Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1215: Từ Khuyết Thức Tỉnh

Hai ngày trước viên Xá Lợi Phật quý giá kia, mặc dù là hàng nhái, nhưng cũng đã là một trong những thủ đoạn bảo mệnh của Tằng Phật Gia.
Nhưng đó chỉ là vật chỉ dùng được một lần, sau khi dùng qua liền không còn, còn những thủ đoạn bảo mệnh còn lại, hiển nhiên cũng không đủ để đối phó với nhiều cường giả Nhân Tiên cảnh như vậy.
Vì thế bây giờ, Tằng Phật Gia ngoại trừ chạy trốn, cũng không còn biện pháp nào khác.
- Ha ha, Tạc Thiên Bang? Tằng Phật Gia, ngươi cho rằng loại chuyện hoang đường này sẽ có người tin sao?
Ở phía sau, Minh công tử cười to nói, tràn ngập xem thường.
Y cũng không nhận ra Từ Khuyết là người của Tạc Thiên Bang, dù sao Tạc Thiên Bang luôn hoạt động ở Địa Châu, chưa từng nghe nói Huyền Hoàng Châu cũng có người của Tạc Thiên Bang.
Lại nói, nếu thực sự là người của Tạc Thiên Bang, làm sao có khả năng lưu lạc tới trình độ này?
- Hừ, cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi phải hối hận!
Tằng Phật Gia hừ lạnh nói, lập tức không nói thêm nữa, bởi vì nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.
- Tiền. . . tiền bối, để ta lại đi, bọn họ muốn bắt ta, ngươi mang theo Từ Khuyết chạy trước đi.
Lúc này, sắc mặt của Lâm Ngữ Hi trắng bệch, run giọng nói.
Nàng biết Từ Khuyết ở trong mắt Minh công tử cũng chỉ là một kẻ ngu ngốc phổ thông, không đáng giá để y phái chưởng quỹ khách sạn dẫn người tới bắt, khả năng duy nhất, chính là hướng về phía nàng mà đến.
- Đừng nói nữa, tình huống bây giờ như thế, ai lưu lại cũng vô dụng.
Tằng Phật Gia lắc đầu, cho dù Lâm Ngữ Hi chịu lưu lại, nhưng y biết Minh công tử này cũng sẽ không buông tha cho bọn họ.
- Ha ha, Tằng Phật Gia nói không sai, ngày hôm nay mệnh của Tằng Phật Gia ngươi cùng kẻ ngốc này, Minh Thành ta muốn! Tất cả mọi người nghe kỹ cho ta, ngoại trừ người phụ nữ kia, còn lại đều giết cho ta!
Minh công tử lớn tiếng cười nói, hạ lệnh cho hơn mười hộ vệ Nhân Tiên cảnh kia.
Ầm!
Ngay sau đó, mười mấy đạo pháp quyết liền từ bốn phương tám hướng bao phủ tới, phô thiên cái địa đánh về phía Tằng Phật Gia.
"Vèo!"
Lúc này Tằng Phật Gia lấy ra phật châu trên người, thả ra một mảnh ánh vàng, che ngang trước người.
Nhưng mà các loại pháp quyết nổ xuống, trong nháy mắt phật châu đã bị sụp đổ, toàn bộ ánh vàng cũng tiêu tan vỡ nát.
"Phốc!"
Tằng Đại Phật Gia tại chỗ phun ra một ngụm máu tươi, thương thế nguyên bản vừa mới ổn định lại, trong nháy mắt lại thương càng thêm thương.
Xèo!
Lúc này, lại có hai đạo pháp quyết nữa đã tìm đến.
Trên mặt Tằng Đại Phật Gia xẹt qua một ít không cam lòng cùng phẫn nộ, nhưng cũng không thể cứu vãn, chỉ có thể hung hăng triển khai pháp quyết, trực tiếp cứng rắn chống đỡ.
"Ầm!"
Cùng với một tiếng vang trầm thấp, hai đạo pháp quyết đều đánh tới.
Trong đó một đạo đánh ở giữa ngực Phật gia, đánh y miệng phun máu tươi, cả người từ trên không trung rơi xuống.
Một đạo pháp quyết khác, hướng về phía Từ Khuyết mà tới.
Mặt Lâm Ngữ Hi biến sắc, mạnh mẽ bước ra pháp quyết ngự không, che Từ Khuyết ở trong ngực, lấy thân thể của mình đi chống đối pháp quyết.
- Hả?
Xa xa, Minh công tử ngẩn ra, nhíu mày.
Y đúng là muốn giữ lại mạng sống của Lâm Ngữ Hi, nhưng thấy loại hành động liều chết cũng phải cứu Từ Khuyết này của Lâm Ngữ Hi, lập tức khiến y rất là không thích.
- Hừ, nếu đã muốn chết, vậy thì tác thành cho ngươi!
Minh công tử hừ lạnh một tiếng, ngăn cản người thủ hạ đi cứu Lâm Ngữ Hi.
Nhưng mà ở trong nháy mắt này, cặp con ngươi vô thần kia của Từ Khuyết, đột nhiên toả sáng hào quang, ánh mắt thâm thúy, tụ lại giống như thiên thần giáng lâm.
"Ầm!"
Một bàn tay, đột nhiên từ trong lồng ngực Lâm Ngữ Hi đưa ra, tay nắm thành quyền, hư không vặn vẹo, cuốn lên một mảnh sức mạnh to lớn cuồng bạo, trực tiếp nổ ra.
"Ầm!"
Cùng với một tiếng vang thật lớn, đạo pháp quyết kia bị một quyền đánh nổ nát tại chỗ.
- Cái gì?
- Chuyện này. . . làm sao có khả năng?
- Nắm đấm của tên kia, nổ nát pháp quyết?
Lập tức, Minh công tử cùng với hơn mười tên hộ vệ đều trợn to hai mắt, khó có thể tin.
Cùng lúc đó, Lâm Ngữ Hi tựa hồ cũng cảm giác được cái gì, cúi đầu nhìn về trong lồng ngực của mình.
Tên bị mình ôm vào trong ngực kia, giờ phút này toàn bộ đầu đều bị chôn ở trước ngực nàng, đôi mắt tràn ngập phức tạp đang nhìn nàng.
- Từ. . . Từ Khuyết, ngươi không sao rồi chứ?
Lâm Ngữ Hi lập tức tỏ vẻ kinh ngạc, nàng cảm giác giống như Từ Khuyết đã trở về.
Nhưng mà, Từ Khuyết vẫn chưa trả lời, trái lại rời khỏi ngực của nàng, cả người lùi lại phía sau vài bước, lại giống như sao băng bay thẳng đến bọn Minh công tử.
Ầm!
Sau đó, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, trên người Từ Khuyết bạo phát một luồng khí tức mạnh mẽ, tiếp đó một luồng Tiên Nguyên bàng bạc như nước lũ, cuồn cuộn từ trong cơ thể của hắn dâng lên.
Chuyện này là bởi vì thần thức của hắn từ trong Thanh Liên thế giới chui ra, dẫn đến Thanh Liên thế giới phá ra một cái động, khiến cho Tiên Nguyên bàng bạc tiết ra ngoài.
- Hừ!
Lúc này sắc mặt của Từ Khuyết chìm xuống, một chưởng vỗ ở trên vị trí đan điền của mình, trực tiếp đóng chặt tiên nguyên trôi đi trong đan điền.
Giờ phút này tâm tình của hắn vô cùng khó chịu, đôi mắt lạnh lùng đen kịt như mực, giống như ánh kiếm lạnh lẽo, trực tiếp quét về phía đoàn người Minh công tử, đạm mạc nói:
- Ta chỉ hỏi một câu, vừa rồi là ai đánh ta?
Bạch!
Tất cả mọi người lập tức cả kinh.
Minh công tử cùng hơn mười tên hộ vệ, tâm thần đều rung mạnh, lộ ra vẻ ngơ ngác.
Trước một giây còn là "kẻ ngốc" không hề có tu vi, giờ phút này chỉ chớp mắt đã thành tồn tại Nhân Tiên cảnh trung kỳ, quan trọng là khí tức của tên này quá mạnh mẽ, lại khiến người ta có một loại cảm giác nghẹn thở, da đầu mơ hồ hơi tê tê.
- Nguy rồi, tên này. . . sẽ không phải thực sự là người của Tạc Thiên Bang chứ?
Một gã hộ vệ thấp thỏm bất an nói, trong lòng có chút bất an.
"Đùng!"
Minh công tử trực tiếp một chưởng mạnh mẽ đập lên trên mặt tên hộ vệ kia, cả giận nói:
- Thứ vô dụng, nói nhảm cái gì đó, dùng đầu óc của ngươi suy nghĩ một chút đi, người của Tạc Thiên Bang làm sao có thể xuất hiện ở Huyền Hoàng Châu đây? Đây chính là một tên Nhân Tiên cảnh trung kỳ ngu ngốc mà thôi, chúng ta có nhiều người như vậy, còn sợ một mình hắn sao?
- Công tử thứ tội.
Tên hộ vệ kia vội cúi đầu nói.
- Giết cho ta, lần này không cần lưu thủ, kể cả người phụ nữ kia, cũng trực tiếp giết!
Minh công tử lạnh giọng quát lên.
- Tuân lệnh!
Hơn mười tên hộ vệ cũng không suy nghĩ nhiều nữa, lúc này đáp lại một tiếng, liền cùng nhau đánh ra pháp quyết, thân hình hóa thành từng đạo từng đạo ánh sáng, sát khí bàng bạc xông lên phía trước.
Mặt của Từ Khuyết không hề cảm xúc, thờ ơ nhìn chằm chằm người đến ở trước mắt, lắc lắc đầu:
- Giun dế.
Nói xong, hắn vung tay lên, trực tiếp lấy ra thanh lợi kiếm cấp bậc bán phẩm Tiên Khí kia.
- Kiếm Linh, ta có thương tích trên người, những người này giao cho ngươi.
Từ Khuyết bàn giao một tiếng, liền không tiếp tục để ý nữa, trực tiếp ngồi khoanh chân trên không trung, trong tay lấy ra hơn trăm khối Linh Tinh, trực tiếp rút lấy tiên nguyên, điên cuồng dẫn vào trong cơ thể.
Trên thực tế, trạng thái hiện tại của hắn rất không lạc quan, Thanh Liên thế giới bị phá ra một cái động, tiên nguyên đang trôi đi, nếu không nhanh chóng bù đắp, tu vi của hắn sẽ phải chịu ảnh hưởng to lớn.
Vì thế hắn cũng không có thời gian đi để ý tới mười mấy cường giả Nhân Tiên cảnh này, ở trong mắt hắn, những này người xác thực chỉ giống như giun dế, liền tự mình ra tay đều ghét phiền phức.
- Tiên Khí? Tên này có Tiên Khí?
Cùng lúc đó, mọi người nhìn thấy thanh lợi kiếm này của Từ Khuyết, lập tức kinh hãi kêu thành tiếng.
- Bắt hắn!
Minh công tử ở phía sau hô lớn, trong con ngươi tràn ngập tham lam.
Vèo!
Nhưng vào lúc này, bên trong lợi kiếm tuôn ra một đám khói đen lớn, trong nháy mắt ngưng tụ thành một vệt bóng đen trên không trung.
Nó nắm lấy lợi kiếm, ánh mắt sau khi quét qua Từ Khuyết một chút, liền trực tiếp hướng hơn mười hộ vệ kia giết tới.
- Chuyện này. . . đây là vật gì?
- Kiếm Linh? Trời ơi, thứ này lại có thể đã hình thành Kiếm Linh?
Đám hộ vệ đều cả kinh, khó có thể tin nhìn Kiếm Linh.
Minh công tử cũng hơi nhướng mày, lập tức quát to:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, trước tiên bắt Kiếm Linh kia lại, đoạt Tiên Khí tới! Nơi này cách Thất Tinh Thư Viện quá gần, không nhanh lên một chút sẽ đưa tới phiền phức!
- Tuân lệnh!
Hơn mười tên hộ vệ cũng không chần chừ nữa, đều bấm ra pháp quyết, hướng Kiếm Linh vây giết lại.
Tuy rằng những hộ vệ này đều là Nhân Tiên cảnh, đồng thời còn là ngụy Nhân Tiên cảnh khuyết thiếu Sinh Tử đạo vận, nhưng mười mấy người liên thủ lại, vẫn là một cỗ sức mạnh không thể khinh thường.
Kiếm Linh chỉ có một thanh lợi kiếm bán phẩm Tiên Khí, không có cách nào phát huy ra nhiều thực lực, thêm vào không có Từ Khuyết trợ giúp, cũng khó có thể lập tức chiếm cứ thượng phong.
Dù sao nói cho cùng, Kiếm Linh chỉ là một loại tồn tại tăng cường phụ trợ, chỉ có ở trên tay Từ Khuyết mới có thể phát huy ra uy lực mạnh mẽ, một người một ngựa tác chiến, trước sau vẫn bị hạn chế.
Giờ phút này, nó lấy một địch nhiều, cũng chỉ có thể làm được cục diện thế lực ngang nhau.
. . .
Cùng lúc đó, bên trong Thất Tinh Thư Viện.
Vài ông lão đang ngồi xếp bằng ở bên trong Tụ Linh Trận tu luyện, tựa hồ cảm ứng được cái gì, đột nhiên mở hai mắt ra.
- Đây là. . . khí tức của Tiên Khí?
- Dưới chân núi Thất Tinh Thư Viện ta xuất hiện Tiên Khí?
- Không đúng, không chỉ có Tiên Khí, còn có một luồng sát khí rất cường đại, không phải yêu thì là ma!
- Nhanh, xuống núi xem xem, nếu Tiên Khí ấy xuất hiện ở chân núi Thất Tinh Thư Viện chúng ta, vậy thì là đồ vật của Thất Tinh Thư Viện ta!
- Chờ một chút, hôm qua viện trưởng đã dặn dò, ngày hôm nay Thiên Nguyệt Cung ở Trấn Nguyên Tiên Vực Địa Châu muốn đi qua thị sát, chúng ta cũng phải đi tiếp đãi.
- Không cần sốt ruột, trước tiên xuống núi nhìn đã, sẽ không lãng phí bao nhiêu thời gian đâu.
- Cũng được, dù sao cũng là Tiên Khí, không thể bỏ qua!
Bạn cần đăng nhập để bình luận