Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1023: Bán Phẩm Tiên Khí Có Được Xem Như Tiên Khí Không?

Thu. . . thu phí?
Một quyền một cái Tiên Khí? CMN bao đêm trả mười cái?
CMN, đây chính là đang thừa dịp cháy nhà hôi của mà!
Đám phạm nhân đều nhốn nháo, rất muốn phun ra máu, càng muốn xông tới liều mạng với Từ Khuyết hơn.
Một mặt là bị tức, mặt khác là như vậy thì có thể miễn phí thu được điểm thiện.
Nhưng trước sau vẫn không có ai dám động thủ, dù sao đều đã từng nếm qua thủ đoạn tàn nhẫn của Từ Khuyết, ngay ở trước mặt tất cả mọi người đập chết một tên đầu lĩnh ngục tốt, giờ phút này làm gì có ai còn dám ra tay với tên này?
Nhưng một quyền một cái Tiên Khí, giá cả như thế đối với người ở chỗ này mà nói đều quá ác, đánh đổi quá lớn, chỉ có điều so với việc có thể rời khỏi Phật ngục thu được tự do, hình như cũng rất đáng giá.
Tình huống này, đúng là để cho đám phạm nhân rơi vào tình cảnh tiến thoái khó lựa chọn.
Cho hay là không cho?
Đáp ứng hay là không đáp ứng?
Thật là khó lựa chọn quá.
- Đạo hữu, có thể bàn lại hay không?
Rốt cục, một tên phạm nhân không nhịn được mở miệng nói, giọng điệu vô cùng khách khí.
Từ Khuyết trực tiếp khoát tay chặn lại:
- Mặc cả chớ quấy rầy.
- y. . .
Sắc mặt của phạm nhân lập tức cứng đờ, cười khổ nói:
- Đạo hữu, ta liền trực tiếp một chút đi, lời nói không êm tai, chúng ta đều có thể đi vào trong Thiện Ác thôn, khẳng định đều không phải là người lương thiện gì, xung quanh lang bạt nhiều năm như vậy, Tiên Khí ít nhiều gì cũng có nửa cái, nhưng ngươi định giá như thế này thực sự là quá cao, thực sự là làm khó chúng ta rồi.
- Mặc cả chớ quấy rầy.
Từ Khuyết lại một lần nữa hời hợt đáp lại, cực kỳ cao ngạo.
Khóe miệng của các phạm nhân lập tức mạnh mẽ co giật, một lần nữa suýt chút nữa không nhịn được muốn xông tới đánh hắn, con hàng này quả thực là tàn nhẫn đến nghiến răng.
- Đạo hữu, ngươi xem chúng ta chỉ là kém hơn trăm điểm thiện mà thôi, hơn nữa cũng không biết là đánh một quyền có thể lấy được bao nhiêu điểm thiện, có thể đổi thành một cái Tiên Khí đổi lấy việc chúng ta rời khỏi Phật ngục hay không? Hạ thấp nguy hiểm của chúng ta xuống một chút?
Một tên phạm nhân khổ sở nói.
Đây mới là chuyện mà bọn họ lo lắng, vạn nhất đánh một quyền chỉ lấy được mười mấy điểm thiện, vậy thì quá thiệt thòi rồi.
- Nguy hiểm? Vậy nguy hiểm của ta cũng rất lớn. Đây chính là sủng vật đã cùng ta sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, vạn nhất bị các ngươi đánh chết thì phải làm sao bây giờ?
Từ Khuyết lúc này lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Husky trợn to hai mắt, muốn phun lời thô tục, nhưng miệng vẫn bị Từ Khuyết bịt, một chữ đều không phun ra nổi.
Khóe miệng của mọi người ở đây cũng đều co giật, rất bất đắc dĩ.
Đến loại cảnh giới như bọn họ, muốn khống chế lực đạo thì dễ như ăn cháo, dù cho là đánh một phàm nhân, đều chắc chắn là sẽ đánh không chết, huống hồ là một con chó đã tu luyện qua đây?
- Chờ đã.
Đột nhiên, lại một tên phạm nhân mở miệng, tỏ vẻ khổ sở nói:
- Một cái Tiên Khí đổi lấy việc rời khỏi Phật ngục, điều kiện như thế này đối với những người không có Tiên Khí như chúng ta, hoặc là người chỉ có nửa cái Tiên Khí không trọn vẹn thì phải làm sao bây giờ?
Lời này vừa nói ra, không ít phạm nhân ở đây đều gật đầu.
Trên thực tế, những này người bất kể là Bán Tiên cảnh hay là Nhân Tiên cảnh, có thể lưu lạc tới nơi như thế này, nói rõ đều là một đám người bình thường ở bên ngoài phóng túng, tạo hóa thường rất phi phàm, nhưng Tiên Khí dù sao cũng quá quý giá khan hiếm, đoán chừng ở đây có thể cầm ra được một cái Tiên Khí đều không vượt quá năm người, còn lại phần lớn đều là chỉ có được nửa cái không trọn vẹn, thậm chí là chưa bao giờ có được Tiên Khí, căn bản không tiếp thụ nổi điều kiện như thế này của Từ Khuyết.
- Vậy thì không có cách nào rồi, ta cũng phải gánh chịu rất nhiều nguy hiểm để giúp đỡ các ngươi, hơn nữa những Tiên Khí này cũng không phải là ta thu lấy, ta là muốn lấy ra bán, đổi thành đồ dinh dưỡng để cho Husky bù đắp thân thể.
Từ Khuyết tỏ vẻ khó khăn nói.
Mọi người suýt chút nữa lại muốn đánh hắn.
Đổi Tiên Khí lấy đồ dinh dưỡng?
Bồi bổ cho con chó này?
Tin ngươi mới lạ!
Từ Phỉ Phỉ đứng ở một bên nhìn, từ đầu tới đuôi đều lộ ra vẻ không biết nói gì, bĩu môi nói:
- Tên ngôi sao diễn xuất này, từ nhỏ đã như vậy, đến bên ngoài vẫn bẫy người như thế.
Khương Hồng Nhan nghe thấy vậy, ý cười trên khóe miệng không nhịn được càng nồng hơn, năm đó lần thứ nhất nhìn thấy Từ Khuyết, tên này cũng là đức hạnh này.
Lúc này, ngôi sao diễn xuất Từ Khuyết lại thay đổi một bộ mặt khác, giống như đã làm ra thỏa hiệp, khoát tay nói:
- Haizz, tính toán một chút, nếu không thì như vậy đi, các ngươi ai có Tiên Khí thì lấy ra trước đi, đánh một quyền thử xem, còn ai không có Tiên Khí, ngươi xem nhà các ngươi có khuê nữ hoặc là chị dâu hay không. . . ạch không đúng không đúng, nhà các ngươi có chí bảo gì khác hay không?
- Chí bảo khác?
Vài tên phạm nhân vừa nghe thấy thế, lập tức khóc không ra nước mắt.
Nếu như có chí bảo khác, còn có thể để ở trong nhà sao? Đã sớm lấy ra tiêu sái rồi. Bảo chúng ta giao ra chí bảo, còn không bằng thật sự giới thiệu nữ quyến trong nhà cho ngươi luôn.
- Hả?
Có người mới vừa nghĩ tới chỗ này, con ngươi lập tức sáng ngời.
Nhưng sau khi thấy được biểu hiện chính khí nghiêm túc của Từ Khuyết lúc này, lại vội vàng ép ý niệm này xuống, không dám thật sự đưa ra loại kiến nghị này ra, chỉ lo Từ Khuyết là một người đứng đắn, đến lúc đó chọc giận hắn thì sẽ mất luôn cơ cơ đi ra ngoài.
- Đạo hữu, vậy chúng ta thử trước một lần xem đi, ngươi nhìn thanh kiếm này, tuy rằng đứt đoạn mất một nửa, nhưng vẫn là Bán Tiên Khí, vô cùng quý giá.
Lúc này, một tên phạm nhân xoay tay lấy ra một thanh kiếm gãy, xem như trân bảo đưa về phía Từ Khuyết, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng cùng không muốn.
Thanh kiếm gãy này thập phần cũ nát, loang lổ rỉ sét, còn đứt đoạn mất một nửa lưỡi kiếm, nhưng trên chuôi kiếm cùng lưỡi kiếm lại có hoa văn lít nha lít nhít, toả ra một loại khí thế mạnh mẽ, cổ điển thần bí, giống như có thể làm cho người ta chấn động cả hồn phách.
Kiếm này vừa lấy ra, mọi người ở đây kể cả đám ngục tốt ở bên trong, đều lộ ra biểu hiện trông mà thèm, thậm chí còn có người đang nuốt nước miếng, hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú đối với thanh kiếm gãy này.
- Bán phẩm Tiên Khí?
Nhưng mà, Từ Khuyết lại tỏ vẻ ghét bỏ nhíu mày.
- Đậu phộng, bán phẩm Tiên Khí có thể gọi là Tiên Khí sao? Tính toán một chút, xem ở trên phần ngươi là người thứ nhất, ta miễn cưỡng nhận lấy vậy.
Nói xong, hắn liền tiện tay tiếp nhận thanh kiếm gãy, không thèm nhìn một chút nào, trực tiếp hất tay ném cho Khương Hồng Nhan, nhẹ giọng nói:
- Hồng Nhan, nhận lấy đi, mang về làm đồ chơi cho bọn nhỏ.
Trong nháy mắt mọi người ở đây trừng to mắt.
Bán phẩm Tiên Khí không được gọi là Tiên Khí?
Đậu phộng, chẳng lẽ ngươi còn muốn lấy hạ phẩm Tiên Khí à! Vật kia có mấy người có?
Mấu chốt là Bán Tiên Khí quý giá như vậy, lại muốn lấy về cho trẻ con chơi?
CMN, đứa nhỏ này cũng quá hạnh phúc rồi đi!
Mọi người đều nhìn về phía Từ Khuyết, ánh mắt nóng rực, vẻ mặt đó giống như đang hỏi: Đạo hữu, có thể gọi ngài một tiếng cha không?
Trong lòng Từ Khuyết lại mừng thầm không thôi, một đợt này trực tiếp lại mò đến hơn ba vạn điểm trang bức, cảm giác hồi vốn đã không thành vấn đề nữa.
Hắn cũng tuân thủ lời hứa hẹn, lúc này giơ Husky lên, nhìn về phía tên phạm nhân tu sĩ kia nói:
- Được rồi, đến, đánh một quyền thử xem, nhớ kỹ đừng dùng sức quá mạnh.
Phạm nhân tu sĩ kia liền vội vàng gật đầu:
- Yên tâm đi đạo hữu, trong lòng ta hiểu rõ.
Dứt tiếng, phạm nhân tu sĩ cắn răng, nắm lên nắm đấm, ngưng tụ một ít chân nguyên, trực tiếp đập lên người Husky.
Ầm!
"Răng rắc!"
Cùng với một tiếng vang trầm thấp và một tiếng vang lanh lảnh, toàn bộ cánh tay của tên phạm nhân tu sĩ kia đã biến hình, trong nháy mắt màu máu trên mặt biến mất, hoàn toàn trắng bệch, thê lương kêu lên thảm thiết:
- Aaaa. . .
Vèo!
Gần như cùng lúc đó, thiện ác ngọc bài trên người y cũng phát sinh ra biến hóa, điểm ác cấp tốc bị trừ sạch, điểm thiện đột nhiên tăng vọt, trực tiếp tăng lên đến 200.
Ở trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, hư không vọt tới một trận lực hút mạnh mẽ, đột nhiên cuốn tên phạm nhân kia lên, trong nháy mắt đưa ra khỏi Phật ngục.
Lúc này, tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng của y cũng theo người biến mất.
Toàn trường hoàn toàn tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ, nghe được cả tiếng kim rơi!
Con ngươi của tất cả mọi người đều trừng lớn, há to mồm, tỏ vẻ kinh sợ, hoàn toàn bị choáng váng.
Chuyện này. . . làm sao có khả năng?
Thực lực Nhân Tiên cảnh, một quyền đánh lên trên người con chó kia, ngược lại tự làm mình gãy xương?
Trọng điểm là, cú đấm này, không chỉ có trừ hết sạch điểm ác, ngược lại còn tăng lên tới 200 điểm thiện?
Trời ạ, lúc này kiếm bộn rồi!
Nếu tính toán như thế, đánh một quyền hoàn toàn là có thể lấy được hơn 300 điểm thiện nha, con chó này xấu đến cỡ nào mới có thể được như vậy?
Trong tròng mắt của tất cả mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng, có chút trở nên kích động, kết quả như thế này hoàn toàn vượt quá dự đoán của bọn họ.
- A, Husky, Husky, ngươi làm sao vậy? Không có sao chứ, có bị thương không?
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên ôm Husky, cực kỳ đau lòng hô lên, khắp khuôn mặt đều là ảo não cùng tự trách, run giọng nói:
- Đều do ta, đều do ta không tốt, cú đấm kia đánh lên trên thân thể ngươi, nhưng lại làm lòng ta đau nhói, xem ra. . . nhất định phải tăng giá!
Tất cả mọi người:
- ? ? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận