Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 804: Tới Đánh Ta Đi

Bầu trời đem đen kịt, hai bóng người xẹt qua phía chân trời, chạy như bay về phía tiền tuyến.
Khương Hồng Nhan bình tĩnh nhìn Từ Khuyết, nghẹ giọng hỏi:
- Ngươi muốn về lại lãnh địa của Thiên Thú Nhân tộc sao?
- Không, trốn tránh không giải quyết được vấn đề, lẩn đi nhất thời nhưng không trốn được một đời.
Từ Khuyết hờ hững cười nói.
- Vậy ngươi đi tiền tuyến là vì...
Khương Hồng Nhan không khỏi ngẩn ra, nàng cho rằng Từ Khuyết muốn tránh đến lãnh địa của Thiên Thú Nhân tộc để bế quan tu luyện, nhưng chưa từng nghĩ tới ý của Từ Khuyết cũng không phải là như thế.
- Ta đi tới tiền tuyến đánh một trận, từ bên trong đẫm máu quật khởi, đạt tới Hợp Thể kỳ.
Từ Khuyết cười đáp.
Khương Hồng Nhan vô cùng ngạc nhiên, đoán không ra ý câu nói này của Từ Khuyết.
Mà lúc này, con ngươi của Từ Khuyết đã trở nên kiên định, khóe miệng nhếch lên một vệt ý cười.
Khác biệt to lớn nhất giữa hắn và các tu sĩ khác trên thế giới này, chính là hắn nắm giữ một cái hệ thống.
Bản thân cái hệ thống này đã là một cái bug, là tồn tại vô địch, còn có thể thông qua giết địch để thu hoạch kinh nghiệm tiến hành thăng cấp.
Năm đó Từ Khuyết không có đạo uẩn, ngơ ngơ ngác ngác tăng cảnh giới lên, dẫn đến sát khí quá nặng, không có cách nào bước vào Luyện Hư kỳ, sau khi hắn đem tất cả sát khí cùng tu vi truyền cho Đạo Thân tu luyện, bắt đầu từ con số không, cuối cùng đã thành công ngộ ra đạo uẩn của chính mình.
Bây giờ đạo uẩn đã vô cùng mạnh mẽ, cũng không cần phải tiếp tục lo lắng giết người sẽ dẫn đến đạo uẩn bị sát khí nuốt chửng.
Nhưng lấy loại tính cách lúc nào cũng muốn hưởng lạc kia của hắn mà nói, nếu như không có gì cần thiết, hoặc là dưới tình huống không dính đến chuyện nguy hiểm tới tính mạng, hắn tuyệt đối sẽ lười đi giết người để thăng cấp.
Đây giống như là một cường giả biết mình đang đứng ở trên đỉnh cao, không ai có thể nguy hại, cho nên hắn không có sợ hãi, cũng lười tăng cao thực lực của mình lên tiếp.
Nhưng bây giờ hắn và Khương Hồng Nhan đến Huyền Chân đại lục sớm hơn dự kiến, hoàn toàn lệch ra khỏi những gì hắn tính toán lúc đầu.
Ở trên loại đại lục mà Đại Thừa kỳ đi đầy đất này, Từ Khuyết có loại cảm giác giống như là không trâu bắt chó đi cày, không thể không tạm thời nước tới chân mới nhảy, cấp tốc tăng tu vi của mình lên đến Hợp Thể kỳ.
Vì thế phương pháp tốt nhất chính là đi đến tiền tuyến, quang minh chính đại gia nhập đội ngũ Nhân tộc, quang minh chính đại cùng Thiên Thú Nhân tộc chém giết, một lần kiếm bộn điểm kinh nghiệm, cuối cùng cho tên gọi là thánh thượng kia một niềm vui bất ngờ lớn.
Vèo!
Rốt cục, sáng sớm ngày thứ hai, Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan xuất hiện ở trên chiến trường tiền tuyến của Nhân tộc.
Hai người vẫn mang theo mặt nạ da người như trước, trực tiếp báo danh tham gia chiến trường, muốn trở thành một binh lính bình thường.
Ở trong Tu Tiên giới, "chết đạo hữu không chết bần đạo" là quan điểm rất bình thường, nếu không có chỗ gì tốt, căn bản sẽ không có quá nhiều người đồng ý vì vệ gia hộ quốc đi ra chiến trường chém giết.
Các tu sĩ chú ý tự do tiêu sái, không để ý vùng đất này do ai quản lý, dù sao trời đất bao la, khắp nơi đều có tạo hóa, tất cả đều tùy duyên.
Vì thế một khi phát sinh chiến tranh, Đế Cung bên kia đều sẽ lấy ra phần thưởng phong phú để hấp dẫn các tu sĩ tham dự.
...
Nơi đóng quân ở tiền tuyến người đến người đi, chiến tranh đã bắt đầu, toàn bộ nơi đóng quân bận rộn không ngừng.
Hành động đột nhiên báo danh tham chiến của Từ Khuyết và Khương Hồng Nhan cũng không làm cho người nào khả nghi, mỗi ngày đều có không ít tu sĩ tới tham gia chiến trường, chính là vì phần thưởng cùng quân hàm phong phú có được sau khi giết địch.
- Báo ra thế lực cùng với họ tên của các ngươi.
Trước điểm báo danh, một tên lão binh vuốt một khối ngọc bài cũ nát, tỏ vẻ không kiên nhẫn nhìn Từ Khuyết và Khương Hồng Nhan nói.
Từ Khuyết nở nụ cười:
- Tại hạ Tạc Thiên Bang Lý Bạch, biệt hiệu Đoạt Mệnh Thư Sinh.
Lão binh lập tức trợn tròn mắt, tùy ý vung vẩy mấy lần ở ngọc bài trên, lầu bầu nói:
- CMN ai quan tâm biệt hiệu của ngươi là gì? Lên chiến trường có thể sống sót hay không còn chưa biết được.
Nói xong, y ném ngọc bài đã khắc xong cho Từ Khuyết, ánh mắt nhìn về phía Khương Hồng Nhan hỏi:
- Nữ oa tử, còn ngươi?
Khương Hồng Nhan nhìn Từ Khuyết như thế, hé miệng nở nụ cười, đáp lại:
- Tạc Thiên Bang Hồng Nhan.
- Lại là Tạc Thiên Bang?
Lão binh nhíu nhíu mày, tựa hồ chưa từng nghe qua cái thế lực này, nhưng cũng không thèm suy nghĩ nhiều, sau khi tùy ý ở trên ngọc bài khắc xuống thế lực cùng họ tên, liền ném ngọc bài qua, tỏ vẻ không kiên nhẫn nói:
- Được rồi, cầm thân phận bài qua bên kia lĩnh khôi giáp là có thể ra chiến trường.
- Được!
Từ Khuyết cười cợt, dắt tay Khương Hồng Nhan, xoay người liền muốn đi.
Lúc này, lão binh ở phía sau nói bổ sung:
- Hai người các ngươi còn trẻ, tốt nhất đừng ham quân công quá, lên chiến trường tận lực chọn Thiên Thú Nhân tộc có thực lực tương đối kém mà giết, tuy rằng điểm tích lũy sẽ ít một chút, nhưng dù sao cũng tốt hơn là chết ở trên chiến trường. Nếu như có thể sống sót trở về từ chiến trường, nhớ kỹ đi Binh Tướng Bảng kiểm tra điểm tích lũy, mua đồ vật hoặc quân hàm mà các ngươi muốn.
- Được, cảm ơn.
Từ Khuyết xoay người, hướng lão binh chắp tay.
Khương Hồng Nhan cũng khẽ mỉm cười, gật đầu ra vẻ cảm ơn.
Tuy rằng cho đến bây giờ nàng vẫn không hiểu Từ Khuyết muốn làm cái gì, người ở trên chiến trường đột phá cảnh giới cũng không ít, nhưng muốn từ Luyện Hư kỳ tầng ba đột phá đến Hợp Thể kỳ, chuyện như vậy xưa nay nàng chưa từng nghe nói qua.
Nhưng nếu là chuyện mà Từ Khuyết đã quyết định, nàng sẽ không hỏi nhiều, dù sao... đây là một thiếu niên đã từng sáng tạo ra vô số kỳ tích.
Hắn nói có thể, vậy thì nhất định là có thể.
Thứ mình cần làm chính là ủng hộ hắn, lúc hắn thành công, mình ở bên cạnh bồi tiếp hắn cùng một chỗ vui vẻ, khi hắn thất bại, mình cũng ở bên cạnh bồi tiếp hắn, thế là đủ rồi.
- Tiểu cô nương, đi, ta dẫn ngươi đi đánh quái.
Lúc này Từ Khuyết đã lĩnh đến hai bộ khôi giáp binh sĩ, trong tay còn nhấc theo một thanh kiếm, tỏ vẻ nóng lòng muốn thử nhìn Khương Hồng Nhan.
Khương Hồng Nhan nhẹ nhàng gật đầu, tay nhỏ vung lên, hai cái khôi giáp trên tay Từ Khuyết bay lên, đột nhiên chụp lên trên người hai người.
Sau đó, hai người cất bước đi tới nơi đóng quân trên tiền tuyến, bên hông đeo ngọc bài, giống như một đôi hiệp lữ đi tới chiến trường.
...
Lúc này đại chiến đã bắt đầu, tình hình chiến trận cực kỳ kịch liệt.
Thiên Thú Nhân tộc sau khi trải qua thư nguyền rủa dằn vặt, rốt cục dưới sự nghiêm khắc chỉnh đốn một lần nữa đứng lên, hóa phẫn nộ thành động lực, ở trên chiến trường đại sát tứ phương.
Bởi vì nguyên nhân thể chất, Thiên Thú Nhân tộc bình thường có thể lấy một địch nhiều, thực lực mạnh mẽ, Nhân tộc bên này bị đánh trở tay không kịp, trong khoảng thời gian ngắn rơi xuống hạ phong.
Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan đứng trên tường thành nhìn một màn bên trong chiến trường, im lặng không nói.
Bọn họ bị phân phối đến bên trong đội chi viện mới thành lập, cả nhánh đội ngũ chỉ có hơn 100 người, cảnh giới chênh lệch không đồng đều, đa số đều là cảnh giới Luyện Hư kỳ, Hợp Thể kỳ chỉ có bốn, năm người, loại tu sĩ Độ Kiếp kỳ như Khương Hồng Nhan lập tức liền bị liệt vào chức đội trưởng đội chi viện.
Nhưng mà loại tu sĩ lâm thời đưa tới này, không thể nghe theo bất cứ mệnh lệnh gì, Khương Hồng Nhan còn chưa phát hiệu lệnh, đám người kia cũng đã nhảy xuống tường thành, hướng bốn phương tám hướng xông ra ngoài.
Có người tìm chỗ an toàn trốn, tùy thời giết địch cướp điểm, có người tràn đầy tự tin, một mình tác chiến, tới lui tự nhiên.
Đối mặt tình huống như thế, Khương Hồng Nhan hơi nhíu mày.
Dù sao nói cho cùng, những chiến trường này ít nhiều có quan hệ đến kiếp trước của nàng.
Kiếp trước nàng thân là Nữ Đế của Nhân tộc trên mảnh đại lục này, có nghĩa vụ bảo vệ vùng đất này, bây giờ nhìn thấy Nhân tộc ở chiến trường hỗn loạn không có kỷ luật như thế, nàng vẫn cảm thấy thất vọng.
Nhưng mà cũng chỉ là một chút thất vọng trong lòng.
Bây giờ nàng đã là Khương Hồng Nhan, không còn là Nữ Đế kiếp trước, rất nhiều thứ nàng nhìn thấy ở trong mắt, nhưng cũng sẽ không mưu toan muốn đi thay đổi cái gì.
- Hồng Nhan, đừng quan tâm tới bọn họ, vừa vặn đỡ bị bọn họ liên lụy tới chúng ta. Ngày hôm nay tất cả Thiên Thú Nhân tộc trên chiến trường này, ta đều muốn.
Lúc này, Từ Khuyết dưới chân bước ra một mảnh lôi điện, cất bước liền lao đến phía trước.
Khương Hồng Nhan khẽ mỉm cười, cất bước theo sát.
...
Trên chiến trường, tiếng trống trận vang như sấm, tiếng la giết đinh tai nhức óc.
Vô số đao quang kiếm ảnh, pháp quyết muôn màu muôn vẻ che kín bầu trời.
Mỗi giây phút đều có người đang ngã xuống, không ngừng có máu tươi chảy thành sông, tình cảnh vô cùng khốc liệt, Nhân tộc rơi xuống hạ phong, đang vừa chiến vừa lùi lại.
Nhưng mà bên trong chiến trường lại xuất hiện một loại phong cảnh khác, Từ Khuyết mang theo Khương Hồng Nhan đang không ngừng thâm nhập vào bên trong chiến trường.
- Hả? Tiểu tử kia điên rồi sao?
Bên trong Nhân tộc rất nhanh đã có người phát hiện ra cử động của Từ Khuyết, bọn họ lập tức ngạc nhiên.
Ở trên chiến trường không ai dám làm như thế, đặc biệt tình huống bây giờ bất lợi đối với Nhân tộc, mọi người cơ bản đều là vừa đánh vừa lui, nỗ lực tìm tới cơ hội lại phản kích giết về.
Loại trẻ con miệng còn hôi sữa một mạch xông về phía trước như Từ Khuyết, bình thường đều là đấu pháp ngu xuẩn nhất, tốc độ mất mạng cũng rất nhanh.
- Chỉ là Luyện Hư kỳ, lại dám xông tới chính diện chiến trường, đúng là điếc không sợ súng.
Có người lạnh giọng cười nói.
- Chiến trường chính chính là chiến trường của các cường giả Độ Kiếp kỳ, hắn dám vào đi, e rằng ngay cả hài cốt cũng không còn.
- Thôi đi, một thiếu niên Luyện Hư kỳ làm sao có khả năng giết vào tận bên trong chiến trường chính, đây căn bản là nói chuyện viển vông.
- Ồ, không đúng, các ngươi xem, nữ tướng phía sau hắn hình như có tu vi Độ Kiếp kỳ.
- Ha ha, vậy thì có ích lợi gì? Bên trong chiến trường chính tất cả đều là cường giả Độ Kiếp kỳ, chỉ là một nữ tử Độ Kiếp kỳ, bản thân cũng đã khó an toàn, còn mưu toan bảo vệ một thiếu niên Luyện Hư kỳ nho nhỏ?
Rất nhiều người cười lạnh nói, tiếp tục vừa giết địch vừa lùi lại.
Có người muốn đi chịu chết, bọn họ không thể quản việc không đâu đi ngăn cản.
"Ầm!"
Nhưng mà đúng vào lúc này, Từ Khuyết đang hướng về phía trước nỗ lực tiến lên, trên người bỗng nhiên tuôn ra chân nguyên bàng bạc.
Long Đằng Cửu Biến, mở!
Chín lần sức mạnh bổ trợ khiến cho trên người hắn tràn ngập khí thế cuồng bạo.
Kiếm Hội Kín cùng đầy tầng Sách Chiêu Hồn đã sớm bị hắn lấy ra.
Cuối cùng ngay cả bí chữ "Giai" bên trong Cửu Bí cũng được hắn sử dụng.
Gấp mười lần thuộc tính phát động, trong nháy mắt tăng thực lực của hắn lên.
Chỉ trong nháy mắt, cả người Từ Khuyết giống như sao trời óng ánh, tay cầm một thanh trường kiếm, lưỡi kiếm rung động.
Xèo!
Hắn hóa thành một vệt sáng, phiêu dật tiến lên.
Phía trước đột nhiên xuất hiện mấy tên Thiên Thú cự nhân cản đường, Từ Khuyết bỗng nhiên nhảy lên, một tay giơ lợi kiếm lên, kéo lên ánh kiếm thật dài, giống như nhấc lên vạn cân, đột nhiên hướng về trước vung tới.
Ầm ầm!
Một chiêu kiếm chém xuống, gọn gàng nhanh chóng, không chút nào dây dưa dài dòng, mang theo các loại gấp bội sức mạnh, hắn lay động hư không, ánh kiếm giống như mưa to gió lớn, trực tiếp quét lên trên người mấy tên Thiên Thú cự nhân phía trước.
Trong chốc lát, mấy tên Thiên Thú cự nhân bị đánh bay tại chỗ, giống như đạn pháo, đập ầm ầm vào bên trong rất nhiều Thiên Thú tộc nhân ở phía sau.
- CMN!
Nhân tộc bên này có người nhìn thấy tình cảnh như thế, lập tức kêu lên sợ hãi, trợn to mắt, khó có thể tin.
Đây còn là Luyện Hư kỳ sao?
Một chiêu kiếm đánh bay mấy tên Thiên Thú cự nhân Hợp Thể kỳ?
Mẹ nó chứ, thật hay giả thế?
- Giết!
Lúc này, Từ Khuyết trầm giọng hét lên một tiếng, tay trái nắm thành quyền, gọi ra giao diện hệ thống, không chút do dự vận dụng 5000 điểm trang bức!
Bức Vương Quyền được vô số lần sức mạnh bổ trợ, bỗng nhiên ngưng tụ trên không trung, nhanh chóng đánh ra.
Ầm ầm!
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong nháy mắt, mười mấy Thiên Thú cự nhân ở phía sau bị nổ nát tại chỗ, nổ thành từng đám từng đám sương máu.
- Má ơi! Má ơi!
Nhân tộc bên này trong nháy mắt vang lên vô số tiếng kêu sợ hãi của đám tu sĩ.
Rất nhiều người trợn mắt ngoác mồm, vạn phần ngơ ngác.
Đây là sức chiến đấu thế nào?
Chỉ là Luyện Hư kỳ, lại dùng một quyền nổ nát hơn mười Thiên Thú cự nhân Hợp Thể kỳ, đây là muốn nghịch thiên sao?
- Đại hà chi kiếm thiên thượng lai!
Cùng lúc đó, âm thanh sang sảng của Từ Khuyết vang lên ở bên trong chiến trường.
Tay phải của hắn nâng kiếm, tay trái nắm thành quyền, tay áo bồng bềnh đứng ở trên không trung giữa chiến trường, mắt sáng như đuốc, hưng phấn nhìn chằm chằm đám Thiên Thú Nhân tộc lít nha lít nhít kia.
Ầm ầm!
Một chiêu kiếm chém xuống, kiếm khí như cầu vồng, như cửu thiên cự kiếm từ trên trời giáng xuống.
Đấm ra một quyền, lay động hư không, mang theo đạo uẩn bàng bạc, hung hăng nghiền ép.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mười mấy tên Thiên Thú cự nhân bị kiếm khí thổi bay, trên không trung bị cự quyền đánh tới nổ nát, nổ tung thành từng đám từng đám sương máu.
- Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành! Ai có thể tiếp một chiêu kiếm của ta?
Từ Khuyết cất tiếng cười to, cực kỳ ngông cuồng, căn bản không sợ hấp dẫn cừu hận.
Nhân tộc bên này đã có không ít người xem tới há hốc mồm, ngây người như phỗng.
- Tên kia có lai lịch gì?
- Tiên sư nó, quá dũng mãnh, chưa bao giờ ở trên chiến trường gặp phải ngoan nhân bực này.
- Mười bước giết một người? Đậu phộng, hắn bây giờ là một bước giết mười người.
Rất nhiều người kinh hãi hô lên liên tục.
Thiên Thú Nhân tộc bên kia cũng có không ít Thiên Thú cự nhân nhìn chằm chằm Từ Khuyết, loại chim đầu đàn có năng lực xuất chúng như Từ Khuyết bình thường rất dễ dàng bị người nhằm vào.
- Giải quyết hắn!
Một tiếng rống giận dữ từ trong đội ngũ của Thiên Thú Nhân tộc vang lên.
Trong nháy mắt, mấy trăm tên Thiên Thú cự nhân xung quanh lập tức giống như phát rồ, như thủy triều tuôn tới.
Từ Khuyết vẫn cao giọng cười to như trước, lắc đầu nói:
- Chút người này sợ rằng vẫn chưa đủ. Tất cả đều là Hợp Thể kỳ, giết không đã nghiền, có Độ Kiếp kỳ nào đi ra đánh một trận hay không?
- Muốn chết!
Hơn trăm tên Thiên Thú cự nhân lập tức tức giận rống to, nhằm về phía Từ Khuyết.
Một thiếu niên Luyện Hư kỳ lại dám nói hơn trăm tên Hợp Thể kỳ bọn họ giết không đã nghiền, chuyện này đối với bọn họ quả thực chính là sỉ nhục to lớn.
Nhưng thực sự là Từ Khuyết đang nói thật, kinh nghiệm lấy được từ tu sĩ Hợp Thể kỳ đã không cách nào thỏa mãn hắn.
Hắn bây giờ là Luyện Hư kỳ tầng ba, vừa mới giết hơn hai mươi Thiên Thú cự nhân Hợp Thể kỳ mới thỏa mãn một phần ba mức điểm kinh nghiệm, còn thiếu rất nhiều mới có thể thăng đến Luyện Hư kỳ tầng bốn.
Vì thế lúc này, hắn cần hấp dẫn cừu hận, kéo tới càng nhiều người, lại một lần nữa tính vận dụng Bức Vương Quyền hơn một vạn điểm trang bức, một chiêu giải quyết.
Đấu pháp như vậy mới nhanh kiếm được điểm trang bức nhất, lại có thể thu hoạch được nhiều điểm kinh nghiệm.
"Ầm ầm!"
Hắn lần nữa bổ ra lợi kiếm.
Thanh kiếm nay chỉ là một thanh lợi kiếm cấp bậc bát tinh, nhưng không ai biết, bên trong thanh kiếm này còn có một vị Kiếm Linh đang ngủ say.
Từ Khuyết dùng thanh kiếm nay giết địch, chính là đang cố gắng đánh thức Kiếm Linh, lúc đối phó với thánh thượng, hắn cũng thêm một cái đảm bảo.
"Ầm!"
Ánh kiếm giống như cửu thiên cự kiếm giữa trời đánh xuống.
Hơn trăm tên Thiên Thú cự nhân đang tụ hội vọt tới cùng nhau bị đánh bay.
"Ầm!"
Ngay sau đó, Bức Vương Quyền theo sát mà tới, vẻn vẹn một quyền 10 ngàn điểm trang bức, trong nháy mắt bao phủ lên trăm tên Thiên Thú cự nhân Hợp Thể kỳ.
Dưới bầu trời nổi lên một đám mưa máu lớn.
"Rào!"
Trong nháy mắt, thanh âm ồ lên của tu sĩ Nhân tộc bên này lập tức nổi lên bốn phía, càng ngày càng nhiều người chú ý tới tình hình bên này của Từ Khuyết.
Thiên Thú Nhân tộc bên kia lại đều há hốc mồm, khó có thể tin.
Hơn trăm tên Thiên Thú cự nhân Hợp Thể kỳ, mỗi một tên đều có thể ở bên trong cùng cấp lấy một địch ba, tất cả đều bị một thiếu niên Luyện Hư kỳ dùng một quyền giải quyết?
- Lui lại, toàn bộ lui lại, đừng đứng chung một chỗ!
Lập tức, trong đội ngũ của Thiên Thú Nhân tộc phát ra một tiếng gào.
Vài tên tướng lĩnh phát ra mệnh lệnh:
- Đừng động tới thiếu niên Nhân tộc này, trước hết giết mấy tên Nhân tộc khác!
Rất rõ ràng, bọn họ thấy tạm thời không thu thập được Từ Khuyết, liền quả đoán từ bỏ kế hoạch nhằm vào Từ Khuyết, đổi thành vây giết Nhân tộc khác.
Dù sao đây là chiến trường, phải nhìn tình huống tổng thể, không cần thiết vì một quân cờ lợi hại mà ảnh hưởng tới toàn bộ bố cục.
Bạch!
Lập tức, trong vòng phạm vi mười dặm xung quanh Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan, tất cả Thiên Thú Nhân tộc trong nháy mắt rút đi, không muốn cùng hắn giao chiến.
Lông mày của Từ Khuyết lúc này nhíu lại, khóe miệng nhếch lên một vệt ý cười bỉ ổi, la lớn:
- Đám Thiên Thú Nhân tộc ngu xuẩn, nói cho các ngươi một bí mật, còn nhớ những lá thư nguyền rủa kia không? Không sai, chính là ta làm, có gan đến đánh ta đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận