Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1711: Thu Phí Lần Hai?

Nếu không phải ở đây có nhiều Tiên Vương Tiên Tôn, chia đều toàn bộ áp lực, chỉ sợ hiện tại tất cả mọi người đã nằm xuống.
Nhưng vẫn có một ngoại lệ, đó chính là Từ Khuyết đang đứng ở trung tâm thiên kiếp.
Chỉ thấy trong mắt hắn tràn đầy hưng phấn, ngẩng đầu nâng ngực, khí thế hào hùng, bất cứ lúc nào cũng có thể trực diện thiên kiếp.
Sau khi giao ra toàn bộ gia sản, thậm chí bị bức phải viết xuống giấy nợ kếch xù, thấy Từ Khuyết không có động tĩnh, mọi người lập tức gấp.
"Từ đạo hữu, chúng ta đã giao linh thạch, phiếu nợ cũng đã viết, ngươi cũng nên thả chúng ta rời đi đi?" Một tên Tiên Vương tựa như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Không phải đạo tâm hắn không vững, mà là thiên kiếp đã gần ngay trước mắt, nếu còn không đi, vậy liền vĩnh viễn lưu lại đây.
"Ừm?"
Từ Khuyết một mặt thiên chân vô tà nhìn về phía hắn: "Ta lúc nào nói các ngươi có thể đi ?"
"Ngạch. . . Từ đạo hữu ngươi nói thế là có ý gì?" Tên Tiên Vương kia hơi sững sờ, trong lòng dâng lên dự cảm bất tường.
Từ Khuyết duỗi ngón tay, chậm rãi ung dung nói ra: "Vừa rồi ta nói các ngươi giao tiền chuộc đúng không, ta cũng nói tiền chuộc các ngươi không đủ đúng không? Phiếu nợ là tự các ngươi nói ra, ta chỉ dựa theo đề nghị của các ngươi chấp hành, các ngươi nghĩ lại xem, ta lúc nào nói thả các ngươi rời đi?"
Ngọa tào!
Tất cả mọi người sợ ngây người.
Ngươi mẹ nó có ý gì?
Cầm linh thạch xong không cho người ta đi?!
Muốn chơi xấu đúng không?!
"Từ đạo hữu, ngươi đừng đùa như vậy." Tiên Vương vuốt mồ hôi lạnh trên trán, miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói, "Việc này can hệ trọng đại, tuyệt đối không thể đùa như vậy được. . ."
Sắc mặt Từ Khuyết lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Ai mẹ nó đùa với các ngươi?"
Hắn liếc nhìn đám Tiên Vương Tiên Tôn ở đây, cười lạnh nói: "Lúc đầu là các ngươi chủ động truy sát ta, muốn Cổ Phật truyền thừa, hiện tại phát hiện không cướp được liền muốn đi, muốn tới thì tới muốn đi thì đi, nào có chuyện dễ dàng như vậy? Hôm nay tất cả các ngươi lưu lại nơi này đi, nhớ viết kỹ di thư, đề tỉnh hậu đại."
Nói đến đây, Từ Khuyết dừng một chút, sau đó trầm giọng nói: "Nói cho bọn hắn, sau này gặp Tạc Thiên Bang, đều đi đường vòng cho lão tử!"
Tiếng như lôi âm, quanh quẩn trên không trung, tựa như một thanh đại chùy hung hăng đập vào trong lòng chúng nhân.
Ngón tay tên Tiên Vương kia run rẩy chỉ hướng Từ Khuyết, nghiêm nghị nói: "Ngươi dám đùa nghịch chúng ta? Đúng là khinh người quá đáng!"
Từ Khuyết lập tức vui vẻ: "Không sai, ta chính là đang đùa nghịch các ngươi, các ngươi có thể làm gì được ta?"
Oanh!
Đúng lúc này, hoàng kim cự long phía trên bầu trời bỗng nhiên gào thét, sau đó từ trên không lao xuống, thẳng đến chỗ Từ Khuyết.
Thiên kiếp, giáng lâm!
Đám người lập tức run lên, mặt không còn chút máu, tràn đầy tuyệt vọng hét lớn: "Không được!"
Răng rắc!
Một đạo thiểm điện hình rồng chướng mắt tựa như mũi tên xẹt qua bầu trời, đột nhiên phá không đánh tới, trong nháy mắt giáng lâm ở trên đầu Từ Khuyết .
Cùng lúc đó, thiên uy kinh khủng đến cực điểm cũng khóa chặt tất cả mọi người ở trong cấm chế.
Từ Khuyết thân là người độ kiếp, đương nhiên trở thành mục tiêu công kích đầu tiên của hoàng kim cự long.
Bên trong lôi vân màu đen, cũng chia ra mấy chục đạo kim sắc lôi điện, đánh về phía đám Tiên Vương Tiên Tôn.
Đám Tiên Vương ở bên ngoài nhìn thấy một màn này, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Mấy đạo thiên kiếp đánh tới đám Tiên Vương Tiên Tôn, so với Thượng Cổ Hạo Kiếp của Từ Khuyết, nhỏ hơn rất nhiều.
Hoàn toàn không thể so sánh.
Nếu như thiên kiếp của Từ Khuyết là kim long, vậy những thiểm điện kia, chẳng qua chỉ là tiểu xà mà thôi.
Cho dù dung hợp mấy chục đạo kim sắc thiểm điện lại với nhau, cũng không thể đánh đồng với Từ Khuyết .
"Xảy ra chuyện gì? Vì sao mấy đạo kim sắc thiểm điện kia lại nhỏ như vậy?"
"Đúng vậy, Thượng Cổ Hạo Kiếp mà Từ Khuyết ứng phó, kinh khủng tới cực điểm, sao Thượng Cổ Hạo Kiếp đánh tới đám Tiên Vương Tiên Tôn, lại yếu như vậy."
"Chẳng lẽ đám Tiên Vương Tiên Tôn kia dùng thủ đoạn đặc thù, cưỡng ép suy yếu uy lực thiên kiếp?"
Mấy người nghị luận ầm ĩ, chẳng biết tại sao.
Đoạn Cửu Đức bỗng nhiên chắp hai tay sau lưng, làm bộ mở miệng nói: "Chư vị chớ hoảng, lão đạo ta là người từng trải, biết lúc này đang xảy ra chuyện gì."
Mấy tên Tiên Vương nhận ra Đoạn Cửu Đức, lúc đầu muốn động thủ, thế nhưng nhìn thiên kiếp kinh khủng tới cực điểm phía xa, cuối cùng vẫn đè xuống tâm tư này.
Không nhìn thấy đám huynh đệ phía trước bị đánh thành dạng gì sao?
Còn động thủ, đây là ngại mình sống quá lâu?
"Xin đạo hữu chỉ điểm một hai." Tiên Vương chắp tay nói.
Đoạn Cửu Đức bày ra hình tượng tuyệt thế cao nhân, nhìn phía trước, trong mắt là một mảnh mênh mông thâm thúy: "Nói cho các ngươi biết cũng không phải không được, bất quá . . . việc này can hệ trọng đại, nếu lão đầu ta nói ra, chỉ sợ sẽ bị thiên đạo ghi hận, đến lúc đó nếu như bị trả thù, chỉ sợ sẽ không có thủ đoạn bảo mệnh a. . ."
Vừa nói vừa đưa tay phải ra, ngón trỏ ma sát với ngón cái.
Mấy tên Tiên Vương nghe vậy, sắc mặt khó coi giống như ăn phân.
Mẹ nó, lải nhải vòng vo một vòng lớn như vậy, nguyên lai là muốn chỗ tốt.
"Đây chính là linh dược chữa thương gia truyền, hiệu quả trị thương rất tốt, xin đạo hữu hãy nhận lấy." Một tên Tiên Vương từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bình đan dược, đẩy tới.
Đoạn Cửu Đức cực nhanh thu lấy, thừa dịp Husky vẫn chưa nhào tới, nhét đan dược vào trong ngực.
"Móa nó, thật hẹp hòi, thế mà chỉ cho một bình đan dược. . ." Đoạn Cửu Đức nói nhỏ .
Tiên Vương không có nghe rõ, cau mày nói: "Đạo hữu, ngươi vừa nói gì?"
"Không có gì, ta nói phong thái đạo hữu trác tuyệt, vừa nhìn liền biết là cao thủ." Đoạn Cửu Đức đầy mặt tươi cười, giới thiệu cho đám người, "Kỳ thật tình huống này rất bình thường, đám Tiên Vương Tiên Tôn kia tao ngộ Thượng Cổ Hạo Kiếp, kỳ thật mới thật sự là Thượng Cổ Hạo Kiếp, cổ tịch có ghi, Thượng Cổ Hạo Kiếp phía dưới Thần Linh, to như cánh tay, uy lực vô tận."
Tin tức này là lúc còn tại Thiên Châu, Từ Khuyết dùng là thiên kiếp lừa giết mười vị Tiên Vương, lúc ấy trùng hợp có một vị lão giả thông kim bác cổ giảng thuật.
Mặc dù nơi này là Tiên Vân Châu, thế nhưng Thượng Cổ Hạo Kiếp cũng vô cùng hiếm thấy, cho nên dù là Tiên Vương sinh trưởng ở chỗ này, cũng không quá rõ ràng Thượng Cổ Hạo Kiếp đến cùng ra sao.
Lúc này nghe thấy Đoạn Cửu Đức giải thích, không khỏi kinh ngạc dị thường: "Vậy vì sao Thượng Cổ Hạo Kiếp của Từ Khuyết lại mãnh liệt như vậy? Hình thể to lớn như Chân Long, sinh động như thật, phảng phất là cửu thiên thần long hàng thế?"
Đoạn Cửu Đức vuốt vuốt râu, lần nữa ma sát hai ngón tay: "Chuyện này. . . chuyện này can hệ trọng đại. . ."
Khóe miệng tên Tiên Vương kia co giật, ở trong lòng chửi ầm lên.
Mẹ nó, ngươi thế mà muốn thu phí lần hai?
Tổ hợp Khuyết Đức Cẩu quả thật vô sỉ tới cực điểm!
"Đây là một kiện bảo vật ta tìm được ở trong di tích, xin đạo hữu vui vẻ nhận." Tiên Vương ráng duy trì khuôn mặt tươi cười, đưa lên một món tiên khí tàn phá.
Thần sắc Đoạn Cửu Đức tràn đầy ghét bỏ nhận lấy, lúc này mới giải thích cho đám người : "Bởi vì "đạo" tiểu tử Từ Khuyết kia tu luyện, khiến cho thiên địa quy kết hắn vào hàng ngũ Thần Ma Phật, cho nên thiên kiếp hạ xuống biến ảo vô tận, dáng như vạn tượng , uy lực to lớn, đồ Thần diệt Phật tru Ma!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận