Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 620: Mau Tới Đây Đánh Ta

- Ta giúp ngươi!
Lúc này, một đạo âm thanh như hòa nhưng kiên định vang lên.
Mọi người đều phục hồi lại tinh thần, đúng là Liễu Tĩnh Ngưng đáp lại Khương Hồng Nhan, hơi nghiêng người đi, có vẻ như thật muốn xông vào cứu Từ Khuyết.
Vài ông lão Cực Lạc Tông biến sắc mặt tại chỗ, vội chặn đường đi của nàng, mở miệng khuyên bảo:
- Thánh Nữ, tuyệt đối không thể kích động! Nếu như mang thiếu niên kia đi, những người kia sẽ đối phó Cực Lạc Tông chúng ta như thế nào?
- Tránh ra!
Sắc mặt của Liễu Tĩnh Ngưng lạnh lẽo, lạnh giọng nói.
Vài ông lão kia cúi đầu, vẫn không tránh ra:
- Thứ cho lão hủ không thể tuân mệnh, thiếu niên kia đã không thể sống được, ngươi cần gì phải vì một kẻ hấp hối sắp chết, liên luỵ Cực Lạc Tông vào...
- Ta không nói lại lần thứ ba, tránh ra cho ta!
Liễu Tĩnh Ngưng trầm giọng nói, ngữ khí cực kỳ lạnh lẽo, con ngươi tỏa ra sát khí.
Một đời ma nữ nổi giận, khí thế không giống người thường, nếu ai ngăn cản nàng, nàng liền giết người đó, dù cho là người của Cực Lạc Tông cũng không ngoại lệ.
Rất nhiều người ở đây đều khiếp sợ, thậm chí là đám Thánh Tử Thánh Nữ như Tiếu Mộc Nam, sắc mặt cũng không khỏi trở nên nghiêm nghị.
- Không hổ là ma nữ, thực sự là không đơn giản.
Con ngươi của Tiêu Thái Huyền híp lại, từ tốn nói.
- Lúc ta còn chưa đi Phệ Huyết Thâm Uyên, từng đánh với nàng một trận, kết quả hoà nhau. Nhưng bây giờ, ta vẫn không cảm thấy ta có thể thắng được nàng.
Sắc mặt của Tiếu Mộc Nam cũng ngưng trọng nói.
- Chuyện này cũng rất bình thường, đã sớm nghe nói, vị trí Thánh Nữ Cực Lạc Tông năm đó tràn ngập máu tanh, nhưng cuối cùng nàng thắng, chính tay giết hơn trăm tên đồng môn.
- Ha ha, đâu chỉ như vậy? Thánh Tử Cực Lạc Tông cũng từng muốn gây rối đối với nàng, kết quả vừa mới mở miệng còn chưa kịp hành động, liền bị nàng tru diệt, đầu treo ở ngoài cửa chính điện của Cực Lạc Tông, liền Tông chủ của các nàng đều chỉ có thể trợn một con nhắm một con mắt, cuối cùng sống chết mặc bây.
- Chỉ là không nghĩ tới, một ma nữ như vậy, lại duy trì tình nghĩa cùng với Khương Hồng Nhan, năm đó lúc chúng ta còn nhỏ, quan hệ giữa hai người các nàng cũng xác thực không tệ.
Không ít Thánh Tử Thánh Nữ nhớ lại chuyện cũ lúc tuổi nhỏ, hơi cảm thấy xúc động.
Chỉ có Thánh Nữ Bạch Linh Nhi của Bạch gia, sắc mặt lúc này tái nhợt, tỏ vẻ sương lạnh, cảm thấy mọi người là đang đánh mặt nàng.
Năm đó muốn nói người cùng Khương Hồng Nhan có quan hệ tốt nhất, dĩ nhiên chính là Bạch Linh Nhi nàng, nhưng bây giờ nàng lại coi Khương Hồng Nhan là tử địch, Liễu Tĩnh Ngưng lại vẫn cùng Khương Hồng Nhan duy trì tình nghĩa, điều này làm cho nàng rất tức giận.
Mà lúc này, vài ông lão Cực Lạc Tông cảm thụ được loại sát ý trên người Thánh Nữ của mình, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Nhưng trên thực tế, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy sợ hãi, tuy thực lực cảnh giới tương đương với Liễu Tĩnh Ngưng, nhưng vào đúng lúc này, khí thế của một mình Liễu Tĩnh Ngưng lại lấn át mấy người bọn họ.
- Thánh Nữ, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, làm như thế, làm sao giao phó với Tông chủ?
Cuối cùng, một ông già thở dài, tránh đường ra.
Liễu Tĩnh Ngưng không hề đáp lại, thân hình hóa thành một cái bóng mờ, đột nhiên hướng Từ Khuyết phóng đi.
Mà lúc này, Husky đứng ở bên cạnh Từ Khuyết, tỏ vẻ sốt ruột nói: - Tiểu tử, ngươi nhanh vận dụng loại phù lục kia, trước tiên thoát thân đi, bản thần tôn lần này không chạy, ở đây giúp ngươi chặn hậu!
- Ta... ta không sao.
Từ Khuyết hữu khí vô lực nói, công năng tự động chữa trị mặc dù đang vận chuyển, nhưng thương thế của hắn quá nghiêm trọng, căn bản không có cách nào lập tức khỏi hẳn.
Dù sao đây chỉ là hệ thống tự động chữa trị, còn kém rất xa cái gọi là pháp quyết bất tử bất diệt, càng không sánh được trong bí chữ "Giả" trong cửu bí, đó chính là vô thượng thánh pháp tích huyết trùng sinh.
- Đậu phộng, đều đã thành như vậy ngươi còn nói không có chuyện gì, bản thần tôn còn là lần thứ nhất nhìn thấy có người thảm như vậy, bị xương của mình đâm thành tổ ong vò vẽ, gào, bản thần tôn không nhìn nổi, ngươi mau mau chạy đi.
Husky thúc giục.
Ầm ầm!
Trên vòm trời lần nữa vang vọng, bốn phía một mảnh ngột ngạt, thiên uy bàng bạc.
Thiên Kiếp còn cường đại hơn hồi nãy, sắp đánh đến nơi.
Lúc này, Từ Khuyết lại thoi thóp nói:
- Husky, mau... mau tới đây đánh ta!
- Cái gì?
Husky lập tức trợn to hai mắt, cho rằng mình nghe lầm.
Mọi người ở đây cũng đều đang chăm chú nhìn Từ Khuyết, kể cả Liễu Tĩnh Ngưng vừa mới tới, cũng nghe được Từ Khuyết nói, liền sửng sốt tại chỗ.
Đây là tình huống như thế nào?
Đều đã bị thương thành như vậy, còn nói người ta đến đánh hắn?
Chẳng lẽ là... chịu đựng thống khổ không được, muốn được chết sảng khoái sao?
- Tiểu tử ngươi điên rồi? Bản thần tôn đấm xuống, ngươi còn không chết sao?
Husky cả kinh nói.
Khóe miệng của Từ Khuyết còn đang chảy máu, lắc đầu nói:
- Nói ngươi đánh ngươi cứ việc đánh, hướng về ngực ta mà đập, ta còn có thể cứu chữa một chút.
- Mẹ nó, đây là phương pháp cứu chữa tào lao gì? Không làm, bản thần tôn không muốn giết ngươi.
Husky trực tiếp từ chối, nó cảm thấy Từ Khuyết là muốn được chết sảng khoái.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng cất bước đi tới, mặt không chút thay đổi nói:
- Đừng nói chuyện, đi theo ta.
- Đừng đụng tới ta, ta cảnh cáo ngươi, đừng đụng vào ta, trừ phi ngươi đồng ý đánh ta!
Từ Khuyết lấy hết khí lực nói.
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Lúc như thế này ngươi còn muốn hồ đồ sao? Khương Hồng Nhan đã sắp chết rồi, ngươi cũng muốn đi cùng nàng ư?
Ầm ầm!
Tia chớp màu vàng óng chói mắt xẹt qua vòm trời, đem khu vực bị mây đen che lấp này chiếu sáng lên.
Vẻn vẹn chỉ là lóe lên, Từ Khuyết nhưng nhìn thấy con ngươi của Liễu Tĩnh Ngưng đỏ chót, có chút ướt át.
Hắn hơi kinh ngạc, nhưng cũng biết Thiên Kiếp lập tức muốn tới, vội vàng thúc giục:
- Ta không chết được, nàng càng không chết được, các ngươi mau mau ra tay, giúp ta đem xương trên người đánh trở lại, nhanh!
- Đem xương đánh trở lại?
Husky lập tức trợn mắt lên, kinh ngạc đến ngây người.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng khiếp sợ, hiển nhiên không nghĩ tới, mục đích của Từ Khuyết, là phải đem những xương gãy trên người xuyên ra ngoài da thịt này, đánh về trong cơ thể.
Híttt!
Mọi người ở đây cũng nghe thấy Từ Khuyết nói, đều hút vào một hơi khí lạnh.
Chuyện này... trời ơi cũng quá ác với bản thân rồi.
Nhiều xương gãy như thế, nếu như đánh vào trong cơ thể, sẽ phải chịu đựng thống khổ dằn vặt lớn cỡ nào, chuyện này quả thật là sống còn khó chịu hơn chết.
Rất nhiều người cảm thấy da đầu tê dại, căn bản là không có cách tưởng tượng ra loại đau đớn này.
Hơn nữa coi như những chiếc xương gãy này được đánh lại vào trong cơ thể, bọn họ cũng không cảm thấy Từ Khuyết sẽ có thể hồi phục, tất cả xương cũng đã nát tan gãy vỡ, lại đập đi vào, khả năng ngũ tạng lục phủ đều sẽ bị nát tan.
Hắn đến cùng là muốn làm gì? Cần gì trước khi chết phải trải qua thống khổ như vậy?
Đến lúc như thế này, mọi người cũng đã rõ ràng, Từ Khuyết tu luyện cũng không phải là pháp quyết bất tử bất diệt trong truyền thuyết, nếu thật sự có Bất Hủ Trường Sinh Quyết, hắn cũng sẽ không thảm như thế, đã sớm khôi phục như lúc ban đầu.
- Hắn đến cùng là nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ còn muốn khôi phục?
Có người cau mày, nghi ngờ nói, không hiểu Từ Khuyết tại sao lại đưa ra loại yêu cầu này.
- Không thể, thế gian ngoại trừ Bất Hủ Trường Sinh Quyết, không có pháp quyết nào có thể có được năng lực hồi phục kinh người. Nhưng mà nếu như có Bất Hủ Trường Sinh Quyết, hắn đã sớm khỏi hẳn.
Cả người Đổng Căn Cơ chật vật, hai chân mơ hồ đều cảm thấy đau, cắn răng cười lạnh nói:
- A, hắn chỉ là muốn chết có thể diện, không muốn chết quá khó coi.
Mọi người đều ngẩn ra, nhưng không khỏi gật đầu.
Bởi vì cách nói này của Đổng Căn Cơ, tựa hồ rất có sức thuyết phục, Từ Khuyết bây giờ xương cả người đâm ra bên ngoài cơ thể, thật là khó coi.
- Husky, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau mau lên!
Lúc này, Từ Khuyết nhìn về phía Husky, cắn răng hô.
Chỉ có hắn rõ ràng, dáng vẻ ấy của mình, nếu như dựa vào hệ thống tự động khôi phục, không có mười ngày nửa tháng, tuyệt đối không tốt đẹp được.
Trừ phi mượn ngoại lực, đem xương đánh về trong cơ thể, cho dù đều bị gãy vỡ, hệ thống cũng có thể cấp tốc khôi phục cho hắn.
Đương nhiên, điều này cần trải qua dằn vặt cùng thống khổ to lớn, nhưng bây giờ có Thiên Kiếp càng mạnh mẽ hơn sắp buông xuống, nếu như hắn không hồi phục, Khương Hồng Nhan sẽ hóa thành tro tàn, đến lúc đó lại một người phụ nữ nữa chết ở trước mặt hắn, hắn tuyệt đối không thể nào tiếp thu được.
- Husky, mau ra tay!
Con ngươi của Từ Khuyết quét về phía Husky, không cho phép phủ định nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận