Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1555: Khôi Phục Ký Ức

Khi còn ở Thiên Châu, lúc Từ Khuyết trùng hợp gặp mặt hồn phách phụ mẫu Hiên Viên Uyển Dung, liền biết Hiên Viên Uyển Dung có một đoạn quá khứ bi thảm. Đó là một gia đình bất hạnh, Thiên Cung Viện lấy nguyên nhân mẫu thân Hiên Viên Uyển Dung là ma nữ, muốn mạnh mẽ chia rẽ, đến cuối cùng phụ mẫu Hiên Viên Uyển Dung bỏ mình, tàn hồn bị giam cầm vĩnh thế tại tổ địa phía sau núi Thiên Cung Viện. Về phần cụ thể đã xảy ra chuyện gì, Từ Khuyết cũng không rõ.
Cho nên lúc mới đến thế giới ký ức, Từ Khuyết nhìn thấy Hiên Viên Uyển Dung rất bình thường, còn chưa rời khỏi Thiên Cung Viện, vô thức liền cảm thấy cha mẹ của nàng còn khoẻ mạnh, bi kịch năm đó còn chưa phát sinh. Nhưng bây giờ Husky nhắc tới Ký Ức Bảo Châu, Từ Khuyết mới đột nhiên phản ứng lại, cảm thấy không thích hợp. Thời điểm phụ mẫu Hiên Viên Uyển Dung xảy ra chuyện, Hiên Viên Uyển Dung hẳn còn nhỏ mới đúng, chắc chắn sẽ không lớn như hiện tại, chuyện này nhất định có vấn đề! Vì thế viên Ký Ức Bảo Châu này ẩn chứa một đoạn ký ức nào đó của Hiên Viên Uyển Dung? Đây cũng là nguyên nhân Hiên Viên Uyển Dung còn lưu lại Thiên Cung Viện.
- Đậu xanh, cảm giác sắp xảy ra đại sự. Từ Khuyết trong lòng chậc chậc tự nói. Hắn chắc chắn sẽ không ngăn cản Hiên Viên Uyển Dung khôi phục ký ức, dù sao đây là thế giới ký ức, hơn nữa Hiên Viên Uyển Dung chân chính trước đây chắc chắn đã khôi phục ký ức, bằng không sau này cũng sẽ không rời khỏi Thiên Cung Viện, ngủ say trong Táng Tiên Cốc ở Ngũ Hành Sơn.
Hơn nữa Husky vừa rồi nói rất rõ ràng, nếu như chạy không thoát Hiên Viên Uyển Dung đuổi bắt, nó liền sẽ ném Ký Ức Bảo Châu ra phân tán lực chú ý của Hiên Viên Uyển Dung. Rõ ràng trước kia con hàng này dùng cách đó để thoát thân, bằng không dựa theo thế cục vừa rồi, nếu Từ Khuyết cùng Đoạn Thất Đức không có đi ra thò một chân vào, Husky nhất định sẽ bị Hiên Viên Uyển Dung đuổi kịp. Mà lúc này, nội tâm của Hiên Viên Uyển Dung cũng rất rung động.
Nàng từ không biết trong Tàng Bảo Các của Thiên Cung Viện, lại có Ký Ức Bảo Châu thuộc về mình. Ký Ức Bảo Châu là vật gì nàng rất rõ ràng, đó là ký ức không cách nào tiêu trừ, bị người cưỡng ép từ trong đầu rút ra. Loại phương thức này khác với cưỡng ép xóa đi ký ức, cưỡng ép xóa đi ký ức sẽ làm Thần Hồn bị thương, ảnh hưởng to lớn đối với việc tu luyện, nhưng thông qua Ký Ức Bảo Châu rút ra ký ức, sẽ không có bất kỳ tổn thương gì.
Thiếu hụt duy nhất chính là ký ức bên trong Ký Ức Bảo Châu không cp1 cách nào xóa sạch, nếu như cưỡng ép phá hư Ký Ức Bảo Châu, ký ức ở trong đó sẽ quay về nguyên chủ. Nhưng chuyện quan trọng nhất hiện tại là thân là thủ tịch đệ tử Thiên Cung Viện trọng điểm bồi dưỡng, nàng lại bị rút ký ức qua, hơn nữa nàng còn không hề hay biết gì. Ký Ức Bảo Châu trong miệng Uy Vũ Vương hẳn có sự tình liên quan đến thân thể của nàng, có thể giúp nàng hiểu rõ quá khứ bản thân hơn, nàng từ nhỏ đã lớn lên tại Thiên Cung Viện, phụ mẫu đều là đệ tử Thiên Cung Viện, trong một lần thẦm gia nhiệm vụ bí cảnh đã bỏ mình. Trong này nhất định có chuyện nàng không biết.
- A, tại sao các ngươi đều im lặng như thế? Bản thân tôn không có gạt người, Ký Ức Bảo Châu kia bản thân tôn từng xem qua rồi, sự tình bên trong quá kinh khủng, đám người Thiên Cung Viện kia đúng là hỏng tới cực điểm. Husky gào to nói, vừa nói vừa móc ra một khỏa ngọc châu. Toàn thân ngọc châu kia hiện đầy phù văn màu vàng, rõ ràng bị cao nhân dùng cấm chế cường đại phong tỏa rồi, bên trong có từng hình ảnh nhỏ xíu lấp lóe xuất hiện, trừ phi thần thức cường đại, nếu không không có cách nào xuyên qua cấm chế, nhìn trộm những thứ bên trong. Husky có thể ở dưới tình huống không làm cấm chế hư hao, nhìn trộm nội dung bên trong, xem ra thần thức rất không tầm thường.
- Đoàn huynh đệ! Lúc này, Từ Khuyết nhìn về phía Đoạn Thất Đức, cười nói:
- Viên Ký Ức Bảo Châu này hẳn không có giá trị với người, có thể giải khai nó hay không, để ký ức lộ ra, vật quy nguyên chủ.
- Đương nhiên có thể, lão tư cũng rất tò mò, Thiên Cung Viện thủ tịch đệ tử Hiên Viên Uyển Dung đại danh đỉnh đỉnh, còn có ký ức thần bí thế nào, thế mà bị phong tồn lại. Đoạn Thất Đức tùy tiện khua tay nói, Ký Ức Bảo Châu cũng không trân quý, còn không bằng bán cho Từ Khuyết một cái nhân tình. Từ Khuyết cũng biết Đoạn Thất Đức sẽ đáp ứng, gật đầu cười cười, nhìn về phía Hiên Viên Uyển Dung:
- Hiên Viên cô nương, người phải chuẩn bị tâm lý, chờ một lúc ngươi nhìn thấy, rất có thể sẽ khiến tằm quan của ngươi sụp đổ, dù sao trong Thiên Cung Viện cũng không phải toàn người tốt.
- Im ngay. Trí nhớ của ta rất hoàn chỉnh, không có bị phong tồn qua, Ký Ức Bảo Châu này không liên quan gì đến ta, đến cùng các ngươi muốn làm gì? Hiên Viên Uyển Dung trầm giọng nói, nhưng ngữ khí cùng thần sắc đã không còn lạnh nhạt giống như lúc bình thường. Hiện tại, nội tâm của nàng đã có chút bối rối. Nếu Ký Ức Bảo Châu này là thật, vậy những ký ức hiện tại của mình là thế nào.
- Husky, đến, mở Ký Ức Bảo Châu ra Từ Khuyết cũng không trả lời Hiên Viên Uyển Dung, chuyện này không cần sính miệng lưỡi, mắt thấy mới là thật. Hơn nữa hắn cũng rất tò mò, quá khứ của Hiên Viên Uyển Dụng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chuyện này liệu có liên quan đến việc Thiên Cung Viện bị hủy diệt không.
- Mở cái con khỉ, các ngươi giam cầm bản thần tôn ở đây, bản thân tôn không mở được, thức thời liền thả bản thân tôn ra. Husky cả giận nói.
- Chuyện nhỏ. Đoạn Thất Đức hời hợt nói một tiếng, nhẹ tay vung lên, ngọc châu trong móng vuốt Husky lập tức bay ra.
- CMN, bản thân tôn bảo các ngươi giải khai cấm chế, không bảo các ngươi giật đồ, còn thiên lý hay không? Husky lập tức nổi giận Đoạn Thất Đức cùng Từ Khuyết vô cùng ăn ý coi nhẹ nó, lực chú ý đã rơi vào Ký Ức Bảo Châu. Cũng không cần Từ Khuyết mở miệng, đầu ngón tay của Đoàn Thất Đức điểm nhẹ, trực tiếp mở phong ấn bên trong Ký Ức Bảo Châu ra, xem ra con hàng này rất Ầm hiểu cấm chế chi đạo.
Sưu! Phong ấn vừa mới mở ra, một vệt sáng từ bên trong Ký Ức Bảo Châu lướt đi. Hiên Viên Uyển Dung không có ngăn cản, cũng không thể ngăn cản, nàng cơ hồ quên cả hô hấp, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm đạo lưu quang kia. Ký ức này, đến cùng là gì?
Âm! Theo một tiếng vang trầm, lưu quang trên không trung nổ lên. Một đạo quang ảnh xuất hiện, giống như một bức họa, bày ra ở trước mặt mấy người, bên trong “bức họa”, từng bóng người phun trào, dần dần ngưng tụ, sinh động như thật. Ánh mắt của mọi người ở đây đều nhìn chăm chú bức họa trong quang ảnh. Bức họa bắt đầu, đây là góc nhìn của Hiên Viên Uyển Dung, là góc nhìn của một hài đồng, nàng nhìn những người lớn kia, bọn họ đều cao hơn nàng rất nhiều.
Tràng cảnh trong hình là phía sau núi Thiên Cung Viện, phía trước có mười mấy người chặn đường đi, ở trong có mấy gương mặt quen, tỉ như viện trưởng Thiên Cung Viện Vương Xích, còn có mấy người phó viện trưởng và trưởng lão Thiên Cung Viện. Cùng lúc đó, hình ảnh chuyển một cái, bên cạnh có một một bàn tay lớn nắm cánh tay nhỏ của nàng, chủ nhân bàn tay là một Nam nhân cao lớn đẹp trai, trên mặt giữ một chút râu ria, dương cương chính khí. Từ Khuyết nhận ra Nam nhân này, chính là hồn phách trước kia, phụ thân của Hiên Viên Uyển Dung — Hiên Viên Kỹ Thương.
- Cha, không phải người nói dẫn con đi gặp mẫu thân sao? Tại sao lại đến phía sau núi? Tại sao viện trưởng bá bá không cho chúng ta đi qua đây? Một tiếng nhõng nhẽo vang lên, hiển nhiên là âm thanh lúc nhỏ của Hiên Viên Uyển Dung. Lúc âm thanh này vang lên, lại nhìn hình ảnh người trong bức họa, cả khuôn mặt của Hiên Viên Uyển Dung đã mất đi huyết sắc, vô cùng trắng bệch. Thân thể của nàng hơi phát run, một loại cảm giác bị thương cùng phẫn nộ mãnh liệt từ trong mắt nàng tuôn ra. Rõ ràng, cùng với quang ảnh xuất hiện, trí nhớ của nàng cũng đang khôi phục theo thời gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận