Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1521: Có m Mưu

- Tất cả đều muốn?
Nghe thấy Từ Khuyết nói thế, Hạ Lạc Kình suýt chút nữa đã đấm một phát vào mặt hắn.
Mẹ kiếp, một tiểu nhân vật như ngươi muốn giành nữ nhân với ta cũng thôi đi, hiện tại bổn thiếu gia nhường ngươi một bước, tặng cho ngươi Lâm Ngữ Hi, ngươi lại dám không biết tốt xấu.
Muốn tất cả?
Câu nói như thế này, một người không có thân phận như ngươi cũng dám nói ra ư?
- Không sai, tôi muốn tất cả.
Khóe miệng Từ Khuyết nhếch lên một vệt ý cười, tiện hề hề gật đầu, đồng thời đưa tay khoát lên trên vai Hiên Viên Uyển Dung, muốn tùy tiện bao nhiêu thì có tùy tiện bấy nhiêu.
Hiên Viên Uyển Dung theo bản năng hơi nhíu mày, thần thức tuôn ra muốn đẩy Từ Khuyết ra, nhưng sau đó lại sững sờ. . .
Ồ, quên mất, bản tọa ở đây không có tu vi.
Thôi.
Hiên Viên Uyển Dung trầm ngâm một lúc, cũng không hề nhúc nhích, tùy ý để Từ Khuyết khoát vai mình.
Dù sao đây là tình kiếp, dù sao đây cũng không phải thế giới chân thực, để một chút cũng không sao.
Nhưng mà Lâm Ngữ Hi bên cạnh lại ngẩn ra, thực sự có chút không tưởng tượng nổi.
Dù sao Từ Khuyết trong ấn tượng của cô, bình thường tuy rằng nhây một chút, nhưng cũng không đến nỗi tùy tiện như vậy.
Quan trọng hơn chính là Từ Khuyết trước mắt phảng phất có thêm một chút cảm giác xa lạ, bĩ khí trên người hắn quá cường thịnh, phong mang tựa hồ càng thêm rõ ràng, loáng thoáng còn có thể cảm giác được hắn hơi càn rỡ.
Loại càn rỡ này cũng không phải là cố làm ra vẻ, mà là chân chính coi trời bằng vung, bất cần đời/
- . . .
Hạ Lạc Kình giờ khắc này cũng híp con ngươi lại, lòng đố kị mãnh liệt thiêu đốt.
Ở trong mắt y, nữ nhân hoàn mỹ như Hiên Viên Uyển Dung, Từ Khuyết đừng nói là chạm vào, cho dù cho dù chỉ có một chút ý nghĩ, đều là vấy bẩn nữ nhân hoàn mỹ này rồi.
Nhưng mà hiện tại Từ Khuyết lại dám khoát vai Hiên Viên Uyển Dung, càng quan trọng hơn là Hiên Viên Uyển Dung cũng tiếp nhận.
Lẽ nào có lí đó, không thể nói lý!
- Cậu. . .
Lúc này Hạ Lạc Kình đè ép âm thanh, muốn mở miệng cảnh cáo Từ Khuyết.
Nhưng lời nói chưa kịp nói ra thì điện thoại di động trong túi y đã vang lên lên.
Hạ Lạc Kình nhíu nhíu mày, lấy điện thoại di động ra nhìn, lại nhìn Hiên Viên Uyển Dung một chút, trên mặt lần thứ hai lộ ra vẻ thân sĩ mỉm cười:
- Vị đồng học này, thật ngại quá, tôi phải nghe điện thoại, xin lỗi vắng mặt một lúc.
Nói xong, y cũng không để ý Từ Khuyết cùng Lâm Ngữ Hi, trực tiếp xoay người đi ra vài bước, bấm nghe điện thoại.
Tên hiện ở trên điện thoại chính là Vương Lễ, là một trong những tên chó săn của Hạ Lạc Kình y ở trường học.
Bất quá so với những tên chó săn khác, Vương Lễ vẫn tính là có chút bản lĩnh, học Taekwondo mấy năm, rất có thiên phú, tuổi còn trẻ đã lấy không ít thành tích thi đấu, ở trong trường học còn là đội trưởng câu lạc bộ Taekwondo.
Bình thường cần làm một chút chuyện chân tay, Hạ Lạc Kình đều sẽ để Vương Lễ đi phụ trách.
Từ Khuyết ở trong trường học quang minh chính đại cùng Hạ Lạc Kình tranh Lâm Ngữ Hi, Hạ Lạc Kình kiêng kỵ hình tượng, bề ngoài cũng không dám dùng ám chiêu với Từ Khuyết, nhưng lần này Từ Khuyết bởi vì câu lạc bộ võ thuật, đi trêu chọc câu lạc bộ Taekwondo, đúng là để Hạ Lạc Kình tìm tới cơ hội.
Vì thế câu lạc bộ Taekwondo tìm Từ Khuyết gây phiền phức, ngoại trừ vấn đề mặt mũi, kỳ thực là do Hạ Lạc Kình lén lút thúc đẩy.
Giờ khắc này Hạ Lạc Kình rất bất mãn Từ Khuyết, cho nên nhìn thấy Vương Lễ gọi đến, y liền nhận cuộc gọi này, muốn nhân cơ hội nói Vương Lễ dẫn người lại đây, ngay ở trước mặt Hiên Viên Uyển Dung và Lâm Ngữ Hi, để người của Vương Lễ giáo huấn Từ Khuyết một trận.
Tiếp theo Hạ đại thiếu y sẽ xuất mã, khiến Vương Lễ nể mặt y mà tha cho Từ Khuyết, như vậy hình tượng và uy vọng của Hạ Lạc Kình y sẽ lập tức được thể hiện ra.
- Alo! Hạ thiếu!
Vừa bấm tiếp nhận cuộc gọi, bên trong liền truyền đến âm thanh dồn dập của Vương Lễ, còn mang theo vẻ run rẩy và thống khổ.
- Từ Khuyết ở cửa sau trường học, lập tức dẫn người đến đây đánh hắn!
Hạ Lạc Kình căn bản không quan tâm Vương Lễ gặp phải chuyện gì, trực tiếp lời ít ý nhiều, dặn dò làm việc.
- Cái gì, hắn ở cửa sau trường? Hạ thiếu, cậu mau mau chạy đi, tuyệt đối đừng chọc tên kia, tên kia có độc. . .
Trong điện thoại nhất thời truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Vương Lễ.
Hạ Lạc Kình không khỏi ngẩn ra:
- Từ Khuyết có độc? Lời này có ý gì?
Tiếp theo, nội tâm Hạ Lạc Kình cũng không khỏi run lên, chẳng lẽ tiểu tử này ở bên ngoài làm bừa mắc bệnh, muốn truyền nhiễm cho mình?
- Hả? Không đúng không đúng, hắn không có độc.
Vương Lễ cũng ý thức được Hạ Lạc Kình hiểu lầm, lập tức giải thích.
- Bệnh giang mai?
Hạ Lạc Kình trừng trừng mắt.
- Hạ thiếu, ý của tôi là tiểu tử này rất tà môn, khi nãy mười mấy người chúng tôi vốn đã chặn hắn lại, kết quả tiểu tử này không biết từ đâu học được chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng, cmn giống hệt như trên ti vi, một con rồng trực tiếp lao ra, rầm rầm rầm đánh toàn bộ chúng tôi ngã xuống, hiện tại mấy người chúng tôi còn đang đợi xe cứu thương đến đây.
Vương Lễ ở trong điện thoại khóc không ra nước mắt nói.
Hạ Lạc Kình trong nháy mắt liền bối rối.
Hàng Long Thập Bát Chưởng?
Một con rồng?
Rầm rầm rầm?
Mẹ nó, cái quỷ gì thế này?
Vương Lễ ngươi tưởng bổn thiếu gia là thằng ngốc ư?
- Vương Lễ, cmn cậu thích ăn đòn sao?
Hạ Lạc Kình tỏ vẻ âm trầm, thấp giọng hỏi.
Nếu không phải sợ bị Hiên Viên Uyển Dung nghe thấy làm mất hình tượng, y đã sớm rống vào cái điện thoại, sau đó tìm người đến dạy cho Vương Lễ một bài học.
Vương Lễ ở đầu bên kia điện thoại cũng sợ hết hồn, khẩn trương giải thích:
- Hạ thiếu, lời tôi nói đều là thật, không tin cậu về trường học xem thử, rất nhiều người đều nhìn thấy, bất quá cậu yên tâm, tôi đã gọi người rồi, trước đi đây đấu gặp được, là bằng hữu đồng đạo, que với một vài đại sư, đại sư võ học chân chính, hoàn toàn khác với đám câu lạc bộ võ thuật chỉ biết khoa tay múa chận kia, chỉ cần cậu gật đầu, tuyệt đối sẽ mời được bọn họ.
- Hả?
Hạ Lạc Kình nghe xong, lúc này mới nhíu mày lại, sắc mặt ngưng trọng.
Lấy hiểu biết của y với Vương Lễ, Vương Lễ không có can đảm nói những lời như vậy đề lừa y, hơn nữa mình ngay ở cửa sau trường học, là thật hay giả vào trường liền biết mà thôi.
Nói như vậy. . .
Ánh mắt Hạ Lạc Kình không khỏi quét về phía Từ Khuyết cách đó không xa, nội tâm cả kinh, chẳng lẽ tên này thật sự học được võ công gì đõ? Chẳng trách ngày hôm nay lớn lối như vậy.
Lấy thân phận địa vị của Hạ Lạc Kình, sự tình và nhân vật tiếp xúc, hiểu biết đều hơn xa những người bình thường, vì thế kiến thức rất rộng rãi.
Y biết rõ trong thế gian xác thực tồn tại một ít võ học tông sư, chỉ có điều những người kia hiếm như lá mùa thu, không phải người bình thường có thể tiếp xúc được.
Mà Vương Lễ lại có mối quan hệ ở phương diện này, hiện tại gọi đến đây, rõ ràng là muốn mượn tên tuổi Hạ gia đại thiếu y, đi mời những người kia ra tay giúp đỡ.
Đã như vậy, làm hay không đây?
Đáp án là khẳng định!
Phương thức đánh bại đối thủ tốt nhất, chính là để hắn bành trướng đến cùng, tiếp theo vào lúc hắn kiêu ngạo nhất, ở trong lĩnh vực hắn am hiểu nhất, mạnh mẽ đả kích hắn một phen.
Từ Khuyết ngươi học chút da lông, ở trong trường học bắt nạt mấy người, liền dám ở trước mặt bổn thiếu gia hung hăng như vậy?
Hừ, ngươi đối với quyền thế của bản thiếu gia, căn bản không biết gì cả!
- Được, bất quá đừng động thủ ở trường học, hiện tại tôi dẫn bọn họ đến một chỗ, một lúc nữa sẽ nhắn địa chỉ cho cậu, ngươi nói những đại sư kia đến đấy, chỉ cần bọn họ đồng ý giúp đỡ phế bỏ Từ Khuyết, tôi có thể lấy Hạ gia đảm bảo, tương lai lúc lên làm chủ, nhất định ghi nhớ nhân tình của họ.
Hạ Lạc Kình lạnh giọng nói ra.
Đây là lần thứ nhất y vận dụng thân phận đại thiếu Hạ gia của mình, mời người ta ra tay đối phó với Từ Khuyết.
Nguyên bản lần thứ nhất là vào hai năm sau, y tìm người giả tạo tin nhắn của Từ Khuyết rồi đưa cho Lâm Ngữ Hi xem, một tay lại sắp xếp người dựng lên hội hồi tai nạn giao thông, diệt trừ Từ Khuyết.
Nhưng hiện tại, Từ Khuyết thay đổi quỹ đạo trong thế giới ký ức này, khiến tất cả mọi chuyện đều được gia tốc.
Mà nguyên nhân chính cũng có liên quan đến Hiên Viên Uyển Dung, dù sao nàng cũng quá mê người, thêm vào Từ Khuyết rất có thể đã được truyền thừa võ học gì đó, khiến Hạ Lạc Kình không thể không động tâm tư, xuống tay ác độc.
. . .
Rất nhanh, Hạ Lạc Kình cúp điện thoại xong, lần thứ hai đi đến trước mặt mấy người Từ Khuyết.
- Từ đồng học, lúc này hẳn là các cậu vẫn chưa ăn trưa phải không, đúng lúc tôi cũng muốn mời Lâm đồng học, hay là mọi người cùng đi đi, tôi biết một nhà hàng rất nổi tiếng, món ăn rất đặc sắc, tôi làm chủ mời các cậu một lần, thế nào?
Y vẫn tỏ vẻ thân sĩ mỉm cười như trước, nho nhã lễ độ, ôn văn nhĩ nhã, nhưng khí thế lại có thêm một chút hàn khí.
Lâm Ngữ Hi không cảm giác được, nhưng đối với Từ Khuyết và Hiên Viên Uyển Dung đã lăn lộn trong Tu Tiên Giới nhiều năm, cả hai liền nhận ra có chuyện không đúng.
Có âm mưu!
Từ Khuyết cùng Hiên Viên Uyển Dung theo bản năng nhìn nhau, lại vô cùng tự nhiên dời ánh mắt.
Ánh mắt giao lưu ngắn gọn, tâm lĩnh thần hội.
Bất quá ý nghĩ của Hiên Viên Uyển Dung lại không giống với Từ Khuyết.
Cái ánh mắt này của nàng, là muốn cảnh báo Từ Khuyết đừng đồng ý, trong đây có âm mưu.
Nhưng Từ Khuyết căn bản không thèm để ý, trái lại mừng rỡ vạn phần, đắc ý đáp:
- Hay lắm, đi đâu ăn?
Khà khà, cơ hội trang bức lại đưa đến của rồi.
Có thể an toàn vượt qua lần tình kiếp này hay không, liền phải xem khả năng trang bức của bản bức thánh rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Từ Khuyết không khỏi có chút kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận