Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 867: Thành Đạo Thụ

Từ lúc đi vào nơi sâu trong sơn động, bọn họ đã đi ròng rã ba ngày ba đêm, con đường trong sơn động càng chạy càng rộng.
Đến bây giờ, bốn phía đã sớm biến thành nham thạch bình nguyên mênh mông vô bờ.
Mặt đất cứng rắn như sắt, phía trên là đỉnh dung nham nhìn không tới, thậm chí cũng không nhìn thấy điểm cuối cùng, bọn họ giống như đang đi trên tảng đá ở trên biển.
Gió lạnh gào thét, giống như từng sợi băng nhận không nhìn thấy thổi đến trước mặt, đâm toàn thân đau nhói.
Đây là một loại đau nhói mà pháp quyết không thể ngăn cản, giống như ảo giác, lại rất chân thực.
Nhưng đến loại thực lực như Từ Khuyết và Khương Hồng Nhan, gió lạnh làm người ta đau nhức chỉ là một chút cảm giác không khỏe, cũng không thể tạo thành thương tích gì.
Nhưng quỷ dị chính là sau khi bị gió lạnh thổi, chân nguyên trong cơ thể bọn họ lại đang chầm chậm bị ăn mòn.
- Gào! Bản thần tôn không chịu được nữa rồi, phải đi đến khi nào đây!
Husky tỏ vẻ ảo não, rất hối hận trước khi đi vào không phản kháng nhiều hơn một chút, nói không chừng sẽ không cần đi vào.
- Hoảng cái gì thế, ta không tin đi không hết nơi này.
Từ Khuyết cười nói, vẫn cảm thấy không có vấn đề gì.
Chí ít bây giờ trong lòng hắn vẫn tràn ngập động lực cùng chờ mong, quan sát xung quanh tìm kiếm vị trí của Trương Thiên Đạo, chính là vì hai tấm Phá Không Phù kia.
Khương Hồng Nhan vẫn bình tĩnh trước sau như một, đoan trang nhàn nhã, gật đầu nhẹ giọng nói:
- Nơi đây chắc chắn từng bị người khai thác, tháng ngày tích lũy mới có thể rộng rãi như thế, nhưng cuối cùng sẽ có điểm cuối, chỉ là gió lạnh này có chút kỳ quái.
- Ừm, đây hình như là ảo trận kết hợp với địa thế bày xuống, ta có cảm giác những cơn gió lạnh này bắt nguồn từ vô số ảo trận nhỏ, nếu không sao ngay cả pháp quyết cũng không ngăn cản được.
Từ Khuyết đáp, ánh mắt quét nhìn bốn phía.
Tuy rằng hắn nắm giữ Tru Huyễn Ấn, chuyên môn khắc chế ảo trận và ảo giác, nhưng đối mặt với loại gió lạnh này hắn cũng cảm thấy bất đắc dĩ, bởi vì căn bản không tìm được đối tượng để công kích.
- Những cơn gió này tuy rằng trong thời gian ngắn sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì, nhưng nó vẫn đang vô hình tiêu hao chân nguyên của chúng ta. Tiểu tử, nên tăng nhanh tốc độ đi.
Khương Hồng Nhan nhẹ giọng mở miệng.
Husky lập tức phản đối nói:
- Không được không được, tăng nhanh tốc độ, chân nguyên sẽ tiêu hao nhanh hơn, bản thần tôn mãnh liệt kiến nghị dừng lại, đào cái động trên mặt đất trốn vào nghỉ ngơi một chút, khôi phục trạng thái sau đó trở ra thì tốt hơn.
Từ Khuyết khẽ gật đầu, hắn nắm giữ công năng tự động khôi phục của hệ thống, có thể khôi phục chân nguyên tiêu hao, nhưng Khương Hồng Nhan thì hết cách rồi, nếu như không dừng lại nghỉ ngơi, chờ một lúc gặp phải nguy hiểm thì sẽ phiền phức lớn.
- Hả?
Đột nhiên, Từ Khuyết tựa hồ nghĩ tới điều gì, mắt sáng lên.
- Khà khà, như thế nào, có phải là cảm thấy đề nghị này của bản thần tôn rất anh minh thần võ không?
Husky vừa nhìn thấy vẻ mặt của Từ Khuyết, lập tức trở nên đắc ý.
- Không ra sao cả, đề nghị này của ngươi rất ngu. Trốn đúng là có thể trốn, nhưng tại sao phải đào động trên mặt đất đây, ngươi xem mặt đất nơi này cứng vãi hồn, chờ cho tới khi nào đào xong, đoán chừng đều đã mệt tới co quắp rồi.
Từ Khuyết lắc đầu cười nói.
Husky liền không vui, tỏ vẻ không phục nói:
- Tiểu tử ngươi đây là đang cãi láo, nếu như không đào động, còn có thể trốn đi nơi nào?
- Đương nhiên là trốn ở trong phòng rồi.
Từ Khuyết nháy mắt một cái, cười khà khà gọi ra giao diện hệ thống.
Tiếp đó, hơi suy nghĩ, đầu ngón tay nhẹ nhàng hướng về trước điểm ra.
Vèo!
Một tia sáng trắng đột nhiên bay ra, cấp tốc phóng to trên không trung, theo gió lớn lên.
Ầm ầm!
Cùng với một tiếng vang thật lớn, ánh sáng trắng trực tiếp hiện ra nguyên hình ở trên không trung, hóa thành một toà cung điện to lớn, chính là toà Đế Cung mà Từ Khuyết đã đoạt đi.
Cả tòa Đế Cung lớn vô cùng, toàn thân bạch ngọc sáng long lanh, giống như một toà tiên cung lơ lửng giữa trời.
Cũng may nơi này đủ cao cũng đủ rộng lớn, bằng không đoán chừng đã bị Đế Cung căng nứt.
- Đậu phộng!
Husky khiếp sợ vạn phần kêu ra thành tiếng, trực tiếp há hốc mồm.
Nó vạn vạn lần không nghĩ tới, Từ Khuyết lại còn có thể mang theo một toà Đế Cung vô cùng lớn như thế bên người, nói lấy ra liền lấy ra.
- Tiểu tử, đây là cái gì? Là ổ sói của bản thần tôn ư?
Husky kinh hô.
- Không phải, cái này gọi là Đế Cung, Đoạn Cửu Đức và chó không được đi vào.
Từ Khuyết cười tủm tỉm đáp, trực tiếp cùng Khương Hồng Nhan ngang trời lướt lên, bay vào bên trong Đế Cung.
- Không thành vấn đề, ản thần tôn là sói!
Husky hoan hô nhảy nhót, cũng chạy vọt vào Đế Cung.
Đây là lần thứ nhất Từ Khuyết tiến vào bên trong từ khi lấy được Đế Cung tới nay.
Giống với Tiên Cung trong tưởng tượng, tất cả kiến trúc bên trong đều dùng bạch ngọc đặc thù xây dựng thành, óng ánh lấp lánh, giống như là tiên cảnh.
Sau khi đoàn người tiến vào bên trong, lập tức liền không cảm giác được gió lạnh tập kích nữa, chân nguyên trong cơ thể cũng cấp tốc khôi phục lại.
- Hồng Nhan, đi tìm Thành Đạo Thụ.
Từ Khuyết trước tiên đi tới dược viên phía sau đại điện, sau khi đoạt được Đế Cung hắn vẫn luôn không có cơ hội lấy Thành Đạo Thụ ra, bây giờ vừa vặn có thế đi.
Khương Hồng Nhan cũng khẽ gật đầu, cất bước đi theo.
Husky không có hứng thú gì với Thành Đạo Thụ lại, nó liền chạy đến một góc hẻo lánh, tựa hồ là phương hướng phòng ăn, hiển nhiên con hàng này muốn đi tìm đồ ăn rồi.
Từ Khuyết cũng không thèm để ý, cùng Khương Hồng Nhan đi đến dược viên phía sau đại điện.
Bên trong Dược Viên trồng đầy các loại linh thảo, hương dược thảo nhàn nhạt tràn ngập bốn phía.
Chỉ là ở nơi trung ương nhất của dược viên, linh khí hội tụ thành một đoàn, một gốc cây bé nhỏ giống như đang hít thở linh vụ, đồng thời trên cây còn mang theo một khỏa trái cây toàn thân màu đỏ, bên ngoài trái cây vờn quanh từng sợi phù văn, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
- Đây chính là Thành Đạo Thụ?
Từ Khuyết ngạc nhiên, thứ này không giống với Thành Đạo Thụ bên trong tưởng tượng của hắn.
Nhưng ở trên thân cây nhỏ này, hắn xác thực cảm ứng được một đạo khí tức quen thuộc, chính là hồn phách của Khương Hồng Nhan.
- Thành Đạo Thụ vừa bắt đầu chỉ là một cây cỏ nhỏ, có thể trưởng thành kết ra quả, cũng xem như là đã đến thời điểm chín muồi.
Khương Hồng Nhan gật đầu đáp, ánh mắt phức tạp nhìn cái cây kia, giống như đang nhìn một "mình" khác.
- Mau đi đi, thu hồi hồn phách lại, làm một nữ nhân hoàn mỹ.
Từ Khuyết giống như đùa giỡn nói, giảm bớt tâm tình nặng nề của Khương Hồng Nhan.
Khương Hồng Nhan lại thở dài:
- Thành Đạo Thụ rất khó thành thục, có thể đạt tới trình độ như thế này, đã xem như là một kỳ tích, nếu ta thu hồi hồn phách lại, Thành Đạo Thụ và Thành Đạo Quả đều sẽ bị phế, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
- Ngất, việc này có cái gì đâu, chẳng lẽ còn phải để cho lão nhân kia sao?
Từ Khuyết cười khổ nói, rất kinh ngạc Khương Hồng Nhan lại cảm thấy không muốn.
Nhưng đột nhiên, con ngươi của Khương Hồng Nhan xoay một cái, rơi lên trên mặt Từ Khuyết, nhẹ giọng nói:
- Ta muốn để cho ngươi.
Để cho ta?
Từ Khuyết lập tức ngạc nhiên, tiếp đó nội tâm bị một trận ấm áp bao phủ.
Hắn cười nhẹ, đưa tay ra, nhẹ nhàng nhéo cái mũi tinh xảo của Khương Hồng Nhan một cái.
- Tiểu cô nương, ngươi quá khinh thường ta rồi, vật này đối với ta không có tác dụng gì, chỉ cần ta muốn, thời gian mấy năm liền có thể bước vào Đại Thừa kỳ, thành tựu Tiên Nhân Cảnh càng dễ như ăn cháo.
Từ Khuyết nói xong, vung tay lên, năm ngón tay bỗng dưng nắm chặt.
Ầm!
Trong nháy mắt, cả cây Thành Đạo Thụ bị nhổ tận gốc, lơ lửng ở giữa trời.
Thành Đạo Quả trên cây cũng lập tức trở nên ảm đạm, phù văn vờn quanh ở bên ngoài trái cây hoàn toàn nội liễm lại, lại giống như là cây xấu hổ lúc bị chạm vào.
- Chuyện này...
Khương Hồng Nhan hơi kinh ngạc, hiển nhiên cũng không nghĩ tới Từ Khuyết quả đoán như thế, trực tiếp từ chối Thành Đạo Quả, không muốn tiêu hao hồn phách của nàng.
- Ầy, tiểu cô nương, trước tiên thu hồi đi, tìm thời gian đến dung hợp hồn phách, bây giờ ta phải đi thử điều động toà Đế Cung này xem.
Từ Khuyết cười hì hì đưa Thành Đạo Thụ đến trong tay Khương Hồng Nhan, sau đó lập tức nóng lòng muốn thử lao về phía đại điện.
Trên mặt Khương Hồng Nhan hiện lên một nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng gật đầu, cất bước cùng đi.
Nắm chặt tay, cùng đồng hành đời đời kiếp kiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận