Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1421: Không Còn Liên Quan

- Hừ!
Hiên Viên Uyển Dung cười lạnh một tiếng, trừng trừng nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, hàn khí bức người.
- Ngươi đưa ra yêu cầu thứ hai, để cho ta không thể gây tổn thương cho ngươi, chính là vì nói ra câu nói này để nhục nhã ta sao?
Nàng lắc lắc đầu, cười lạnh hỏi.
Từ Khuyết cười hì hì, khoát tay áo một cái:
- Ta không phải loại người như vậy.
- Vậy ngươi là loại người như thế nào?
Cười lạnh trên mặt Hiên Viên Uyển Dung vừa thu lại, biểu hiện đã trở nên âm trầm.
- Một tiểu tử có cốt linh chưa tới 200 tuổi, dám ở trước mặt ta giả làm tổ tông? Loại đùa cợt nàu, rất tẻ nhạt, cũng rất ngây thơ.
Nàng nói đến đây, tỏ vẻ căm ghét lườm Từ Khuyết một cái, đứng lên.
Từ Khuyết ngượng ngùng sờ sờ mũi, cười nói:
- Đừng nóng vội mắng ta, ta thực sự là một mảnh lòng tốt mà thôi. Như vậy đi, ta hỏi ngươi một vấn đề, nếu như không phải gia gia ngươi xuất hiện, mà là cha mẹ ngươi xuất hiện. . .
- Làm càn!
Hiên Viên Uyển Dung đột nhiên lớn tiếng hét một tiếng, một luồng sát khí bàng bạc bao phủ ra, trực tiếp đánh về phía Từ Khuyết.
Ầm!
Bên trong một tiếng vang thật lớn, cả người Từ Khuyết bị đánh bay ra, đánh xuyên qua cửa lớn khách sạn, tầng tầng ngã sấp xuống ở trên đường cái.
Cả mặt tảng đá xanh lát mà thành phố lớn, tại chỗ nứt toác, khóe miệng Từ Khuyết tràn ra máu tươi, lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía Hiên Viên Uyển Dung.
- Ta khuyên ngươi không nên tự cho là ỷ vào Thái Ất Thiên Thư, là có thể làm càn ở trước mặt ta!
Hiên Viên Uyển Dung chậm rãi từ trong khách sạn đi ra, lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, trầm giọng nói.
Tiếp đó, nàng ném ra một bình đan dược, cất bước liền muốn rời đi.
- Chờ một chút.
Từ Khuyết cau mày hô.
Bước chân của Hiên Viên Uyển Dung dừng lại, lạnh băng xoay người lại.
Vào lúc này Từ Khuyết cũng đã từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn trên người, đồng thời tâm thần hơi động, đem Phong Hỏa Luân từ bên trong hệ thống lấy ra.
Phong Hỏa Luân vừa xuất hiện, trong nháy mắt hai đạo hồn phách bên trong xao động, mất đi khống chế, điên cuồng vọt ra, rơi xuống trước Hiên Viên Uyển Dung.
Mặt của Hiên Viên Uyển Dung biến sắc, lùi lại một bước, đồng thời giơ cánh tay lên chuẩn bị ra tay.
Nhưng ngay sau đó, nàng sững sờ ở tại chỗ.
- Huyết thống khí tức này. . .
Nàng thấp giọng lẩm bẩm, môi nhẹ nhàng run rẩy, khó có thể tin nhìn hai đạo hồn phách trước mặt.
- Nếu như ta không đoán sai, hai vị tiền bối này, chắc là cha mẹ của ngươi. Lúc đó có lẽ là trên người ta mang theo phân thân của ngươi, bị bọn họ ngộ nhận là ngươi, liền coi ta là thành con trai của bọn họ, miễn cưỡng muốn theo ta, vì thế ta chỉ có thể thu bọn họ vào bên trong Tiên Khí bảo vệ.
Lúc này, Từ Khuyết bình tĩnh giải thích, ánh mắt nhìn về phía Hiên Viên Uyển Dung.
Hiên Viên Uyển Dung vẫn im lặng như trước, tựa hồ vẫn chưa thể tỉnh táo lại.
Từ Khuyết tiếp tục nói:
- Phong Hỏa Luân này tạm thời cho ngươi mượn, còn có nhẫn trữ vật này, Phục Sinh Thiên Kim Đằng bên trong, đủ khiến hồn phách của bọn họ duy trì trong 500 năm.
Nói xong, Từ Khuyết đem một cái nhẫn trữ vật cùng đôi Phong Hỏa Luân kia, đặt ở trên mặt đất.
- Ngươi. . . tìm được bọn họ ở nơi nào?
Lúc này, Hiên Viên Uyển Dung rốt cục mở miệng, âm thanh có chút run rẩy.
- Tổ mộ phía sau núi của Thiên Cung Thư Viện, cũng là chỗ cũ của tổ mộ Thiên Cung Viện các ngươi năm đó.
Từ Khuyết từ tốn nói, cất bước chuẩn bị rời đi.
Nhưng chưa đi ra được hai bước, hắn lại ngừng lại, quay lưng về Hiên Viên Uyển Dung nói:
- Đúng rồi, thuận tiện giải thích một chút, vừa nãy giả mạo gia gia ngươi, chỉ là chỉ đùa một chút, muốn cho ngươi có một bước đệm, không đến nỗi đột ngột như bây giờ mà thôi.
Bây giờ ta đã giao hồn phách của cha mẹ ngươi cho ngươi, sau này hai ta cũng không kéo không nợ, ta cũng không phải người của Hiên Viên Thị tộc các ngươi, chuyện Thái Ất Thiên Thư, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp để giải quyết, vì thế sau này không chuyện gì, liền tận lực không nên tới nữa.
- Mang theo đan dược.
Hiên Viên Uyển Dung mím mím miệng, cúi đầu nhìn bình đan dược trên đất kia.
- Không cần.
Từ Khuyết nhàn nhạt đáp, tiếp tục đi đến phía trước, "Đùng" một tiếng, chân vừa vặn đạp ở trên bình đan dược kia, cả chiếc bình trong nháy mắt vỡ vụn, đan dược cũng bị giẫm nát.
- Ngươi. . .
Hiên Viên Uyển Dung lập tức nhíu mày, mở miệng muốn nói cái gì.
Từ Khuyết lại bỗng nhiên xoay người lại, lạnh nhạt nói:
- Ta vừa mới nói rồi, sau này không ân không oán, vừa nãy ngươi tổn thương ta, nhưng việc này ta nhận, dù sao ta cũng từng lợi dụng hồn phách của cha mẹ ngươi đi giết những người khác, bây giờ xem như là trả lại ngươi, thế nhưng. . .
Từ Khuyết hơi dừng lại một chút, ánh sáng lạnh trong con ngươi lóe qua, lạnh lùng nói:
- Thế nhưng, từ nay về sau, nếu ngươi dám đụng đến ta hoặc người ở bên cạnh ta nửa phân một hào, ta tuyệt đối sẽ không giảng hoà. Tin tưởng ta, dù cho là bây giờ, ta cũng có năng lực giết được ngươi, đừng tưởng rằng Tiên Tôn hoặc là Tiên Đế liền rất đáng gờm.
Dứt tiếng, Từ Khuyết xóa đi vết máu ở khóe miệng, xoay người, sải bước rời đi.
Hiên Viên Uyển Dung nhìn theo bóng lưng của hắn, ánh mắt hơi lấp loé, cuối cùng yên lặng cúi đầu, nhìn bình đan dược bị giẫm nát tan kia, có chút thất thần.
Mấy hơi thở sau, nàng nhặt Phong Hỏa Luân cùng nhẫn chứa đồ ở trên đất lên, thu hai đạo hồn phách của Hiên Viên Kỳ Thương cùng Quan Sở Sở về, bình tĩnh về bên trong khách sạn.
Cùng ngày, bọn Liễu Tịnh Ngưng đều thu được truyền âm của Từ Khuyết, rời khỏi khách sạn.
Hiên Viên Uyển Dung một thân một mình ngồi ở bên trong sương phòng, yên lặng nhìn Phong Hỏa Luân, thử nghiệm giao lưu với hai đạo hồn phách, nhưng không thu hoạch được cái gì.
Sắc mặt nàng bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Giờ phút này đã là chạng vạng, mặt trời chiều ngả về tây, tia sáng rơi ở trên khuôn mặt tinh xảo của nàng, chiếu ra vẻ cô đơn cùng cô độc trong con ngươi.
. . .
Cùng lúc đó, bọn Từ Khuyết đã chạy về Đông Hoang Táng Tiên Cốc.
Tuy Táng Tiên Cốc đã bị hiến tế, hóa thành một mảnh tử địa, nhưng điểm giao giới hư không ở chỗ này vẫn còn tồn tại.
Lúc trước Husky chính là từ điểm giao giới hư không này, bất ngờ chạy đến Đăng Tiên Lộ, ngẫu nhiên gặp được Từ Khuyết.
Lúc này đoàn người đã đang chờ xuất phát, chuẩn bị từ nơi này rời đi, trở lại Thiên Châu.
Husky đã nóng lòng muốn thử, dù sao sau khi Từ Khuyết độ xong thiên kiếp trở về, chính là Đại La Tán Tiên, thêm vào Thánh Thể tiểu thành, đủ để cùng Đại La Kim Tiên chiến một trận.
Chuyện này làm cho Husky cảm thấy, thời cơ muốn làm gì thì làm ở Thiên Châu sắp tới.
Tâm tình của Đoạn Cửu Đức đúng là không cao, lộ ra vẻ bi ai đứng ở bên cạnh, thỉnh thoảng dùng ánh mắt ai oán nhìn Từ Khuyết một chút, lại nhìn Tử Hà tiên tử bên cạnh Từ Khuyết một chút, cuối cùng lắc lắc đầu, than thở.
Lúc này Bát Đầu Xà cũng khá là kích động, năm đó bị lãng quên ở Tứ Đại Châu, nó cho rằng sẽ không gặp lại Từ Khuyết được nữa, bây giờ cùng mấy người bọn Từ Khuyết đoàn tụ, hơn nữa còn sắp đi tới đại lục càng mạnh mẽ hơn, việc này làm cho nó cảm thấy rất kích thích.
Về phần những người khác của Tạc Thiên Bang, đương nhiên là lưu lại.
Bọn họ vốn là người ở Tứ Đại Châu, ở đây có vô số lo lắng, không nỡ lòng rời đi, bây giờ cùng đi đến Táng Tiên Cốc, chỉ là muốn từ biệt bọn Từ Khuyết mà thôi.
- Từ bang chủ, sau này có thời gian, nhớ về thăm chúng ta.
- Đúng rồi, chúng ta nhất định sẽ phát dương quang đại Tạc Thiên Bang.
- Chờ lần sau ngươi trở về, chúng ta nhất định để ngài nhìn thấy thế lực lớn số một Tứ Đại Châu, sẽ là Tạc Thiên Bang!
Mọi người Tạc Thiên Bang đều đang vẫy tay từ biệt, lưu luyến không rời.
- Được, lần sau trở về, ta cùng chư vị không say không nghỉ!
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, hướng về mọi người hô.
Trong lòng hắn rất cảm khái, một lần nữa nhìn lại tất cả, có chút thổn thức.
Tưởng tượng năm đó lần đầu tiên đặt chân tới Tứ Đại Châu, có từng nghĩ đến sẽ có những trải nghiệm này không.
- Nói thật, ta cũng có chút không nỡ lòng bỏ nơi đây. So với thế giới bên ngoài, ngược lại là Tứ Đại Châu khiến ta cảm thấy rất an ổn.
Liễu Tịnh Ngưng đứng ở bên cạnh Từ Khuyết, nhẹ giọng nói ra:
- Nếu như không có ngươi, có thể ta sẽ trở lại Ngũ Hành Sơn, sống cuộc sống yên tĩnh.
- Yên tâm, sau này chúng ta còn có thể trở về, hoặc là. . . chúng ta cũng sẽ có một cái thế giới càng thêm yên tĩnh.
Từ Khuyết cười nhạt, nghĩ đến cây Hỗn Độn Thanh Liên trong đan điền của mình kia.
- Đúng rồi, trước đây ngươi cùng Hiên Viên Uyển Dung kia phát sinh chuyện gì ở trong khách sạn? Vì sao nàng lại xuất thủ đả thương ngươi, nếu không phải ngươi truyền âm bảo chúng ta đừng đi ra, ta sẽ muốn ra mắng nàng, rõ ràng là ngươi cứu nàng, nàng lại. . .
Liễu Tịnh Ngưng lộ ra vẻ oán hận, tức giận bất bình.
- Được rồi, đừng nói nữa, việc này cũng là do ta, hơn nữa bị nàng đánh một chút, cũng coi như là trả lại ân tình cho cha mẹ nàng, từ nay về sau, ta cùng nàng cũng sẽ không kéo không nợ, lại không liên quan.
Từ Khuyết cười nhẹ, bình tĩnh nói.
Trước hôm nay, hắn vẫn còn không có bài xích gì đối với Hiên Viên Uyển Dung, tuy hắn cũng thường xuyên đùa giỡn ở trước mặt Hiên Viên Uyển Dung, nhưng rất nhanh sẽ sợ hãi, mà Hiên Viên Uyển Dung cũng chưa từng ra tay với hắn.
Nhưng ngày hôm nay, Hiên Viên Uyển Dung ra tay rồi.
Sát ý trong nháy mắt đó, Từ Khuyết khó có thể quên, nếu như không phải mình nắm giữ Thánh Thể tiểu thành, một đòn đó của Hiên Viên Uyển Dung đã đủ để lấy tính mạng của hắn.
Vì thế, vào thời khắc ấy, Từ Khuyết đã tỉnh táo.
Hắn rõ ràng chênh lệch thực lực giữa mình và Hiên Viên Uyển Dung, cũng rõ ràng Hiên Viên Uyển Dung cũng không vì mình cứu nàng, sẽ đối xử khác với mình.
Chí ít là ở thời điểm mình nói sai, nàng vẫn sẽ không chút do dự ra chiêu lợi hại, giống như đối xử với giun dế, đánh bay mình ra.
Chuyện này chạm tới ranh giới của Từ Khuyết, một người có thể tiện tay thương tổn mình, sau đó còn giống như thương hại ném ra một bình đan dược, không đáng trở thành bằng hữu, dù cho nàng thật sự rất mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận