Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1339: Cướp Chơi Thôi

Husky cho rằng, thế gian này nếu như có thời khắc hạnh phúc nhất, vậy thì là năm đó lần đầu tiên được ăn đậu hủ thúi.
Vậy nếu như có thời khắc vui vẻ nhất, thì chính là giờ phút này.
Ở ngoài Trân Bảo Các của Thiên Cung Thư Viện, đoàn người Từ Khuyết đứng ở cửa lớn, biểu hiện nóng lòng muốn thử, trên mặt hưng phấn nở nụ cười tràn trề.
Từ Khuyết tay cầm lệnh bài phó viện trưởng, có thể tùy ý đi khắp mọi nơi Thiên Cung Thư Viện, đương nhiên cũng bao gồm Trân Bảo Các có cấm chế cường đại nhất này.
Nơi này lúc trước Husky và Đoạn Cửu Đức đã nỗ lực rất lâu, đều không thể đến được, bây giờ lại bị một tấm lệnh bài của Từ Khuyết quyết định, hai người này sao có thể không cảm thấy kích động.
- Ngã từ nơi nào thì đứng lên từ nơi đó, ngày hôm nay bản thần tôn muốn chuyển sạch nơi đây.
Husky vung tay hô to, phát tiết cảm giác không thoải mái trong lòng!
- Đúng, đúng, nói đúng.
Đoạn Cửu Đức cũng hô to.
Từ Khuyết trợn tròn mắt, không nói gì nói:
- Hai người các ngươi đừng thất đức như vậy có được hay không, làm người cần có điểm mấu chốt, đừng quên quy củ Tạc Thiên Bang chúng ta, vào xem là được, kiên quyết không lấy một kim một chỉ, hiểu chưa?
Lời này vừa nói ra, khiến Mạc Quân Thần vô cùng kinh ngạc, Tạc Thiên Bang còn có điểm mấu chốt?
Không lấy một kim một chỉ? Thật sự vào xem rồi đi ra?
Thời gian y nghi hoặc không kéo dài bao lâu, Husky đã nháy mắt cười nói:
- Hiểu rõ, ngoại trừ kim với chỉ, tất cả mọi thứ khác đều mang đi!
- Ừm!
Lúc này Từ Khuyết mới thoả mãn gật đầu, điểm mấu chốt lúc nào cũng cần kiên trì.
Mạc Quân Thần suýt chút nữa đã phun máu, hóa ra điểm mấu chốt lại là không lấy một cây kim một cọng chỉ à.
- Tiểu tử, nhanh nhanh mở cửa lớn ra, bản thần tôn khát khao khó nhịn rồi.
Husky giục gấp.
Từ Khuyết cười nhẹ, giơ lệnh bài lên, vỗ tới trên cửa Trân Bảo Các.
Ầm!
Sau một tiếng vang thật lớn, mấy lớp cấm chế cuối cùng trên cửa chính cũng triệt để tản đi, cửa lớn dày nặng chậm rãi mở ra, động tĩnh khá lớn.
Nhưng nơi này có vô số cấm chế, đệ tử bên ngoài căn bản không thể tới gần, giờ khắc này cũng không ai cảm thấy được động tĩnh của nơi này.
Lớn cửa vừa mở ra, một luồng khí tức tiên linh trong nháy mắt đập tới trước mặt, thấm ruột thấm gan.
Rõ ràng, trong này cất giấu vô số linh dược, cấp bậc đều thượng thừa.
Liếc mắt nhìn tới, tất cả mọi người đều ngây người.
Bên trong Trân Bảo Các, có kết cấu một toà tháp cao, tương tự như Đồ Thư Quán xưa cũ, cao mười mấy tầng, ở giữa là một chiếc cầu thang xoắn ốc, vách tường bốn phía bày vô số đan dược cùng pháp quyết, trên tầng cao nhất là một đống pháp khí và Tiên Khí.
- Ha ha, tất cả đều là của bản thần tôn rồi!
Husky cười lớn một tiếng, lập tức muốn xông vào.
Từ Khuyết lại đột nhiên biến sắc, vội vàng đè Husky trên mặt đất, ánh mắt trực tiếp quét về bên trong Trân Bảo Các.
Dưới cầu thang xoắn ốc kia, có một ông già đang ngồi.
Hai mắt ông lão khép hờ, giống như đang nghỉ ngơi, cả người thu liễm khí tức, nhưng loáng thoáng lại tạo cho người ta một cảm giác bất an.
Rõ ràng, đây là một nhân vật đáng sợ.
- Ồ?
Lúc này, ông lão giống như mới vừa tỉnh lại, mở mắt ra quét về phía đám người Từ Khuyết, kinh ngạc nói:
- Làm sao lại nhiều người như vậy đi vào? Chẳng lẽ gần đây thư viện lại tiến hành cuộc tỷ thí gì sao, thôi, đưa thủ dụ của viện trưởng ra đi.
- Thủ dụ? Thủ dụ gì, ông lão, ngươi nhìn cho rõ ràng, người bên cạnh bản thần tôn chính là phó viện trưởng mới nhậm chức.
Husky trừng mắt, chỉ vào Từ Khuyết rồi hô lên với ông lão kia.
Vừa nãy nó cũng sợ hết hồn, nó chỉ nhìn bảo vật bên trong Trân Bảo Các, lại không phát hiện bên trong còn có người thủ các, suýt chút nữa đã vọt vào.
- Phó viện trưởng?
Ông lão nhíu nhíu mày, nhìn Từ Khuyết một chút, lập tức lắc đầu nói:
- Phó viện trưởng đúng là có tư cách tiến vào đây, các ngươi có thể xem bất kỳ pháp quyết nào ở đây, nhưng không thể mang đi bất luận vật gì, trừ phi có thủ dụ của viện trưởng.
Nói xong, y nhắm hai mắt lại lần nữa, tiếp tục nghỉ ngơi.
Hiển nhiên ông lão nghĩ đoàn người Từ Khuyết đi vào xem pháp quyết, cũng không nghĩ quá nhiều, vì thế dựa theo thông lệ nói ra chút quy tắc, rồi không tiếp tục để ý.
Nhưng điều này khiến trong lòng đám người Từ Khuyết trong nháy mắt nguội một nửa.
Hoá ra náo loạn hơn nửa ngày, tiến vào trong này, còn phải có thủ dụ của viện trưởng mới có thể mang vật đi?
Mẹ nó, lần này phiền phức rồi.
- Tiểu tử, lần này làm sao bây giờ?
Husky nhìn về phía Từ Khuyết, truyền âm hỏi, trên thực tế là muốn hỏi hắn có muốn gọi ra hai hồn phách kia ra, mạnh mẽ cướp hay không.
- Trước tiên vào xem một chút đã.
Từ Khuyết trầm ngâm một lát, lắc đầu nói.
Lông mày của hắn nhíu chặt, nếu như gọi ra hai hồn phách này, hắn có niềm tin tuyệt đối có thể chuyển sạch mọi thứ ở nơi này đi, nhưng một khi gọi ra hai đạo hồn phách, nhất định phải phải có Thiên Kim Phục Sinh Đằng bù đắp, bằng không hai hồn phách kia cũng khó có thể duy trì.
Vì thế trước khi động thủ, hắn cần điều tra trước một chút, xem trong Trân Bảo Các có Thiên Kim Phục Sinh Đằng hay không, hoặc là linh dược khác có công hiệu tương tự không.
Nếu như có thể bù được tiêu hao của hai hồn phách kia, vậy có thể trắng trợn cướp đoạt Trân Bảo Các một lần, chỉ cần hai hồn phách có thể doạ ông lão kia được rồi.
Nhưng đi xem một vòng.
Từ Khuyết nhìn thấy vô số pháp quyết, nhìn thấy vô số linh dược, nhưng lại không có Thiên Kim Phục Sinh Đằng, linh dược có công hiệu tương tự tuy rằng cũng có, nhưng số lượng lại ít đến đáng thương.
Đây cũng không phải do nội tình của Thiên Cung Thư Viện yếu, luận về giá trị quý giá, trong này có không ít linh dược có cấp bậc vượt xa Thiên Kim Phục Sinh Đằng, nhưng những thứ kia đều không phải thứ Từ Khuyết cần.
- Ta kháo, ngay cả một cây Thiên Kim Phục Sinh Đằng cũng không có?
Husky nhìn kỹ mấy lần, cuối cùng ảo não mắng.
- Đó là linh dược đặc sản của Thần Nông Thị tộc, trên căn bản những thế lực khác đều rất khó tìm được, cũng bởi vì điểm này, nó mới quý giá.
Liễu Tĩnh Ngưng lắc đầu nói, tuy rằng sớm có dự liệu, nhưng không nghĩ tới Thiên Cung Thư Viện lại không có lấy một cây.
Tính ra lúc trước đám hộ vệ đưa cả 200 cây Thiên Kim Phục Sinh Đằng cho Từ Khuyết, đủ để chứng minh bọn họ có bao nhiêu thành ý, đồng thời cái giá phải trả cũng cực kỳ lớn rồi.
- Tiểu tử, làm sao bây giờ? Lẽ nào thật sự từ bỏ?
Husky nhìn về phía Từ Khuyết, có chút không cam lòng.
Nhiều bảo bối như vậy bày trước mắt, không lấy được thì thực sự không có thiên lý.
- Lão đầu ta ngược lại thật sự có một biện pháp.
Lúc này, Đoạn Cửu Đức thấp giọng cười nói:
- Đầu tiên chúng ta có thể đi Thần Nông Thị tộc một chuyến, lại trở về. . . khà khà khà.
- Không được, như vậy quá phiền phức, đến thời điểm đó đám người Lý Thanh Sơn và Lý Thanh Hà kia đều đã trở về, chúng ta sẽ không tiện ra tay.
Husky lắc đầu nói.
Từ Khuyết lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, lông mày hơi nhăn lại:
- Đoạn lão đầu nói rất có đạo lý, chúng ta nên đi Thần Nông Thị tộc trước, ở Thiên Cung Thư Viện không thể gấp gáp động thủ.
- Vì sao?
Husky ngạc nhiên.
- Đừng quên, Hồng Nhan vẫn còn đang bế quan ở chỗ này, nhỡ may chúng ta đắc tội với Thiên Cung Thư Viện, dù có hai hồn phách kia, rất khó đảm bảo sẽ không bức bọn họ cuống lên, chẳng bằng trước tiên thận trọng một chút, đi một chuyến tới Thần Nông Thị tộc rồi trở về, Hồng Nhan cũng sắp xuất quan, hắc hắc, đến thời điểm đó vơ vét một lần rồi thuận tiện mang theo Hồng Nhan rời đi, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao.
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
Husky nghe vậy, cũng đành gật đầu:
- Được rồi, vậy bản thần tôn tạm thời buông tha những bảo bối này, bất quá nói đi cũng phải nói lại, tiểu tử, đến lúc đó ngươi đừng có độc chiếm, cần chia sẻ với mọi người.
- Bình tĩnh đi, trên thực tế những thứ này đối với ta cũng không có tác dụng lớn, thuần túy chỉ cướp chơi mà thôi.
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng.
Husky và Đoạn Cửu Đức đồng thời nở nụ cười, a, ngươi cứ trang bức đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận