Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1327: Cũng Không Phải Không Có Cách

- Hả?
Lý Thanh Hà, kể cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ ngơ ngác.
Lý Huyền Kỳ cũng tỏ vẻ kinh ngạc, vị hậu nhân của tổ tiên này, CMN lại muốn làm trò gì đây?
- Hừ!
Lúc này, Từ Khuyết hừ lạnh một tiếng, nghiêm khắc chỉ trích nói:
- Tuy rằng bây giờ lão phu đã là phó viện trưởng, nhưng lão phu không hi vọng các ngươi đối xử với con trai Từ Khuyết của ta đặc biệt, càng không đồng ý phô trương lãng phí đi làm nghi thức hoan nghênh gì đó, những hành vi này, chúng ta đều phải cấm tuyệt.
Nếu như chúng ta đã mở thư viện, liền phải làm công chính, chú ý dạy người, không nên làm những chuyện phân biệt đối xử gì đó kia, chúng ta phải đi vào quần chúng. . . a không đúng, chúng ta phải quan tâm tới học sinh, hòa vào học sinh, thấu hiểu học sinh, phải kiên trì dùng lý niệm công chính công khai công bằng để dạy học, không thể chia học sinh làm ba bảy loại, cái gọi là mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, chút đạo lý ấy các ngươi còn không hiểu sao?
Trong giây lát, toàn trường hoàn toàn tĩnh mịch.
Phen thuyết giáo liên tiếp này của Từ Khuyết, hoàn toàn khiến mọi người ở đây ngơ ngẩn.
Tuy rằng bọn họ đều là nhân tinh đã tu luyện qua vô số năm, nhưng cái trò của Từ Khuyết ra vẻ này, lại làm cho bọn họ không hiểu gì nhưng cảm thấy rất lợi hại, cảm giác thời điểm này Từ Khuyết chính là một vị tiên sinh dạy học vĩ đại.
- Lý Huyền Kỳ, năm đó ngươi cũng từng là đệ tử của Thiên Cung Viện, lẽ nào bộ viện quy nội viện của Thiên Cung Viện này, ngươi còn không rõ ràng sao?
Lúc này, ánh mắt của Từ Khuyết quét về phía Lý Huyền Kỳ.
Lý Huyền Kỳ ngẩn ra, CMN năm đó ta chỉ là một đệ tử ngoại viện thôi.
- Đúng đúng, Từ huynh nói rất đúng, các ngươi đều nghe rõ ràng cả chứ?
Lý Huyền Kỳ nhìn về phía bọn Lý Thanh Hà nói.
- Rõ ràng rồi.
Lý Thanh Hà bất đắc dĩ đáp.
Nhưng mọi người ở đây cũng bắt đầu cẩn thận ngẫm nghĩ lại một chút, phát hiện lời thuyết giảng này của Từ Khuyết thật sự là có một chút đạo lý.
Bây giờ Thiên Cung Thư Viện, phần lớn tài nguyên đều nằm trong tay người nhà bọn họ, những đệ tử còn lại cơ bản đều là dựa vào tài nguyên của thế lực phía sau mình để tu luyện, vì thế cũng không có tai hại gì xuất hiện.
Nhưng như vậy cũng sẽ tạo thành một ít tình huống, bởi vì đệ tử nghèo túng khuyết thiếu tài nguyên, tu luyện chậm chạp, uổng phí mất tư chất tuyệt hảo.
Nếu như bộ viện quy năm đó của Thiên Cung Viện giống như vị Từ lão này nói tới kia, vậy cũng khó trách năm đó Thiên Cung Viện có thể phát triển mạnh mẽ như vậy, thì ra đây chính là một trong những nguyên nhân.
Mọi người đều bừng tỉnh gật đầu, trong lòng cũng dâng lên một ít kính ý.
Vị Từ lão này có một mặt như thế, bọn họ cũng yên tâm, dù sao điểm xuất phát vẫn là vì tốt cho Thiên Cung Thư Viện, hơn nữa còn lấy mình làm gương, không cho phép thư viện đối xử khác biệt với con trai của hắn, điều này khiến người ta cảm thấy rất có sức thuyết phục.
- Từ lão yên tâm, chúng ta đã rõ ràng rồi.
Cuối cùng, Lý Thanh Hà gật đầu cười nói.
- Ừm, rõ ràng là tốt rồi.
Lúc này Từ Khuyết mới thoả mãn gật đầu, đồng thời nói bổ sung:
- Nhưng lão phu cũng hiểu tâm ý của các ngươi, đến lúc hắn đến, tuy rằng các ngươi không thể phô trương lãng phí làm nghi thức hoan nghênh, nhưng tùy ý đưa chút Tiên Khí hoặc là linh dược gì đó, lão phu cũng sẽ không phản đối, hơn nữa các ngươi đưa lễ, lão phu cũng sẽ nhớ kỹ, đến lúc đó tiến hành thông báo trong toàn bộ học viện, lấy đó để bày tỏ cảm tạ.
- Hả?
Mọi người ở đây lập tức trừng to mắt.
Tặng lễ?
Ngươi đã nói là không làm nghi thức hoan nghênh, nhưng con mẹ nó ngươi lại muốn thu lễ?
- Hả cái gì mà hả? Lão phu cảnh cáo các ngươi, đưa cũng đừng đưa vật quá quý giá, tùy ý làm chút ít lễ vật là được, lễ nhẹ nhàng nặng tình ý, nói thế các ngươi hẳn đã hiểu.
Từ Khuyết trừng hai mắt, quang minh lẫm liệt nói.
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là đưa chút ít lễ vật tượng trưng thôi, vậy thì còn may.
- Haiz, lão phu vẫn là rất lo lắng, sợ các ngươi sẽ hiểu sai ý, đến lúc đó thật sự đưa ra lễ vật quý giá gì đó, thì có chút thẹn thùng rồi.
Thật sự, tin tưởng ta, không sao cả. Chẳng lẽ lão phu lại bởi vì các ngươi tặng lễ vật không đủ quý giá, sau này lại làm khó dễ các ngươi ở trong thư viện, đầu độc đan dược của các ngươi, lúc các ngươi tu luyện vứt ám khí sao? Sẽ không, không bao giờ, yên tâm đi, lão phu tuyệt đối không phải loại người như vậy.
Từ Khuyết điên cuồng ám chỉ.
Mọi người ở đây đã toát ra mồ hôi lạnh, đều đem ánh mắt nhìn về phía Lý Huyền Kỳ, biểu hiện có chút ai oán.
Sư tổ, ngươi xác định là phải đưa người này tới Thiên Cung Thư Viện làm phó viện trưởng sao?
Giờ phút này Lý Huyền Kỳ cũng có chút đau đầu, đột nhiên có chút hối hận, nghĩ lại có phải là lựa chọn của y đã sai lầm hay không.
Mà khi y nhìn thấy hai đạo hồn phách tổ tiên đứng phía sau Từ Khuyết kia, lại xóa đi ý nghĩ dao động rồi.
Y có thể không để ý tới trước đây Từ Khuyết đã làm gì, cũng có thể ở trước mặt đệ tử nhường nhịn Từ Khuyết mọi mặt, nhưng tất cả những thứ này đều thành lập trên người hai đạo hồn phách mạnh mẽ này, không có hai đạo hồn phách này, y không thể cùng Từ Khuyết nói nhiều lời thừa như vậy, đã sớm ra tay một chưởng vỗ chết Từ Khuyết rồi.
Huống hồ bây giờ Từ Khuyết cũng không làm chuyện gì khác người, nhiều lắm chỉ là nhìn qua có chút không biết điều, nhưng không biết điều thì lại làm sao, người mà Thiên Cung Thư Viện chân chính cần lại không phải là hắn, mà là hồn phách của hai vị tổ tiên kia.
. . .
Cuối cùng, ở trong ánh mắt ai oán của một đám người, Từ Khuyết mang theo bọn Husky và Đoạn Cửu Đức, vênh vang đắc ý đi ra mộ thất, hướng về cửa ra.
Bây giờ đã trở thành phó viện trưởng của Thiên Cung Thư Viện, Từ Khuyết cũng không cần phải kiêng kỵ, đương nhiên là từ cửa chính của tổ mộ đi ra ngoài, còn muốn tiện đường đi gặp Khương Hồng Nhan một chút.
Lý Thanh Hà còn tự thân hơn lấy ra một cái lệnh bài phó viện trưởng đưa cho hắn, để hắn thông hành trong Thiên Cung Thư Viện được thuận tiện, còn chuyện hướng về người trong thiên hạ báo Thiên Cung Thư Viện có thêm một vị phó viện trưởng, còn phải chờ sau khi bọn họ kết thúc tế tổ mới có thể làm được.
Từ Khuyết cũng cho rằng lần này có thể vươn mình làm chủ nhân, có hai cái hồn phách trâu bò ở bên cạnh, thế gian này còn có ai dám trêu chọc tới bản bức thánh?
Nhưng mà, liền trong nháy mắt lúc bọn họ mới vừa bước ra khỏi tổ mộ, trên người hai sợi hồn phách đột nhiên bốc hơi lên lên từng tầng từng tầng sương mù, thân thể hồn phách lấy tốc độ rõ rệt, đang kịch liệt tiêu tan.
- Đậu phộng, tiểu tử, mau trở về!
Lúc này Husky kinh ngạc thốt lên một tiếng, lôi Từ Khuyết nhảy trở về bên trong tổ mộ.
Hai đạo hồn phách cũng ngơ ngác sững sờ theo vào, lúc này trên người mới ngừng tiêu tan, khôi phục lại bình thường.
Từ Khuyết lập tức nhíu mày, im lặng.
Tình huống như thế, hắn đương nhiên hiểu là xảy ra chuyện gì, rất tương tự với tình cảnh của Lý Huyền Kỳ, hồn phách của hai người này không có cách nào rời khỏi tổ mộ.
Từ trình độ nào đó mà nói, hồn phách của hai người này kể cả Lý Huyền Kỳ, đều là tồn tại mà thiên đạo không cho phép, tuổi thọ của bọn họ cũng đã tiêu hao hết, đáng ra đã chết, nhưng trái với thiên đạo quy tắc tồn tại đến ngày nay, có khả năng là tổ mộ nắm giữ tác dụng che giấu nào đó, che đậy phần lớn thiên đạo quy tắc, mới giúp cho bọn họ hoàn hảo tồn lưu lại.
Một khi rời khỏi tổ mộ, thiên đạo quy tắc to lớn hơn sẽ buôn xuống, để cát bụi trở về với cát bụi, không nên lưu lại sẽ theo gió tiêu tan.
- Đậu phộng, tính toán ngàn vạn lần, không nghĩ tới bọn họ lại không ra được, phải làm sao bây giờ?
Husky căm tức nói.
Vệ sĩ mạnh mẽ như vậy, nó cũng cực kì đỏ mắt, nếu như không mang đi ra ngoài được, vậy sao có thể muốn làm gì thì làm?
- Kỳ thực lão đầu ta cảm thấy lưu bọn họ lại nơi này, cũng không phải là một việc xấu, dù sao Lý Huyền Kỳ cũng ở đây, tương đương với có một con tin rơi vào trong tay chúng ta, Thiên Cung Thư Viện khẳng định cũng không dám làm gì chúng ta.
Đoạn Cửu Đức vuốt cằm, mở miệng nói.
Từ Khuyết lập tức cười khổ lắc đầu:
- Ngươi muốn bọn họ lưu lại, vậy cũng cần bọn họ chịu lưu lại.
Không sai, dưới tình huống bất đắc dĩ, để hai đạo hồn phách này lại trong tổ mộ cũng không phải là chuyện xấu.
Nhưng vấn đề là hai đạo hồn phách này đã xem hắn thành con của mình, hắn đi tới chỗ nào, hai đạo hồn phách này theo tới chỗ đó, vừa nãy lúc bước ra tổ mộ, hai đạo hồn phách này liền lập tức xuất hiện tình huống tiêu tan, nhưng bọn họ vẫn liều mạng, vẫn ngơ ngác đứng ở bên cạnh hắn.
Cho nên muốn để cho bọn họ lưu lại, trừ phi chính hắn cũng lưu lại, hoặc là lấy sợi phân hồn của Hiên Viên Uyển Dung từ bên trong cung điện ra, để cho nàng lưu lại.
Nhưng hiển nhiên những việc này đều rất không khả thi, một mặt là hắn không thể lưu lại, mặt khác hắn cũng không có năng lực lấy phân hồn của Hiên Viên Uyển Dung ra, dù sao đạo phân hồn kia đã rơi vào ngủ say, phải đợi chờ bản thể đến mới có thể thức tỉnh.
- Tiểu tử, nếu không ngươi liền lưu lại đi, bản thần tôn thay thế ngươi đi ra ngoài muốn làm gì thì làm.
Husky nhìn về phía Từ Khuyết, đảo mắt nói.
- Cút!
Từ Khuyết ý giản ngôn hãi đưa ra đáp án.
- Kỳ thực. . .
Lúc này, Liễu Tĩnh Ngưng vẫn đang đứng ở một bên suy tư, đột nhiên mở miệng:
- Cũng không phải là không có cách nào mang bọn họ an toàn rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận