Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 631: Nữ Đế Nằm Trong Quan Tài

Liễu Tĩnh Ngưng vừa nói ra lời này, Từ Khuyết đã sững sờ tại chỗ.
Đây là đang trêu chọc ta sao? Kể chuyện ma à?
Rõ ràng là các ngươi đồng thời đi vào, tại sao lại biến thành Khương Hồng Nhan nằm trong quan tài?
Từ Khuyết không gấp gáp hỏi thăm, thương thế của Liễu Tĩnh Ngưng vô cùng nghiêm trọng, ngay cả nói chuyện cũng có chút khó khăn.
Hắn ôm Liễu Tĩnh Ngưng hạ xuống mặt đất, đám người Tiêu Thái Huyền và Tiếu Mộc Nam đang ngồi xếp bằng để tiến hành chữa thương.
Từ Khuyết cũng không keo kiệt, trực tiếp bỏ ra 1 ngàn điểm điểm trang bức, đổi lấy một viên đan dược cấp bậc bát tinh, giống như viên đan dược lúc trước cho Khương Hồng Nhan chữa thương, nhét vào miệng vào Liễu Tĩnh Ngưng.
Rất nhanh, sức sống mạnh mẽ từ cơ thể Liễu Tĩnh Ngưng tuôn ra, rất nhiều vết thưhí mạng dẫn dần khỏi hẳn.
Liễu Tĩnh Ngưng khôi phục được thần thức, tỉnh lại, trong mắt vẫn tràn ngập chấn động.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này Từ Khuyết mới lên tiếng truy hỏi.
Liễu Tĩnh Ngưng lắc đầu:
- Ta không biết, sau khi ta đi vào không thấy các ngươi, bốn phía không có bất kỳ ai, vì thế ta chỉ có thể đi về phía trước, cuối cùng tụ tập đến trung tâm Cổ Điện sau đó mới phát hiện ở nơi đó bày cỗ quan tài đá.
- Quan tài đá?
Từ Khuyết cả kinh.
Đây quả thật là cũng giống như lời hắn giải thích, Thanh Đồng Cổ Điện này rất có khả năng là một cỗ quan tài thật to, bên trong quan tài chính là quan tài đá.
Không đúng, còn có một tình huống, Thanh Đồng Cổ Điện này chính là toà mộ lớn, chôn ở một vùng núi hoang ngoài thành, đến bây giờ mới đột nhiên hiện thế.
- Hừm, khi ta đi vào, phát hiện bên trong có vô số đường, thế nhưng đều đi về trung tâm cung điện cổ, rong bày một cỗ quan tài đá, bốn phía hiện đầy trận văn, nhìn giống như một toà tế đài! Bởi vì...
Nói đến đây, sắc mặt Liễu Tĩnh Ngưng biến thành trắng xám, con ngươi nhìn về phía Từ Khuyết:
- Bởi vì bên trong trận văn bốn phía quan tài đá, tất cả đều là máu tươi, chảy về phía về quan tài đá.
- Đây không phải tế đài.
Lúc này, một tiếng nói yếu ớt truyền đến.
Thánh Nữ Hàn Oánh Thiên Cơ Các che ngực, sắc mặt trắng bệch đi tới, trầm giọng nói:
- Đó là một toà sát trận, người đi vào lúc trước, tất cả đều muốn đến gần quan tài đá, cuối cùng toàn bộ bị giết, chỉ còn lại huyết dịch, mà những huyết dịch kia, dùng để cung cấp cho tồn tại bên trong quan tài đá tỉnh lại.
Liễu Tĩnh Ngưng nghe được này, thân thể khẽ run lên.
Từ Khuyết lại mơ hồ, quan tài đá lại là sát trận, vậy Khương Hồng Nhan thì sao?
- Nói chuẩn xác hơn thì đó là một toà hóa đạo trận, chỉ cần là tu sĩ, trên người nhất định có đạo, cho dù nhỏ bé như thế nào đi nữa, đều nắm giữ đạo uẩn, toà sát trận kia hấp thu huyết dịch, chính là hút đạo uẩn đưa vào quan tài đá, nhằm thức tỉnh tồn tại bên trong.
Hàn Oánh nói đến đây, khuôn mặt non nớt trở nên lạnh lẽo, sát khí lộ rõ, trầm giọng nói:
- Tất cả những thứ này đều là do Khương Hồng Nhan bày xuống, tất cả những người đi vào, đều sẽ biến thành chất dinh dưỡng, làm cho nàng đạt thành đại đạo.
- Không thể, nếu do Hồng Nhan bố trí, làm sao nàng lại cứu chúng ta ra?
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức mở miệng phản bác.
Hàn Oánh há miệng muốn nói, nhưng lại không trả lời được, nên không nói gì.
Từ Khuyết lại vô cùng ngạc nhiên, hắn đương nhiên không tin tưởng suy đoán của Hàn Oánh, Khương Hồng Nhan tuyệt đối không phải là loại người như vậy, ở trong đó nhất định đã xảy ra chuyện gì khác.
Hắn vội vàng mở miệng, hỏi những việc mà Liễu Tĩnh Ngưng đã trải qua.
Vẻ mặt Liễu Tĩnh Ngưng phức tạp, nhưng vẫn kể lại những chuyện xảy ra sau khi nàng đi vào.
Sau khi các nàng tiến vào trung tâm cung điện cổ, phát hiện những trận văn kia, huyết dịch bên trong đều chảy xuôi về quan tài đá, khi các nàng đang do dự làm sao để tới gần, Cổ Điện đột nhiên chấn động, bên ngoài quan tài đá xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, một lút đáng sợ hút tất cả mọi người về phía trận văn.
Sau đó, một lực lượng mạnh mẽ bao phủ mọi người, giống như vô số lưỡi dao vô hình, đang xé rách thân thể các nàng, muốn vặn các nàng thành mảnh vỡ, mà các nàng cũng không có một chút lực đánh trả nào.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, quan tài đá đột nhiên chấn động, nắp quan tài tự động đẩy ra, Khương Hồng Nhan ngồi dậy từ bên trong, dùng một chưởng đẩy tất cả mọi người đi ra, cứu các nàng.
- Nàng lúc đó chỉ nói một câu, chính là chúng ta mau đi, sau đó lại giống như mất đi ý thức, biến thành một thi thể không chút sinh khí ngã xuống, nắp quan tài đá cũng tự động khép kín, thế nhưng lực hút kia vẫn còn, chúng ta không thể làm gì khác hơn phải ra ngoài.
Liễu Tĩnh Ngưng nói.
Từ Khuyết nghe xong mà trợn mắt há mồm,
Quá trình này quá hồi hộp, tại sao Khương Hồng Nhan lại xuất hiện trong quan tài đá, nàng thực sự là chủ nhân quan tài đá sao?
- Lúc đó ngươi đi vào thì sao? Ta và Hồng Nhan nhìn thấy ngươi đi xuyên qua Cổ Điện, vốn đã muốn dừng lại, nhưng cửa vào hút chúng ta đi tới.
Lúc này, Liễu Tĩnh Ngưng nhìn về phía Từ Khuyết hỏi.
Hiển nhiên các nàng đi phía sau Từ Khuyết, cũng nhìn thấy Từ Khuyết không thể đi vào Cổ Điện.
- Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, các ngươi đều có thể đi vào, chỉ có ta cùng Husky không vào được, Cổ Điện này đối với ta và Husky mà nói như là một ảo giác, giống như chúng ta không tồn tại trong cùng một thế giới vậy.
Nói đến đây, trong lòng Từ Khuyết đột nhiên lộp bộp một tiếng.
Không cùng một thế giới? Chẳng lẽ là vì ta là người "xuyên việt", bản thân không thuộc về nơi này? Nhưng như thế vẫn không đúng, Husky không phải người "xuyên việt"!
- Ta hiểu rồi!
Liễu Tĩnh Ngưng đột nhiên nói.
- Hả?
Từ Khuyết ngẩn ra.
- Là vấn đề đạo uẩn.
Liễu Tĩnh Ngưng vừa lên tiếng, Hàn Oánh ở bên cạnh cũng trả lời một câu tương tự.
Ánh mắt Hàn Oánh phức tạp nhìn Từ Khuyết, lắc đầu nói:
- Trước đó chúng ta vẫn luôn nghi hoặc, tại sao trong pháp quyết của ngươi không có một chút đạo uẩn nào, hiện tại mới hiểu ra, là do bản thân ngươi không có đạo uẩn. Ngươi không ̣c Cổ Điện, là vì lối vào Cổ Điện do phù văn biến thành, thứ nó hút không phải là người, mà là đạo uẩn. Ngươi và con chó này không có đạo uẩn, vì thế hai người các ngươi đều bị bài xích ở ngoài.
- Là nguyên nhân này a?
Từ Khuyết ngây người, hắn không nghĩ tới, bởi vì mình không có đạo uẩn, mới không vào Cổ Điện được.
Liễu Tĩnh Ngưng gật đầu, có ý muốn nói cho Từ Khuyết biết lời Hàn Oánh nói chính là sự thật.
- Nói như vậy, bây giờ làm kiểu gì ta cũng sẽ không vào được?
Từ Khuyết nhất thời nhíu mày.
Hiện tại Khương Hồng Nhan vẫn còn nằm trong quan tài đá, không rõ sống chết, nếu hắn không vào được, vậy làm sao cứu người?
Hiện tại trước mặt hắn chỉ có hai con đường, hoặc là nghĩ biện pháp luyện được đạo uẩn, hoặc là tiếp tục trang bức, tích góp nhiều điểm trang bức để mình thăng cấp thành Tiên Trận Sư, mạnh mẽ phá tan trận pháp Cổ Điện.
Thế nhưng bất kể lựa chọn như thế nào, thì trong thời gian ngắn đều khó có thể hoàn thành.
Vèo! Vèo! Vèo!
Đúng lúc này, từ xa lại có ba mươi mấy người bay tới, chính là đám người Đổng Căn Cơ và Khương Ngọc Thụ lúc trước bị Từ Khuyết lừa.
Bọn họ một đường đuổi tới đây, ngoại trừ muốn vào Thanh Đồng Cổ Điện, còn muốn tìm Từ Khuyết tính sổ.
Nhưng vừa hạ xuống, bọn họ đã phát hiện chuyện có chút không đúng, tất cả Thánh Tử Thánh Nữ và một số cường giả tới trước, giờ khắc này đều lại bị thương nặng, thậm chí ngay cả đạo uẩn cũng bị tổn thương, tất cả đều ngồi xếp bằng trên đất khôi phục.
- Chư vị sao thế, vì sao chưa tiến vào?
Lão giả Cung gia lên tiếng hỏi.
Tần Cơ của Kính Hoa Thủy Nguyệt Phái hơi mở mắt ra, trầm giọng đáp:
- Chỗ này, bây giờ không phải chúng ta có thể vào.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Khương Ngọc Thụ cau mày hỏi.
Với địa vị của những lão giả bọn họ, ở đây vẫn có người cho bọn họ mặt mũi, lập tức kể lại chuyện đã xảy ra.
Sau đó, hơn ba mươi cường giả Luyện Hư kỳ vừa chạy tới đều biến sắc, dáng vẻ khó có thể tin.
- Đáng ghét, quả nhiên là Khương Hồng Nhan bày xuống, Hồng Nhan này chính là yêu nghiệt họa thủy, đã nên diệt trừ từ sớm.
Khương Ngọc Thụ cắn răng cả giận nói, trên mặt tràn đầy vẻ ảo não, giống như cảm thấy không sớm giết chết Khương Hồng Nhan rất đáng tiếc.
Từ Khuyết vừa nghe lời này, mặt đen tại chỗ, đứng dậy, mở miệng quát lên:
- Husky, nhanh đi chữa thương cho Khương Trưởng lão, nện vào ngực ông ta.
Khương Ngọc Thụ ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, Husky đã vô cùng hưng phấn nói:
- Lão giả nhanh nằm xuống, bản thần tôn dùng "Cứu cực vô địch giúp ta khỏe mạnh quyền" chữa thương cho ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận