Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1016: Ngục Giam Phong Vân (1)

- Ngươi. . . ngươi muốn làm gì?
- Nơi này là nhà lao, ta cảnh cáo ngươi, chớ có làm loạn.
Tu sĩ trẻ tuổi ở phòng giam đối diện có chút bối rối nói.
Không biết vì sao, lúc nhìn thấy loại nụ cười cùng ánh mắt trên mặt Từ Khuyết kia, nội tâm của y lại có chút không nhịn được cảm thấy run rẩy, giống như bị một loại tồn tại đáng sợ nào đó nhìn chăm chú.
- Ha ha, ngươi sợ cái gì? Chúng ta đều bị giam ở bên trong, đều không ra được, hắn có thể làm gì chúng ta?
Lúc này, người ở mấy cái phòng giam gần đó cười to lên.
- Đúng thế, huống hồ tên này cũng chỉ mới là Hợp Thể kỳ, đừng nói là hắn không ra được, coi như là ra được, hắn còn có thể làm gì chúng ta?
- Tiểu tử, ngươi có muốn làm ác, cũng cần phải có tư cách làm chuyện ác mới được.
- Ha ha ha!
Đám người còn lại trong phòng giam đều cười to theo, tràn đầy trào phúng.
Bọn họ không hoảng loạn một chút nào, những cửa nhà lao này đều là vật liệu đặc chế, ngay cả cường giả Nhân Tiên cảnh đều không mở nổi, chớ nói chi Từ Khuyết chỉ mới là Hợp Thể kỳ.
Hơn nữa cho dù Từ Khuyết đi ra, muốn ra tay với bọn họ, bọn họ cũng có thể tiến hành phòng ngự, căn bản không cần phải kiêng kỵ.
Vèo!
Lúc này, vài đạo ánh sáng lóe lên.
Trong mấy gian phòng giam trống không khác, đột nhiên có thêm mấy bóng người, chính là bọn Khương Hồng Nhan.
- Ồ, tới nhanh vậy sao?
Nguyên bản Từ Khuyết còn muốn động thủ bắt đầu gây sự, nhưng thấy mấy người bọn Khương Hồng Nhan đã đi vào, lại không khỏi kinh ngạc.
Trước sau cũng mới chỉ được một lúc, tại sao lại đến nhanh như vậy?
- Gào, nhà lao này thật sự không phải là để cho người ở, tiểu tử, ngươi ở chỗ nào? Bản thần tôn đi vào rồi đây!
m thanh lẫm lẫm liệt liệt của Husky vang lên.
Từ Khuyết trợn tròn mắt:
- Đừng hô, CMN ta ở sát vách với ngươi đây.
- Sát vách? Không có mà, bản thần tôn không nhìn thấy ngươi!
Husky sợ hết hồn.
- Đậu phộng, bị vách tường ngăn cách thì ngươi nhìn cái quỷ gì.
Từ Khuyết không biết nói gì.
Những vách tường này hắn thử cũng không cần thử, vừa nhìn liền biết đập không nổi, bằng không lúc trước ở bên ngoài dùng tam sắc Hỏa Liên đã sớm nổ nát.
Duy nhất có thể động tay chân, chính là cánh cửa phòng giam kia, còn mở như thế nào, đương nhiên là phải giao cho hệ thống.
- Hệ thống, mở khóa cửa phòng giam cho ta.
Lúc này Từ Khuyết gọi ra hệ thống nói.
Ding, trải qua kiểm tra, phí mở khóa là một vạn điểm trang bức, có tiếp tục hay không?
Hệ thống đáp lại nói.
Từ Khuyết đã quen với loại hành vi gian thương này của hệ thống, trực tiếp đáp:
- Tiếp tục mở, bản bức thánh còn có thể thiếu 10 ngàn điểm trang bức này sao? Đến, thuận tiện cũng mở khóa cửa phòng giam đối diện kia ra luôn đi.
Ding, tiêu hao 20 ngàn điểm trang bức, mở ra hai cánh cửa, bắt đầu tiến vào trạng thái mở khóa, dự tính cần phải chờ mười phút, mời kiên trì chờ đợi.
Hệ thống đáp lại, sau đó liền bắn ra một cái giao diện cửa sổ nhỏ, tiến hành đếm ngược.
Từ Khuyết cũng không nhàn rỗi, nhìn về phía Khương Hồng Nhan hỏi:
- Hồng Nhan, Phỉ Phỉ, các ngươi vào đây như thế nào thế? Lại nhanh như vậy?
Khương Hồng Nhan cười nhạt, xoay tay lấy ra một cái trang sức nhỏ.
Từ Phỉ Phỉ cũng nghịch ngợm nở nụ cười, tiếp đó cũng lấy ra một cái khuyên tai tinh xảo, cười hì hì nói:
- Chúng ta trộm ít đồ là đi vào được rồi.
- Trời ạ, các ngươi lại còn đi ăn trộm! Từ Phỉ Phỉ, ngươi đừng dạy xấu chị dâu của ngươi nha.
Từ Khuyết lộ ra vẻ khoa trương nói.
Từ Phỉ Phỉ lập tức trừng to mắt, tỏ vẻ không phục nói:
- Không biết xấu hổ, rõ ràng ngươi mới dạy xấu Hồng Nhan tỷ.
Từ Khuyết cười nhẹ, dời cái đề tài này đi, hỏi:
- Husky cùng Bát Đầu đại xà làm sao đi vào?
- Gào! Bản thần tôn làm một đại sự kinh thiên.
Husky lập tức hô to.
Từ Phỉ Phỉ nói bổ sung:
- Hai đứa chúng nó ở trên đường nhổ nước miếng vào lẫn nhau, bị giam vào.
- Này này này, nữ oa tử, lời không thể nói lung tung, bản thần tôn phun ra có thể gọi là nước miếng sao? Đó là nước thần đấy.
Husky lập tức giải thích.
- Chà chà, Husky, không nghĩ tới ngươi lại không có lòng công đức như thế, quá buồn nôn, lại còn nhổ nước miếng.
Từ Khuyết tỏ vẻ ghét bỏ nói.
- Đậu phộng, không phải là ngươi cùng từng nhổ sao?
Husky lập tức giận dữ.
Mọi người ở đây lại nghe tới kinh hãi, rất ngạc nhiên.
Từ bên trong đối thoại của bọn Từ Khuyết, mọi người rõ ràng đều nghe được, bọn họ đều là cố ý làm chuyện xấu để đi vào.
Nhưng nơi này là Thiện Ác thôn, ai cũng tranh nhau làm việc thiện, mấy người mới này lại đi ngược lại con đường cũ, làm chuyện ác, đến cùng là tại sao?
Đầu óc của tất cả mọi người đều mơ hồ, mơ hồ đánh giá mấy người bọn Từ Khuyết.
- Nhìn cái gì vậy? Các ngươi đừng tưởng rằng sẽ không sao, đợi chút nữa ta đi ra ngoài liền sẽ để các ngươi xem thử xem, để cho các ngươi nhặt xà phòng rồi hoài nghi cuộc đời!
Từ Khuyết nhìn thấy ánh mắt của mọi người quét tới, lập tức mở miệng quát lên.
Mọi người vừa nghe thấy vậy, lập tức cười lạnh thành tiếng:
- Người trẻ tuổi, đừng quá làm càn.
- Mọi người ở đây đều giống nhau, ngươi liền nhà lao đều không đánh sập được chút nào, còn dám uy hiếp chúng ta?
- Trừ phi ngươi có thể phá tan cái cửa sắt này, bằng không cho dù ngươi triển khai pháp quyết ở bên trong cũng không đụng được tới chúng ta một chút nào.
- Mấy người các ngươi thực sự là điếc không sợ súng, tiến vào nơi này, đời này cũng đừng hi vọng có thể đi ra ngoài.
- Ha ha, chưa từng thấy ai ngu xuẩn như vậy, còn nói muốn đi ra cho chúng ta đẹp mặt.
- Ha ha, người trẻ tuổi, ngươi đi ra đi.
- Ngươi có thể bước ra khỏi cửa lao nửa bước, đầu của lão tử đều chém xuống đưa cho ngươi.
- Đúng rồi, làm đi, chúng ta ở chỗ này, ngươi đi ra đánh chúng ta đi? Ha ha ha!
Mọi người lại bắt đầu châm biếm, trắng trợn cười lớn, tựa hồ như vậy mới có thể hả giận.
"Răng rắc!"
Đang lúc này, đột nhiên một tiếng vang giòn giã vang lên, khóa cửa sắt phòng giam của Từ Khuyết đột nhiên buông lỏng, tự mở ra.
Trong giây lát, không khí trong toàn bộ phòng giam giống như bị đọng lại.
- Ồ ha ha ha, cửa mở rồi này.
Lúc này Từ Khuyết lộ ra nụ cười bỉ ổi, con mắt liếc nhìn mọi người, cười híp mắt nói:
- Vừa rồi các ngươi nói cái gì? Chặt đầu đưa cho ta? Bảo ta đánh?
Dứt tiếng, chỉ nghe "Loảng xoảng" một tiếng, cửa phòng giam bị Từ Khuyết đẩy ra.
Trong nháy mắt tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ, há to miệng, khó có thể tin.
Làm sao có khả năng?
Hắn thật. . . thật sự mở ra rồi?
Đậu phộng, hắn làm như thế nào được?
"Ầm!"
Đột nhiên, một tiếng kim loại rung to lớn vang lên.
Từ Khuyết một chưởng vỗ ở trên cửa sắt phòng giam đối diện, khóe miệng nhếch lên một vệt ý cười, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tên trẻ tuổi tu sĩ ở bên trong.
- Làm. . . làm càn, ngươi muốn gì?
Tu sĩ trẻ tuổi lập tức sợ hết hồn, không nhịn được lùi lại phía sau, vô cùng sốt sắng nói.
Dù cho cảnh giới của y cao hơn Từ Khuyết, nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt cùng khí thế của Từ Khuyết, trong lòng y lại có chút sợ hãi.
- Ta muốn làm gì? Ngươi nói xem ta muốn làm gì đây?
Từ Khuyết bắt đầu cười hắc hắc, vuốt cục xà phòng trong tay, ngón tay nhẹ nhàng buông lỏng, cục xà phòng trực tiếp rơi xuống đất, trượt vào trong phòng giam.
Tu sĩ trẻ tuổi cho rằng đó là loại ám khí gì, lập tức né sang bên cạnh, cực kỳ cảnh giác.
- Trốn cái gì? Nhặt cục xà phòng lên đi, ta sẽ buông tha cho ngươi.
Lúc này Từ Khuyết quát lên.
Tu sĩ trẻ tuổi ngẩn ra, ngược lại bị một tiếng quát này của Từ Khuyết đánh thức, trong nháy mắt trong lòng dâng lên một luồng khí nóng.
Buông tha cho ta?
CMN, ta đường đường là tồn tại Bán Tiên cảnh, còn cần một Hợp Thể kỳ như ngươi buông tha?
Trong nháy mắt, y sầm mặt lại, lạnh lùng nói:
- Thứ hỗn trướng, ngươi có gan thả ta ra ngoài, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi chết không toàn thây.
- Được, ngày hôm nay ta liền thả ngươi đi ra đơn đấu.
Lông mày của Từ Khuyết nhíu lại, vung tay lên, trực tiếp đập một cái vào cửa sắt phòng giam đối phương.
"Ầm!"
Khóa cửa vốn đã được hệ thống mở ra, trong nháy mắt bị một quyền của Từ Khuyết đập bay, rơi xuống mặt đất.
Cửa sắt của phòng giam, lập tức chậm rãi bị đẩy ra.
Trong nháy mắt, mọi người ở đây nhìn tới sửng sốt.
Tình huống đây là như thế nào?
CMN, một đập liền phá tan khóa cửa?
Thực lực của tên này như thế nào?
- Ngươi. . . ngươi làm cái gì thế?
Tu sĩ trẻ tuổi cũng sửng sốt, một lần nữa kinh hãi nhìn về phía Từ Khuyết, ngược lại có chút không dám ra tay tùy tiện.
- Đến đây, không phải đã nói là muốn đơn đấu sao, ta ở đây chờ ngươi, mau tới đây.
Từ Khuyết lộ ra vẻ ngạo nhiên, đứng ở cửa lớn hô.
Tư thái khí thế bàng bạc kia, thêm vào hắn đã mở hai cánh cửa, lập tức doạ dẫm không ít người ở đây.
Kể cả tu sĩ trẻ tuổi ở bên trong, ánh mắt của mọi người đều có chút thay đổi, không còn dám xem thường Từ Khuyết nữa.
Từ Khuyết cũng đứng ở tại chỗ, hai tay chống nạnh, quay về tu sĩ trẻ tuổi kêu gào lên.
- Này, ngươi phát ngốc cái gì đấy? Ngươi đến đây đi!
- Ngươi tới đây.
- CMN, sẽ không phải là không dám chứ?
- Như vậy đi, ta chấp ngươi một tay được chưa?
- Còn không được à? Vậy thôi đi, ta trở lại đây.
Nhưng mà, bất luận Từ Khuyết khiêu khích như thế nào, tu sĩ trẻ tuổi trước sau đều không dám ra tay, vừa là kiêng kỵ thực lực của Từ Khuyết, mặt khác là không muốn xuất thủ trước, bởi vì như vậy sẽ tăng cường điểm ác của y.
Từ Khuyết cũng nói đi là đi, trực tiếp xoay người, trở lại trong phòng giam của mình, tay đẩy một cái, "Loảng xoảng" một tiếng liền đóng cửa phòng giam của mình lại, thậm chí còn tự mình khóa kỹ cửa lại.
Tiếp đó, ở bên trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người ở đây, Từ Khuyết rướn cổ họng, hướng hành lang cuối nhà lao lên tiếng hò hét lên:
- Người đâu, mau tới a, xảy. . . xảy ra chuyện lớn rồi, có người muốn vượt ngục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận