Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 591: Đi Ra! Đi Ra!

- Nếu đây là tâm ý của ngươi, vậy lão hủ sẽ nhận lấy tấm phù lục này của ngươi.
Cuối cùng Khương Ly Mộc cũng giơ tay lên, nhận lấy tấm phù lục kia.
Nhưng trong lòng ông ta vẫn không tin đây là Súc Địa Thành Thốn Phù trong truyền thuyết.
Ngay cả người của Cung gia và Bạch gia cũng không tin, dù sao đó chỉ là truyền thuyết, vì thế bọn họ cũng không cướp giật, để Khương Ly Mộc lấy phù lục.
Nhưng sau đó khóe miệng Khương Ly Mộc khẽ cong lên một nụ cười lạnh lẽo, lạnh lùng nói:
- Tiểu hữu, thần vật trên tay ngươi kia, cũng lưu lại đi!
- Chuyện này không thể nào! Đây là ranh giới cuối cùng của ta rồi!
Từ Khuyết lập tức từ chối, vẻ mặt cảnh giác lùi về sau.
- Hừ, chuyện này không do ngươi quyết định!
Khương Ly Mộc hừ lạnh một tiếng, ra tay vô cùng nhanh.
Ầm ầm!
Phía trên không trung bỗng nhiên xuất hiện một đám mây đen ngưng tụ, hóa thành cự chưởng, bao phủ mấy người Từ Khuyết.
- Đi!
Từ Khuyết biến sắc, vô cùng tức giận, trong tay nhanh chóng bóp vỡ một tấm Thần Hành Độn Tẩu Phù, nắm tay Liễu Tĩnh Ngưng và bắt lấy Husky, thân hình mơ hồ tại chỗ.
Ầm!
Lúc này, cự chưởng trên không trung đã chém xuống, phát ra một tiếng nổ vang, đất rung núi chuyển, mặt đất bị đánh ra một hố lớn, cây cối bốn xung quanh hoàn toàn đổ nát.
Một đòn của cường giả Luyện Hư kỳ, quả nhiên không tầm thường.
Nhưng mấy người Từ Khuyết đã an toàn trốn mất.
Người của ba đại gia tộc nhất thời thay đổi sắc mặt, vẻ mặt ngơ ngác.
n họ chạy?
- Chuyện này...
- Lẽ nào hắn thật sự có Súc Địa Thành Thốn Phù?
Khương Ly Mộc lại ngạc nhiên mừng rỡ, nắm chặt phù lục trong tay, trái tim bắt đầu tăng nhanh.
Ánh mắt lão giả Cung gia và Bạch gia cũng gắt gao tập trung vào Thần Hành Độn Tẩu Phù trên tay Khương Ly Mộc, trong lòng vô cùng ảo não, nếu biết là thật, khi nãy phải sớm bắt tiểu tử kia một chút, hoặc là lấy thêm vài tờ rồi.
- Hai vị, khi nãy các ngươi cũng nhìn thấy, đây là vật tiểu tử kia cho ta để bồi tội, lẽ nào các ngươi muốn cướp sao?
Khương Ly Mộc chú ý tới vẻ mặt hai người bên cạnh, trầm giọng nói.
Lão giả Cung gia và Bạch gia trầm mặc một chút, sau đó lắc đầu nói:
- Khương lão nhi, coi như ngươi gặp may mắn.
- Ha ha, tạo hóa thôi! Nhưng tiểu tử kia có nhiều vật thần kỳ như vậy, lai lịch nhất định không tầm thường, có lẽ trên người còn có nhiều đồ vật thần kỳ nữa, chúng ta phải lập tức tìm người vẽ ra chân dung hắn, lùng bắt hắn khắp trở về!
Khương Ly Mộc rạo rực cười nói.
Cung gia lão giả gật đầu:
- Không sai, nếu có thể bắt được tiểu tử này, sau này thực lực ba đại gia tộc chúng ta nhất định có thể tăng mạnh, xưng bá một giới này.
- Được rồi, đừng nói nhảm, nhanh đem thần vật kia ra, tộc nhân ta lập tức sẽ chạy đến, phải để bọn họ cũng nhìn vật thần kỳ này.
Vẻ mặt Bạch gia lão giả không kiên nhẫn nói.
Khương Ly Mộc cười cợt, cẩn thận thu lại Thần Hành Độn Tẩu Phù, sau đó bước lên trước một bước, chấp tay lại nhanh chóng bấm thủ ấn, hô khẩu quyết:
- Đi ra đi, ta hơn cầm!
- Hả?
Đột nhiên, nụ cười trên mặt Khương Ly Mộc cứng lại.
Lão giả Cung gia cùng Bạch gia cũng nhíu mà lại.
- Ta rõ ràng đọc đúng rồi, tại sao không có phản ứng?
Lúc này, Khương Ly Mộc bắt đầu hoảng sợ, vừa nãy ông ta quá tự tin, cho rằng Từ Khuyết tuyệt đối không dám lừa mình, nhưng hiện tại, ông ta tựa hồ đã ý thức được, có lẽ mình đã rơi vào một cái hố càng to hơn.
Đùng!
Ông ta lại bấm thủ ấn, hô lớn:
- Đi ra đi, ta hơn cầm!
- Đi ra a!
- Đi ra a!
Khương Ly Mộc tức đến nổ phổi, mồ hôi đầu đầy, trái tim hoàn toàn rơi xuống đáy vực.
Bên cạnh ông ta có hai luồng sát khí đang gắt gao khóa chặt.
- Khương lão nhi, ngươi muốn dở trò gian gì?
Sắc mặt lão giả Cung gia âm trầm hỏi.
- Ta có thể dở trò gì? Các ngươi cũng nhìn thấy, khẩu quyết là giả!
Khương Ly Mộc cắn răng nghiến lợi nói.
- Hừ, Khương lão nhi, người đừng không biết xấu hổ? Ngươi coi chúng ta là kẻ ngu sao?
Lão giả Bạch gia cũng tức giận rồi.
Khẩu quyết cùng thủ ấn, bọn họ vừa nghiệm chứng từ trên người Từ Khuyết, đây là thật sự.
Thế mà hiện tại lão già này còn dám mặt dày n là giả, có mà lão muốn nuốt thần vật này một mình.
- Ta nói với các ngươi, chúng ta đều bị tên tiểu tử kia lừa rồi, đây là một âm mưu!
Khương Ly Mộc giận dữ nói.
Lão giả Cung gia lại càng căm tức hơn, mắng to:
- CMN, ngươi nhanh giao thần vật đây, bằng không ngày hôm nay ngươi không thoát được đâu!
Nói rồi Cung gia lão giả bước lên một bước về phía trước, chân nguyên trên người tuôn ra, ngưng tụ thành một biển lửa cuồng bạo, che kín bầu trời, phong tỏa bốn phía.
Cheng!
Một tiếng rung lanh lảnh, trong tay lão giả Bạch gia dĩ nhiên đã có thêm một thanh lợi kiếm.
Khương Ly Mộc thấy thế thì cả giận nói:
- Các ngươi đều là kẻ ngốc sao? Lại muốn ra tay với ta!
Ông ta không thể không giận, bởi vì ông ta hiểu rõ, một mình ông ta tuyệt đối đánh không lại hai người này.
- Ngươi không giao ra thần vật ra được, thì đừng trách chúng ta.
Trong mắt lão giả Cung gia lóe lên tia sáng lạnh lẽo, trực tiếp ra tay giết tới Khương Ly Mộc.
Bạch gia lão giả ngẩn ra, dường như không ngờ tới Cung gia lão giả lại động thủ thật.
Nhưng nghĩ lại thì giữa hai người này vó cừu oán, hiện tại Khương Ly Mộc còn muốn độc chiếm bảo vật, đổi thành ai khác cũng sẽ tức giận.
Lúc này, Bạch gia lão giả cũng không chần chờ nữa, trực tiếp lấy ra lợm.
"Đùng!"
Một tia bạch quang sáng chói, vô số quang kiếm ngưng tụ thành một kiếm tráo, chém về phía Khương Ly Mộc.
- Vô sỉ, hai lão thất phu các ngươi, đầu đều bị lừa đá hết rồi!
Khương Ly Mộc tức giận, trong lòng tràn đầy uất ức, ông ta sắp tức giận đến mức bùng nổ.
Chỉ có ông ta biết rõ, mình hoàn toàn bị Từ Khuyết hại thảm.
Nhưng hiện tại đối mặt với hai cường giả thực lực không kém mình, ông ta không dám xem thường, nhưng cũng không dám đánh lâu, chỉ có thể nghĩ biện pháp chạy trốn trước.
Trốn?
Đúng rồi, Súc Địa Thành Thốn Phù!
Ánh mắt Khương Ly Mộc sáng ngời, giống như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, trong tay ngưng tụ cự lực, sau khi đẩy lui lão giả Cung gia, lập tức bóp vỡ tấm phù lục mà Từ Khuyết cho mình.
- Khương lão nhi, ngươi dám chạy?
- Nhanh ngăn lão lại!
Lão giả Cung gia và Bạch gia liền biến sắc, lập tức đánh về phía Khương Ly Mộc.
Vèo!
Nhưng lúc này hư không đột nhiên vặn vẹo, không đợi bọn họ tới gần, thân ảnh Khương Ly Mộc đã trực tiếp biến mất tại chỗ.
Dù sao, Từ Khuyết cố ý cho ông ta một tấm trung cấp Thần Hành Độn Tẩu Phù, chính là vì muốn ông ta chạy.
Mà Khương Ly Mộc thật sự thành công chạy đi.
Nhưng cũng chính vì như vậy, ông ta đã hoàn toàn mang lấy tội danh độc chiếm thần vật.
Vèo! Vèo! Vèo!
Lúc này, tu sĩ trong thành cổ từ xa vọt tới.
Trong miệng bọn họ luôn hô là tới cứu Từ Khuyết, nhưng thực ra phần lớn người chỉ đỏ mắt nhìn thần vật kia, muốn tìm lấy một cái cớ đường hoàng để tranh đoạt.
Tuy rằng ba đại gia tộc rất cường hãn, nhưng tất cả mọi người biết bọn họ chỉ có ba Luyện Hư kỳ đến, mà tu sĩ ở cổ thành có nhiều người như vậy, đến thời điểm cướp đồ vật xong, ba đại gia tộc cũng không tra được là ai cầm.
Vì thm người kia căn bản không sợ, cùng chen chúc tới.
Nhưng khi đám người kéo tới thì mọi người đều sửng sốt.
Hiện trường vô cùng bừa bộn, hiển nhiên là vừa có tranh đấu xảy ra, khi nãy bọn họ ở phía xa cũng nhìn thấy huy mang.
Mà hiện tại thiếu niên kia không còn ở đây, Khương gia lão giả cũng không thấy, chỉ còn dư lại hai vị cường giả của Cung gia và Bạch gia, cùng với đám thiên tài trẻ tuôi và hạ nhân của ba đại gia tộc đang đứng đó sững sờ.
- Ba đại gia tộc lại ác độc như vậy, cắt đá đại hội vừa kết thúc, thế mà đã ra tay giết người!
Trong đám người đột nhiên có kẻ hô lớn.
- Không nghĩ tới chúng ta lại tới chậm, thiếu niên thiên tài kia đã bị giết, ngay cả thi thể cũng không lưu lại.
- Các ngươi thật độc ác, như thế mà không cảm thấy ngại khi xưng là ba đại gia tộc? Mau giao ra thần vật đi!
- Đúng, giao ra thần vật, các ngươi không có tư cách nắm giữ nó!
- Thần vật này thuộc về mọi người, thuộc về tu sĩ khắp thiên hạ!
...
Lập tức, ngoại trừ Khương Ly Mộc, những người còn lại của ba đại gia tộc, trong nháy mắt đã trở thành mục tiêu của mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận