tế, cảnh giới của Từ Khuyết đặt rành rành ở trước mắt, chỉ có tu vi Hợp Thể kỳ đỉnh phong, dù cho tương lai độ xong Bát Cửu Thiên Kiếp, bước vào Độ Kiếp kỳ, khoảng cách Bán Tiên cảnh vẫn còn chênh lệch tới hai đại cảnh giới nữa.
Nếu như dựa vào thực lực để cứng rắn chống đỡ, Từ Khuyết tuyệt đối không thể là đối thủ của đám Bán Tiên cảnh này.
Nhưng hắn có một con hắc côn. . . phi không đúng, là một cái. . . cũng không đúng lắm, là một thanh hắc côn.
Hắc côn này xuất từ hệ thống, thuộc về đạo cụ, có thể công kích bất ngờ, chỉ cần đối thủ bị phân tán sự chú ý, không kịp né tránh, hắc côn này liền có thể đánh ngất bọn họ trong nháy mắt.
Vì thế từ lúc tiến vào Luyện Nguyệt Cung này tới nay, Từ Khuyết vẫn phải dựa vào thanh hắc côn này, xem như là đòn sát thủ, một đường xông lên, dùng phương pháp tốn ít sức nhất để giải quyết chiến đấu, không chỉ nhanh và tiện, còn rất trang bức, hiệu quả vô cùng kinh người.
Vài tên ngục tốt ngã xuống đất, chấn kinh đông đảo phạm nhân ở đây, để hắn một hơi kiếm được hơn hai vạn điểm trang bức.
- Sảng khoái.
Từ Khuyết nhìn điểm trang bức tăng lên, khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên ý cười.
Nhưng cùng lúc đó, điểm ác trên khối thiện ác ngọc bài bên hông hắn đã cao lên tới hơn 900, chỉ cần làm thêm một chút chuyện xấu nữa, điểm ác quá ngàn, liền trong nháy mắt sẽ bị truyền tống đến Phật ngục cấp hai.
- Tiểu tử, ngươi tiếp quản ngục giam này có ích lợi gì không? Chúng ta trực tiếp tàn sát nơi này, không phải là có thể đi xuống tầng thấp nhất ngay sao?
Lúc này, Husky chậm rãi ung dung đi ra, giống như gõ ngất ngục tốt chính là nó vậy, trên mặt tràn ngập vẻ kiêu ngạo.
- Tàn sát nơi này quá phiền phức, rất không cần thiết, hơn nữa ta cũng không phải người tùy tiện thích giết người, chỉ cần có thể rời đi là được rồi.
Từ Khuyết cười lắc lắc đầu.
- Rời đi? Vậy trực tiếp dùng Thần Hành Độn Tẩu Phù là được, còn có Phá Không Phù của ngươi, đến cùng là đã làm ra chưa, nếu không thì chờ sau khi Phá Không Phù làm xong lại trực tiếp rời đi là được, bản thần tôn rất thất vọng với hoàn cảnh của cái nhà lao này, không muốn tiếp tục chờ được nữa.
Husky tỏ vẻ ghét bỏ nói.
- Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, vẫn là đàng hoàng ở trong này đợi mấy ngày đi.
Từ Khuyết trợn tròn mắt.
Nếu như có thể dùng Thần Hành Độn Tẩu Phù cùng Phá Không Phù rời đi, hắn còn phải làm ra nhiều chuyện như vậy sao?
Từ lúc mới tiến vào Thiện Ác thôn, Từ Khuyết liền gọi ra hệ thống, nhưng toàn bộ Thần Hành Độn Tẩu Phù trong không gian trữ vật đều hiện ra trạng thái không thể dùng, thậm chí hắn còn cố ý hỏi dò hệ thống, kết quả hệ thống đáp lại là chỗ này không thể sử dụng bất kỳ loại phù lục phá toái hư không nào.
Chuyện này có thể làm sao được nữa? Chỉ có thể ngoan ngoãn đi dùng Truyền Tống Trận chứ sao.
- Được rồi, thời gian có hạn, mau mau tìm chút chuyện xấu làm đi, đi xuống tầng kế tiếp.
Từ Khuyết nói xong, ánh mắt lại quét về phía đám phạm nhân đang bị nhốt trong những phòng giam còn lại.
Husky cũng phản ứng lại rất nhanh, đôi mắt gian giảo lập tức đắc ý tập trung vào mọi người.
Lập tức, tất cả phạm nhân trong phòng giam ở tầng này không khỏi đều rùng mình một cái.
Bọn họ không muốn gây sự, càng không muốn gây chuyện, nhưng một mực gặp phải loại người luôn muốn gây sự như Từ Khuyết, mấu chốt là hắn còn có thực lực mạnh mẽ, một côn có thể gõ ngất vài tên ngục tốt Bán Tiên cảnh, quả thực làm bọn họ cảm thấy vừa bất đắc dĩ lại vừa bất lực.
- Các vị, có muốn ta thả các ngươi đi ra ngoài hay không?
Lúc này, Từ Khuyết cười tủm tỉm nhìn về phía mọi người nói.
Mọi người lập tức ngẩn ra, lập tức vội vàng lắc đầu, liên tục khoát tay nói:
- Không muốn không muốn, không cần.
Thả bọn họ đi ra đương nhiên là chuyện tốt, dù sao cũng là Từ Khuyết thả bọn họ ra, cũng không phải là bọn họ chủ động vượt ngục.
Nhưng cái tên này đã nói rõ là muốn làm chuyện xấu, vậy nếu như thả bọn họ ra, không chừng chính là muốn đánh đám người bọn họ.
- Đừng sợ mà, ngồi ở bên trong quá vô vị, đi ra đi dạo đi, nói chuyện phiếm một chút nào.
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, cánh tay đột nhiên vung lên.
Răng rắc! Răng rắc!
Trong nháy mắt, khóa cửa của mười mấy phòng giam còn lại trực tiếp bị phá nát.
Mỗi một cái khóa cần tiêu hao 10 ngàn điểm trang bức, nhưng Từ Khuyết không keo kiệt một chút nào, nói làm liền làm.
Trước sau gộp lại, đã gần tới 20 vạn điểm trang bức, một hơi giải phóng hơn mười cường giả Bán Tiên cảnh và Nhân Tiên cảnh.
Khóa cửa vừa vỡ, sắc mặt của hơn mười cường giả kia cũng hơi đổi, cực kỳ cảnh giác nhìn Từ Khuyết.
- Vị công tử này, trước đây là chúng ta nói nhầm, nhưng vẫn hi vọng ngươi chớ làm loạn, chúng ta thực sự không muốn tiếp tục náo loạn.
Có người mở miệng nói, giọng điệu vô cùng thành khẩn.
Bọn họ thật sự không muốn lại bị Từ Khuyết liên luỵ tăng thêm một đống điểm ác nữa, như vậy thì quá thiệt thòi, hoàn toàn chính là kết cục lưỡng bại câu thương.
Trọng điểm là Từ Khuyết còn có năng lực chiến một trận với bọn họ, tình cảnh một côn gõ ngất vài tên ngục tốt vẫn in sâu ở trong đầu bọn họ.
- Ồ, các ngươi đều nói thành khẩn như thế, vậy ta cũng không lãng phí thời gian nữa.
Từ Khuyết lập tức nở nụ cười, tiếp tục nói:
- Nói như vậy đi, chúng ta muốn điểm ác, các ngươi muốn điểm thiện, chúng ta có thể trợ giúp lẫn nhau, như vậy chúng ta đều đạt được mục đích, các ngươi cũng có thể sớm ngày rời khỏi nhà lao, chẳng phải là sẽ vẹn cả đôi đường hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận