Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 590: Lại Một Đại Âm Mưu

Khi lão giả Khương gia quát to một tiếng, mọi người đều tha thiết mong chờ nhìn ông ta.
Nhưng "Máy chụp x quang" lại chậm chạp không xuất hiện.
Ba lão giả đều cùng nhíu mày.
Lão giả Cung gia và Bạch gia cau mày, là vì nghi ngờ đối với lão giả Khương gia.
Lão giả Khương gia cau mày, là vì nghi ngờ với Từ Khuyết, ông ta có cảm giác mình có lẽ đã bị hãm hại.
Lúc này lão giả Khương gia lại hít sâu một hơi, lần thứ hai đánh ra thủ ấn, đồng thời tập trung tinh khí thần, khí thế không giận mà uy, quát lớn:
- Đi ra đi, ốc đức tiểu!
Cạch!
Tình huống vẫn như trước không có chút biến hoá nào, "Máy chụp x quang" căn bản không xuất hiện.
Tình cảnh hết sức khó xử.
Từ Khuyết sắp vui đến phát điên rồi, đám lão giả ngu ngốc này, hô thì hô nhỏ thôi, còn hô to đến như thế!
Mà lông mày những người còn lại, đã nhíu lại rất chặt.
Sắc mặt lão giả Khương gia đã đen đến mức giống như mực nước.
Lúc này ông ta đương nhiên đã rõ ràng, mình lại bị hãm hại, ngàn tính vạn tính, cuối cùng vẫn trúng chiêu.
Lão giả Cung gia và Bạch gia, sắc mặt cũng rất âm trầm.
Hiện tại xảy ra chuyện này, bọn họ vẫn có chút tin tưởng lão giả Khương gia hơn, dù sao cách Từ Khuyết làm người, bọn họ đều đã biết, thế nhưng... Khương gia cũng không thể không phòng.
Vì thế lúc này, hai nhà người đều hoài nghi lão giả Khương gia và Từ Khuyết, muốn nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào đang giở trò quỷ.
Đôi mắt Liễu Tĩnh Ngưng đột nhiên ságời, giống như đoán được cái gì, khóe miện cong, sau khi kinh ngạc qua đi, nàng liền nở một nụ cười.
Vừa nãy ở trên đường, Từ Khuyết viết lung tung trên sách nhỏ, còn nói đó là mầm bệnh.
Hiện tại nàng đã có chút hiểu rõ, bề ngoài sách nhỏ này là hướng dẫn sử dụng thần vật, nhưng trong này tuyệt đối là trò lừa, nhất định là nửa thật nửa giả.
Pháp quyết thu hồi thần vật và thủ ấn là thật sự, mà thả thần vật ra, khẳng định là giả.
Thế nhưng hai nhà khác cũng không phải người ngu, nếu chỉ như vậy, cũng sẽ không lừa gạt được bọn họ.
Liễu Tĩnh Ngưng khẽ chau cái mũi nhỏ tinh xảo, ánh mắt liếc về phía Từ Khuyết, thoáng suy tư, không biết kế tiếp tên tiểu tử này còn có thể làm trò gì nữa?
- Tiểu hữu, chuyện cười này của ngươi không chơi vui chút nào.
Lão giả Khương gia mặt tối sầm lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Khuyết, cắn răng nói từng chữ.
Nếu là người bình thường, lão giả Khương gia có thể rất nhanh tẩy sạch hiềm nghi, nhưng hiện tại ông ta gặp phải Từ Khuyết có diễn kỹ cao siêu.
Lúc này, lão tài xế Từ Khuyết lắt đầu biểu diễn.
Hắn vô cùng ngạc nhiên, xử lý từng chi tiết nhỏ đều rất hoàn mỹ, đôi môi hơi thất sắc, hai mắt ngây thơ vô tội, còn xen lẫn một chút nghi hoặc và kinh ngạc, cánh tay khẽ giơ, vẻ mặt kinh hoảng lùi về sau một bước nhỏ.
Một bước này chính là một chiêu vẽ rồng điểm mắt trong kỹ thuật diễn của hắn, hoàn toàn khắc hoạc được nội tâm phức tạp của nhân vật chính.
Sau đó hắn kinh ngạc nói:
- Tiền bối, ngươi... ngươi có ý gì? Vừa nãy đã chứng minh sách kia đều là thật sự, ta không lừa các ngươi.
Khương gia lão giả lúc này đã trợn trừng haiắt, suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu tươi.
Khốn kiếp! Tiểu tử này diễn cũng quá thật đi, ngay cả lão tử cũng cho rằng mình oan uổng hắn.
Lần này xong rồi!
Trái tim lão giả Khương gia nhất thời chìm xuống, ông ta biết, lúc này mình sắp gặp chuyện.
Đúng như dự đoán, hai vị lão giả của Cung gia cùng Bạch gia, vừa thấy Từ Khuyết như vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía lão giả Khương gia.
- Khương Ly Mộc, ta cũng nói cho ngươi một tiếng, trò đùa này chơi không vui!
- Rốt cuộc thần vật đang ở đâu?
Hai người đồng thời chất vấn, ngữ khí đã có ý tức giận.
Khương Ly Mộc cũng vô cùng căm tức, ông ta quá oan uổng, ông ta căn bản không cảm ứng được "Máy chụp x quang".
Nhưng ông ta cũng hiểu rõ bây giờ phải bình tĩnh, dù sao đó là thần vật có giá trị năm triệu cực phẩm Linh Thạch, không, hẳn là bảo vật vô giá.
Nếu như mình cũng phát hỏa, thì nỗi oan này có nhảy vào hố phân cũng tẩy không hết được.
Hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
- Hai vị, các ngươi sẽ không tin tiểu tử này chứ? Đừng quên gian trá thế nào, hướng dẫn sử dụng này vốn là giả.
- Tiền bối, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy, hướng dẫn sử dụng này của ta tuyệt đối không phải là giả.
Từ Khuyết lập tức giận dữ nói.
Lúc này, con ngươi hắn hơi co lại, bàn tay nắm chặt lại, hô hấp cũng bắt đầu có chút gấp gáp.
Những chi tiết nhỏ này giải thích hắn lúc này đang rất tức giận.
- Chết đến nơi rồi, ngươi còn dám trêu đùa lão hủ, muốn chết!
Hai mắt lão giả Khương gia lạnh lẽo, gầm lên một tiếng, làm bộ muốn dùng sát chiêu đánh về Từ Khuyết.
Từ Khuyết thấy thề thì lùi về sau, hô lớn:
- Chờ đã, ngươi muốn giết người diệt khẩu sao? Hừ, lão gia hoả, ngươi muốn một mình nuốt bảo vật thì cứ việc nói thẳng, thế nhưng ngày hôm nay ngươi tính sót một điểm.
Nói đến đây, hắn lại nhìn về phía hai cường giả của Cung gia cùng Bạch gia, chắp tay nói:
- Hai vị, ta có thể chứng minh ta không nói láo.
- Ồ?
- Ngươi làm sao chứng minh?
Lúc này lông mày của hai tên cường giả cũng nhíu lại, đồng thời bước tới gần Khương gia lão giả một bước, tránh để ông ta chạy trốn, cũng phòng ngừa ông ta ra tay giết Từ Khuyết diệt khẩu.
Từ Khuyết chần chờ một chút, giống như đang do dự cái gì, cuối cùng khẽ cắn răng, trầm giọng nói:
- Thực ra các ngươi có thể đoán được, thần vật này quý giá như thế, chính ta lại không cần, mà lấy ra bán, kỳ thực là có nguyên nhân. Không sai, thần vật này ta có có hai cái, một cái bán cho các ngươi, còn có một cái, vẫn giấu trong cơ thể ta.
Hả?
Mọi người ở đây đều cả kinh.
Trên thực tế, bọn họ cũng hoài nghi điểm này, bảo vật quý giá như vậy, Từ Khuyết làm sao có thể kiêu căng lấy ra rồi bán đi như vậy.
Điều này chứng minh hoặc là Từ Khuyết ngốc, hoặc là hắn còn có cái thứ hai.
Nhưng vật này quá mức thần kỳ, nếu như có hai cái, vậy chẳng phải sẽ đại loạn?
Vì thế dù trước đây mọi người có hoài nghi, nhưng cũng không quá mức để ý.
Nhưng hiện tại Từ Khuyết lại nói ra lời này, tâm bọn họ đột nhiên lại nhấc lên.
Khá lắm, thứ này quả nhiên có hai cái.
Tất cả đột nhiên trở thành thuận lý thành chương, hành động của Từ Khuyết ở trong mắt mọi người càng trở nên hợp lý.
Mà Khương Ly Mộc lại thầm nói không ổn, sắc mặt càng khó coi.
Thời điểm như thế này, ông ta đột nhiên phát hiện mình không thể biện giải, dường như tiết tấu chuyện này đều bị Từ Khuyết nắm trong tay, bất luận ông ta nói cái gì, đều không có tác dụng.
- Hai vị tiền bối, các ngươi xem kỹ nhé, ta sẽ tháo nhẫn trữ vật trên tay ta xuống, trên người cũng không có túi trữ vật, các ngươi có thể kiểm tra, hiện tại ta sẽ dùng thủ ấn và khẩu quyết này, lấy ra thần vật, chứng minh ta không nói láo.
Từ Khuyết lên tiếng nói, hắn cởi áo bào đen, để lộ mười ngón, xoay người tại chỗ để mọi người kiểm tra.
Sau đó hắn chấp tay hành lễ, nhanh chóng bấm Thủ ấn giống với lão giả Khương gia, dồn khí đan điền, quát to: - Đi ra đi, ta hơn cầm!
Vèo!
Trong nháy mắt, "Máy chụp x quang" lập tức bị hắn lấy ra từ kho hàng hệ thống, xuất hiện trong tay.
Người của ba đại gia tộc đều cả kinh.
Từ khi Từ Khuyết xuất thủ, bọn họ vẫn nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, đến khi máy chụp x quang xuất hiện, bọn họ không phát hiện bất kỳ sóng linh khí nào trên người Từ Khuyết, điều này chứng minh hắn thật sự không có lấy đồ vật từ trong pháp bảo.
Nói cách khác, phương pháp sử dụng là chính xác.
- Không đúng, ta hiểu rõ rồi!
Đột nhiên, hai mắt Cung gia sáng ngời, cầm lấy sách nhỏ mở đến trang thứ hai, cười lạnh nói:
- Tiểu hữu, ngươi viết khẩu quyết cho chúng ta, không giống với pháp quyết ngươi vừa nói.
- A?
Từ Khuyết làm bộ sửng sốt, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng nói:
- Ta nhớ rồi, pháp quyết này thật sự viết sai, xin lỗi, pháp quyết này quá phức tạp, ta lẫn lộn, đúng là hơn cầm, mà không phải ốc đức tiểu.
- Haha, ngươi cố ý chứ gì?
Lão giả Cung gia lạnh giọng hỏi.
Lão giả Khương gia vẫn nhíu chặt lông mày, ông ta cảm thấy Từ Khuyết không thể đơn giản như vậy, lại chủ động giúp ông ta làm rõ hiềm nghi.
Lúc này, Từ Khuyết tỏ vẻ cười làm lành đeo lên nhẫn chứa đồ, cũng lấy ra một tấm trung cấp Thần Hành Độn Tẩu Phù, ném về phía Khương Ly Mộc, chắp tay nói:
- Khương tiền bối, vừa nãy là vãn bối sai làm, làm hại tiền bối bị hiểu lầm. Đây là một tấm Súc Địa Thành Thốn Phù, là thứ vãn bối đối bồi tội với ngươi.
- Cái gì? Súc Địa Thành Thốn Phù?
Người của ba đại gia tộc vừa nghe lời này, sắc mặt liền thay đổi.
Súc Địa Thành Thốn đó, vậy cũng là thần thông vượt quá pháp quyết, tại sao tiểu tử này lại có?
Mà Khương Ly Mộc lại đột nhiên cười lạnh, cũng không đưa tay đón lấy phù lục của Từ Khuyết, lắc đầu nói:
- Ngươi nếu thật sự có phù lục thần kỳ như thế, vì sao không sớm đào tẩu, còn muốn chịu thua như vậy?
- Híc, ti thật biết nói đùa, với thực lực cùng địa vị của ba gia tộc các ngươi ở Tu Tiên Giới, vãn bối cho dù có nhiều Súc Địa Thành Thốn Phù hơn nữa, lại có thể trốn bao lâu? Vì thế ta không hi vọng kết thù với ba đại gia tộc, dù sao ta cũng đã đưa hướng dẫn sử dụng cho các ngươi, hi vọng mọi người đều lui một bước, ngày sau còn gặp mặt.
Từ Khuyết cười nói.
Mấy người vừa nghe, cũng cảm thấy lời này rất có đạo lý.
Đừng nói là bọn họ là ba đại gia tộc, cho dù chỉ có một gia tộc, tu sĩ tầm thường cũng không dám trêu.
Vì thế Từ Khuyết có loại ý nghĩ này, hoàn toàn phù hợp với suy nghĩ của ba tên cường giả.
Hắn sở dĩ không chạy, là vì biết không chạy được bao lâu, cho nên mới chủ động lưu lại, thành thật giao ra phương pháp sử dụng, chỉ vì mạng sống.
Khương Ly Mộc cũng khẽ gật đầu, đồng thời cũng biết vừa nãy không lấy ra được thần vật, là vì khẩu quyết niệm sai.
Tuy rằng còn không kiểm tra thật giả ra sao, nhưng ông ta nghe xong lời Từ Khuyết nói thì cũng đã tin hơn nửa.
Bởi vì ông ta đến từ Khương gia, chỉ là một tên thiên tài bé nhỏ, sao có lá gan dám trêu đùa Khương gia bọn họ?
...
Nhưng lúc này Liễu Tĩnh Ngưng và Husky, lại trợn mắt há mồm nhìn Từ Khuyết.
Lấy hiểu biết của bọn họ với Từ Khuyết, đương nhiên biết tên này tuyệt đối không thể có tính cách này.
Chịu thua? Bồi tội?
Đùa gì thế, dù thế giới sắp hủy diệt, thì tên này cũng không thể đồng ý nhận lấy một chút thiệt thòi nào.
Âm mưu!
Nhất định có âm mưu!
Hơn nữa là đại âm mưu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận