Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1303: Thật Náo Nhiệt

Toàn trường vắng lặng.
Mạc Quân Thần nói một phen hùng hồn, khí thế như cầu vồng, chấn động tới đông đảo đệ tử Dao Trì ở đây.
Tạc Thiên Bang lúc nào có trăm vạn bang chúng? Nghe đều chưa từng nghe nói tới mà.
Bạch Thải Linh cũng lộ ra vẻ ngơ nhác, nhìn Mạc Quân Thần, trong khoảng thời gian ngắn càng cảm thấy kinh ngạc.
Vốn đang cảm thấy vị cường giả Kim Tiên cảnh đỉnh phong này có một thân chính khí, là một người rất bình thường, nhưng bây giờ nhìn lại tựa hồ không phải, có thể lẫn cùng với Husky và Đoạn Cửu Đức, hơn nửa không phải là người bình thường.
Husky và Đoạn Cửu Đức thì lại tỏ ra vẻ cổ quái, một người một chó nhìn lẫn nhau, xác nhận thông qua ánh mắt, đều từ trong tròng mắt của đối phương nhìn thấy một dấu chấm hỏi.
- "Đậu phộng, Husky lão sư, ngươi không nói cho y biết chân tướng?
- Đoạn lão sư, bản thần tôn tường rằng ngươi đã nói rồi?
Một người một chó truyền âm cho nhau, sau đó lại rơi vào im lặng.
Trăm vạn bang chúng? Trăm vạn cái cờ him! Nếu thật sự có trăm vạn bang chúng, chúng ta đã sớm gọi người, mỗi ngày rêu rao khắp nơi thu lấy phí bảo kê rồi.
Sau mấy hơi thở, Đoạn Cửu Đức một lần nữa hướng về Husky truyền âm:
- Làm sao bây giờ?
- Còn có thể làm sao?
Husky liếc mắt.
- Ngươi nói xem nếu bây giờ nói chân tướng cho y, y có thể sẽ rất mất mặt hay không? Thậm chí còn sẽ bị thương rất nặng? Cảm giác có chút tàn nhẫn.
Đoạn Cửu Đức tỏ vẻ cay đắng, không đành lòng.
- Đồ phế vật nhà ngươi, loại nhát gan, thật vô dụng, vẫn phải để bản thần tôn ra tay.
Husky sau khi truyền âm, lập tức từ trên mặt đất nhảy lên, hét lớn một tiếng:
- Được, nói rất hay! Mạc hộ pháp nghĩa bạc vân thiên cởi mở, bản thần tôn cảm thấy rất vui mừng, nơi này liền giao cho ngươi.
Nói xong, Husky quay đầu liền chạy.
- CMN!
Đoạn Cửu Đức thấy thế, suýt chút nữa tức điên, Husky chạy như thế, chẳng khác gì ném mớ hỗn loạn này cho y.
Mẹ nó chứ, cuối cùng là quá non, bị chó ra chiêu đánh lừa.
Đoạn Cửu Đức thở dài ảo não, vô cùng bất đắc dĩ.
- Mạc hộ pháp, kỳ thực... chuyện này... a...
Y há mồm, nhìn về phía Mạc Quân Thần, chọn lựa ngôn ngữ, muốn dùng phương thức uyển chuyển nhất, để Mạc Quân Thần nhận thức được chân tướng sự thực.
Ầm!
Nhưng vào lúc này, ở cửa ra vào cách đó không xa phía trước, đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, một luồng khí lãng khổng lồ đập tới trước mặt.
- Làm càn!
Mạc Quân Thần trầm giọng hét một tiếng, cực kỳ thô bạo.
Y đã từng là tông chủ Khí Tông ở Địa Châu, nắm giữ khí thế cùng uy nghiêm cường giả, bây giờ ngộ nhận mình chính là hộ pháp của trăm vạn bang chúng, loại khí thế này tự nhiên còn có thể có.
Đối mặt với kẻ địch xâm lấn, y khí phách vô cùng, một tiếng thét ra vang vọng tứ phương.
Cùng lúc đó, một mảnh tối om om xuất hiện.
Lấy Y Đan cầm đầu hơn trăm tên đệ tử của Thần Nông Thị tộc, cộng thêm bảy vị hộ đạo giả Kim Tiên cảnh đỉnh phong, sắc mặt lạnh lẽo chặn ở toàn bộ cửa ra vào.
Ánh mắt của Y Đan sắc bén mà lạnh lẽo, chậm rãi đảo qua tứ phương, sau khi nhìn thấy Từ Khuyết bị vây ở bên trong cửa ngầm, con ngươi y hơi híp lại, lóe qua sát ý nồng đậm, sau đó vừa nhìn về phía Mạc Quân Thần.
- Ngươi mới vừa nói ai làm càn?
Y Đan lạnh giọng chất vấn.
Mạc Quân Thần khí độ không giảm, ngẩng đầu ưỡn ngực, trầm giọng quát lên:
- Người của Tạc Thiên Bang bế quan ở đây, các ngươi lại cố ý gây ra động tĩnh lớn như vậy, đây là đang khiêu khích Tạc Thiên Bang ta hay sao?
- Tạc Thiên Bang?
Y Đan nghe thấy vậy, lông mày lập tức nhíu lại, có chút mơ hồ, căn bản chưa từng nghe tới bang phái này.
Y xoay người nhìn về phía người trong tộc mình, nhưng mà tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mơ hồ, biểu thị không nghe nói qua cái bang phái này, mãi đến tận lúc có một tên đệ tử đột nhiên nhớ ra cái gì đó, mở miệng nói:
- Ta nhớ rồi, con chó kia cùng Đoạn Cửu Đức, tựa hồ đã từng tự xưng đến từ Tạc Thiên Bang, đúng rồi, Từ Khuyết kia cũng đã từng nghe Husky nhắc qua, nói là bang chủ của bọn hắn.
- Từ Khuyết kia là bang chủ Tạc Thiên Bang? Hừ, cha hắn dám giết đệ đệ ta, ngày hôm nay chỉ cần là người của Tạc Thiên Bang, một tên đều không thể buông tha!
Y Đan nói xong, ánh mắt lạnh lẽo một lần nữa quét về phía Mạc Quân Thần.
Lúc này Mạc Quân Thần đã bị Đoạn Cửu Đức dùng sức lôi góc áo lại phía sau, chuyện này làm cho Mạc Quân Thần rất là khó hiểu.
- Đoạn trưởng lão, ngươi đây là có ý gì? Tại sao phải sợ hãi?
Mạc Quân Thần tỏ vẻ không vui nói.
- Ngươi đi cùng lão đầu ta trước đi, chờ một lúc lại nói cho ngươi.
Tiếp đó Đoạn Cửu Đức tỏ vẻ quái lạ nói ra, da đầu cũng đã tê dại.
Nhiều người của Thần Nông Thị tộc đã đến như vậy, y không sợ mới là lạ.
- Ta không đi.
Mạc Quân Thần phất ống tay áo, bỏ qua Đoạn Cửu Đức, mặt một lần nữa hướng tới đám người Y Đan kia.
Trên mặt Y Đan hiện lên một vệt cười trêu tức, nhìn chằm chằm vào Mạc Quân Thần nói:
- Các ngươi muốn đi cũng không thể đi được đi, ngươi đúng là rất có cốt khí, nhưng đáng tiếc cốt khí ở đây cũng không có tác dụng gì.
- Hừ, khẩu khí thật là lớn, chẳng lẽ ngươi thật muốn cùng Tạc Thiên Bang ta không chết không thôi hay sao?
Mạc Quân Thần quát to.
Trong nháy mắt bọn Y Đan liền vui vẻ, lộ ra nụ cười cổ quái.
- Cùng Tạc Thiên Bang không chết không thôi? Ha ha, thật đáng tiếc, Tạc Thiên Bang các ngươi vẫn không có tư cách này, có thể đối địch cùng Thần Nông Thị tộc ta.
Y Đan giống như châm biếm lắc đầu nở nụ cười, cảm thấy như là đang nghe một câu chuyện cười lớn.
Mọi người của Dao Trì cũng lộ ra vẻ không biết nói gì, đều nhìn về phía Mạc Quân Thần, như đang nhìn một người ngốc.
Thần Nông Thị tộc nhà người ta tốt xấu gì cũng là bá chủ của Thái m Tiên Vực, Tạc Thiên Bang các ngươi có sức lực gì để nói chuyện với người ta?
- Y đạo hữu.
Lúc này, Bạch Thải Linh bước ra ngoài, mang theo nghi ngờ nói:
- Không biết chuyến này ngươi đến đây, là ý của Thần Nông Thị tộc, hay là ý của ngươi?"
- Ồ? Bạch Thánh Nữ, lẽ nào ta đến báo thù, còn phải chờ trong tộc hạ lệnh sao? Huống hồ ta cũng tin tưởng, đệ đệ ta bị người giết chết như vậy, trong tộc cũng không thể bỏ qua như vậy, ngươi hỏi vấn đề này, có phải là có chút làm chuyện thừa hay không? Chẳng lẽ ngươi muốn nhúng tay vào việc này?
Y Đan cười quái gở nói.
Y không giống với Y Trọng, Y Trọng là có hi vọng đoạt được vị trí Thần Tử, cho nên mới nỗ lực tiếp cận với Bạch Thải Linh, hy vọng có thể thông gia.
Nhưng Y Đan y không có hi vọng đoạt được vị trí Thần Tử, đối với nữ sắc càng không có dục vọng quá to lớn, cho nên đối với Bạch Thải Linh, y căn bản là không có bất kỳ giọng điệu lấy lòng gì.
- Nói như vậy, tất cả đều là ý của y đạo hữu? Vậy ta chỉ có thể kiến nghị với ngươi, tốt nhất là rời đi, tin tưởng trong tộc ngươi cũng sẽ có ý này.
Bạch Thải Linh biểu hiện lạnh nhạt nói.
Đây là nàng xuất phát từ ý tốt muốn nhắc nhở, dù sao Dao Trì cùng Thần Nông Thị tộc cũng coi như là có quan hệ giao hảo nhiều năm, nếu như Y Đan thật sự chọc giận cha của Từ Khuyết, vị tồn tại nghi giống như Tiên Vương kia, vậy Thần Nông Thị tộc e rằng sẽ phải đối mặt với hậu quả khủng bố.
Nhưng mà Y Đan lại không thể nghe theo Bạch Thải Linh, cho dù bất luận người nào biết bình tĩnh suy nghĩ, kỳ thực không cần Bạch Thải Linh nhắc nhở cũng có thể nghĩ ra được, nếu hộ đạo giả của Y Trọng đều mang theo thi thể đi rồi, vậy cũng chỉ có hai trường hợp có thể xảy ra.
Hoặc là kẻ địch đã bị giết, hoặc chính là kẻ địch quá mạnh, mạnh đến mức Thần Nông Thị tộc cũng không dám đắc tội.
Đáng tiếc lấy tính cách của Y Đan, không thể nghĩ nhiều như thế, y chỉ có một ý nghĩ, chính là giết sạch người của Tạc Thiên Bang để báo thù cho Y Trọng.
- Bạch Thánh Nữ, nếu như các ngươi không nhúng tay vào việc này, như vậy mời ngươi câm miệng. Nếu như các ngươi muốn nhúng tay, vậy cũng chớ trách Thần Nông Thị tộc ta trở mặt, ngày hôm nay ai ngăn cản ta báo thù, ta sẽ không bỏ qua cho người đó, kể cả Dao Trì Thánh Địa của các ngươi!
Y Đan lạnh giọng nói.
Sau đó, y vung tay lên, lớn tiếng hạ lệnh:
- Tất cả mọi người nghe lệnh, giết cho ta, con chó, lão đầu, còn có tên Kim Tiên cảnh kia đều giết, còn nữ nhân kia, sau khi các ngươi bắt muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.
- Rõ!
Sau khi Y Đan hạ lệnh, hơn trăm tên đệ tử của Thần Nông Thị tộc đều lao ra, chia làm ba nhóm nhân mã, giết về phía Đoạn Cửu Đức cùng Liễu Tĩnh Ngưng cùng với Husky, mấy vị hộ đạo giả Kim Tiên cảnh đỉnh phong khác, thì lại đồng thời nhìn chằm chằm vào Mạc Quân Thần.
Bất luận nhìn như thế nào, đây đều là kết cục nghiền ép hẳn phải chết.
- CMN, đừng đánh với bọn họ, theo bản thần tôn đồng thời vọt vào.
Husky thấy tình thế không ổn, cũng không chạy, quay đầu lại hướng về không gian thần cách chỗ Từ Khuyết phóng đi.
Đoạn Cửu Đức cùng Liễu Tĩnh Ngưng nghe thấy vậy, cũng không do dự nữa, đều lướt về phía vị trí của Từ Khuyết.
Mạc Quân Thần cũng không muốn đi lắm, trong lòng rất ngờ vực, tại sao Thần Nông Thị tộc lại dám hung hăng như vậy, liền trăm vạn bang chúng của Tạc Thiên Bang cũng không sợ.
Nhưng mà hiện giờ bên cạnh cũng không có trăm vạn bang chúng, y ngoại trừ lùi lại, cũng không có đường khác.
"Ầm!"
Nhưng mà, còn không chờ bọn Husky và Đoạn Cửu Đức nhằm phía không gian thần cách, mảnh khu vực đen kịt này đột nhiên vặn vẹo một trận, tiếp đó phát ra một tiếng vang thật lớn, hóa thành một mảnh mây mù, trong nháy mắt biến mất ở trước mặt bọn họ.
Một bóng người già nua tang thương, chống gậy, chậm rãi từ bên trong mây mù bước ra, chính là Từ Khuyết.
Trên mặt hắn mang theo nụ cười hòa ái, lộ ra vẻ hiền lành, cười híp mắt nói:
- Ồ, nhiều người như vậy, thật náo nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận