Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1487: Cấm Chế Nguy Hiểm

Cùng ngày, đông đảo đệ tử của Thiên Cung Thư Viện đều rút đi, tựa như thoát thân lao ra khỏi thư viện.
Vốn nên là một trong những thế lực bá chủ lớn nhất Thiên Châu, Thiên Cung Thư Viện ở trong vòng một ngày, hầu như tuyên cáo sa sút.
Thuỷ tổ Lý Huyền Kỳ mở ra Thiên Cung Thư Viện đã bị giết, hậu bối chính phó viện trưởng đều tử vong, kể cả những trưởng lão còn lại cũng đều bị diệt, còn có ai dám tiếp tục lưu lại chống đỡ cái thư viện này?
Thêm vào Từ Khuyết thả ra lời hung ác, muốn tiếp quản Thiên Châu, những đệ tử thư viện này chỉ cần không ngốc, liền không thể làm trái lại lời Từ Khuyết.
Bọn họ rút khỏi chốn thị phi này, chạy về thế lực của mình, chuẩn bị đem tin tức chấn động ngày hôm nay về.
Mà Từ Khuyết, cũng thuận lý thành chương chiếm cứ Thiên Cung Thư Viện, đi thẳng đến tàng bảo các của thư viện.
Lúc trước hắn từng hóa thân làm cha của Từ Khuyết, mang theo lệnh bài phó viện trưởng, tiến vào tàng bảo các, nhưng bởi vì bên trong có một trưởng lão trông giữ bảo các, không thể vét sạch được.
Bây giờ Thiên Cung Thư Viện đã không còn người, bảo khố to lớn liền hình dung như một ngọn núi vàng, chờ Từ Khuyết đi đào.
- Tích trữ bên trong tàng bảo các này, không tầm thường, có thể sẽ có vật mà Thiên Cung Viện đời trước để lại, năm đó bản thần tôn không có thời gian ở chỗ này cẩn thận lục soát, bây giờ nhất định phải xới sâu ba tấc đất!
Husky lộ ra vẻ hưng phấn đứng ở ngoài cửa bảo khố, hai mắt sáng rực!
- Lão đầu ta nhớ tới lúc ấy, chúng ta đều cảm ứng được trong bảo khố ẩn giấu một ít cấm chế, nhưng đáng tiếc bị vướng cường giả tọa trấn, không có cách nào manh động, bây giờ vừa vặn đi xem xem bên trong đến cùng có ẩn giấu bí mật gì.
Đoạn Cửu Đức cũng tỏ vẻ nóng lòng muốn thử.
Xét nhà trộm mộ ăn cướp, hiển nhiên là chuyện mà bọn họ cảm thấy hứng thú nhất.
- Đi thôi, tranh thủ thời gian, một lúc còn phải đi Thánh Tông một chuyến.
Từ Khuyết phất phất tay, trước tiên cất bước bước về phía trước, một chưởng đưa ra, trong nháy mắt cấm chế ở cửa bảo khố bị nứt toác.
Ngay sau đó, cả cánh cửa lớn tự động văng ra, một luồng gió từ bên trong thổi ra.
- Đậu phộng!
- Tình huống gì thế này?
- Trong này đã bị người cướp sạch?
- Linh thạch đan dược cùng pháp quyết đặt ở bên trong lúc trước đâu?
Cửa lớn vừa mở rộng, lúc này Husky và Đoạn Cửu Đức kinh hãi kêu thành tiếng.
Từ Khuyết cũng nhíu mày, kinh ngạc một hồi.
Toàn bộ bảo khố đã là một mảnh trống không, vô số thiên tài địa bảo bày ra ở trên giá sát vách tường lúc trước, lại bị lấy đến không còn một mống.
- CMN, tiểu tử mau nhìn, nơi này có cái hang, có người giành trước một bước!
Con mắt của Husky độc ác, lúc này nhìn thấy góc bảo khố, có một lỗ hổng, giống như là lỗ chó bị người từ bên ngoài đào vào.
- Hả? Kích thước của lỗ chó này. . . Husky lão sư, là ngươi làm ra hả?
Đoạn Cửu Đức đánh giá lỗ chó kia một chút, lập tức dùng ánh mắt hoài nghi, khóa chặt Husky.
Husky suýt chút nữa tức giận đến nhảy lên, phẫn nộ quát:
- Thối lắm, bản thần tôn muốn đi vào cũng sẽ quang minh chính đại đi vào, há có thể dùng loại thủ pháp bỉ ổi này?
- Ngươi sẽ!
Đoạn Cửu Đức khẳng định không nghi ngờ.
- Đừng ồn ào, việc này thật sự không phải là do Husky làm ra.
Từ Khuyết lại khoát tay áo một cái, trực tiếp hướng cái hang nhỏ kia đi tới, từ trên mặt đất nhặt lên một cái lông tơ màu vàng óng.
Kể cả vị trí biên giới của cái lỗ, cũng lưu lại một ít lông tơ màu vàng óng, trên đất thậm chí còn lưu lại một ít vết chân nhàn nhạt, hình dạng giống như một đóa hoa sen, nhưng cũng nhỏ như ngón út của người.
Rõ ràng, đây thật sự không phải dấu vết của Husky lưu lại.
- Ồ, đây là lông gì?
Lúc này Đoạn Cửu Đức cũng tiến về phía trước.
Mũi Husky động đậy mấy lần, tỏ vẻ căm tức nói:
- Quan tâm nó là lông gì, ngược lại việc này không phải bản thần tôn làm ra, các ngươi vu khống bản thần tôn, giội nước bẩn cho bản thần tôn, việc này tính thế nào?
- Xin lỗi.
Đoạn Cửu Đức không hề có thành ý nói.
- Xin lỗi có tác dụng sao? Việc này liên quan đến danh tiếng của bản thần tôn.
Husky không tha thứ.
- Hầy, chờ một chút, bang chủ, có thể đưa bộ lông này cho bản tọa nhìn thử hay không?
Lúc này, Mạc Quân Thần lại cả kinh, hướng bên này đi đến, ánh mắt hiếu kỳ đánh giá sợi lông tơ trong tay Từ Khuyết.
Từ Khuyết gật đầu, đưa lông tơ màu vàng kia tới.
Mạc Quân Thần duỗi ra hai ngón tay, cầm lông tơ màu vàng lên, nhẹ nhàng xoa nhẹ mấy lần, lại thả đến trước mũi hít một cái, lắc lắc đầu:
- Kỳ quái, đây có chút giống như bộ lông của một loại Hầu yêu, nhưng mùi lại không giống, bộ lông của Hầu yêu cần phải mang theo một chút mùi khai, thoáng gay mũi, nhưng bộ lông này lại ngầm có hương hoa đào.
- Chắc là Bích Nhãn Kim Hương Hầu.
Tử Hà tiên tử trực tiếp mở miệng nói.
Mấy người bọn Từ Khuyết đều nhìn về phía nàng, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Bích Nhãn Kim Hương Hầu?
Loại Hầu yêu này, vẫn là lần đầu tiên nghe nói tới.
Sắc mặt của Tử Hà tiên tử lại trở nên nghiêm nghị, ngầm thở dài:
- Ngày gông xiềng ở Thiên Châu bị phá, càng ngày càng gần rồi.
- Sư tôn, lời này có ý gì?
Đầu óc của Đoạn Cửu Đức mơ hồ.
- Bích Nhãn Kim Hương Hầu, chính là một loại đặc biệt trong Hầu tộc, bọn nó thích sống một mình, thích trộm cướp, đồng thời trời sinh có một loại thân pháp ẩn dật huyền diệu, móng vuốt có thể xuyên thủng cấm chế, Tiên Vương phổ thông cũng không dám trêu chọc bọn chúng.
Tử Hà tiên tử nói đến đây, hơi dừng lại một chút:
- Bất quá loại vật chủng này không nên tồn tại ở Thiên Châu, nếu như ta không đoán sai, chắc là gông xiềng ở một vài khu vực ở Thiên Châu đã bắt đầu tan vỡ, trùng hợp bị Bích Nhãn Kim Hương Hầu này gặp phải, liền đào ra lẻn vào Thiên Châu.
- Mẹ kiếp, nhân phẩm của loại Hầu yêu này không được nha, lại thích đi trộm cướp!
Lúc này Husky lớn tiếng khiển trách.
- Lão đầu ta khinh bỉ loại Hầu yêu này!
Đoạn Cửu Đức tràn đầy đồng cảm gật đầu.
- Đúng là rất ác liệt, phải nghiêm trị không tha!
Từ Khuyết cũng nắm chặt nắm đấm, quang minh lẫm liệt nói.
Khóe miệng của mọi người ở đây lập tức co giật, trán nổi lên gân xanh.
Tổ hợp Khuyết đức cẩu này, thật sự là không tự biết mình một chút nào.
Phẩm hạnh của Bích Nhãn Kim Hương Hầu có kém, còn có thể kém hơn ba con hàng các ngươi?
- Khà khà, nhưng cũng còn may, cấm chế trong bảo khố này, không có bị con hầu tử kia phát hiện.
Lúc này, Husky lại tiện hề hề nở nụ cười.
Từ Khuyết cũng khẽ gật đầu, thiên tài địa bảo trong bảo khố tuy rằng rất quý giá, nhưng đối với bọn họ mà nói, ngược lại cũng đúng là có cũng được mà không có cũng được.
Bọn họ tới đây một chuyến này, thuần túy là thuận tiện muốn nhìn phía sau cấm chế bên trong Tàng Bảo Các này một chút, đến cùng là ẩn giấu cái gì.
Nếu bây giờ những cấm chế ẩn giấu này đều không bị phá hỏng, nói rõ bí mật bên trong, vẫn chưa bị động tới.
Đoàn người lúc này lướt về phía tầng trên cùng của Tàng Bảo Các, rơi vào trước một mặt vách tường, cấm chế ẩn giấu, chính là ở nơi này.
- Ha, cấm chế ẩn giấu này rất thâm ảo, bản thần tôn cảm giác bên trong nhất định có thứ tốt.
Husky kích động không thôi.
- Bây giờ chúng ta nên cân nhắc nên nhẩn nha phá giải, hay là mạnh mẽ công phá.
Từ Khuyết sờ sờ cằm, có chút chần chừ.
Dựa theo tác phong trước đây, hắn khẳng định là sẽ dùng một đòn Bức Vương Thối đạp lên, mạnh mẽ phá tan cấm chế.
Nhưng vừa rồi Tử Hà tiên tử nói tới chuyện Bích Nhãn Kim Hương Hầu, khiến Từ Khuyết có chút do dự.
Theo lý mà nói, Bích Nhãn Kim Hương Hầu này chính là tồn tại mà cường giả Tiên Vương đều kiêng kỵ ba phần, trí thông minh nhất định không kém, không có lý do gì không phát hiện được trong bảo khố này ẩn giấu đi cấm chế.
Lấy tập tính của Bích Nhãn Kim Hương Hầu, há có thể buông tha cho cấm chế này?
Trừ khi. . . cấm chế này quá mức cứng rắn, Bích Nhãn Kim Hương Hầu không có cách nào mạnh mẽ phá tan, hoặc là, nó không dám mạnh mẽ phá tan.
- Từ Khuyết, cẩn thận một chút.
Lúc này, Khương Hồng Nhan đột nhiên mở miệng, nhẹ giọng nói:
- Thiên Cung Thư Viện là trùng kiến ở bên trên nơi cũ của Thiên Cung Viện năm đó, có rất nhiều thứ, vẫn là của Thiên Cung Viện lưu lại. Cấm chế này, có lẽ cũng là đến từ Thiên Cung Viện, nhiều năm như vậy đều không bị phá tan, chắc hẳn cũng không đơn giản.
- Ta biết, hơn nữa lúc vừa rồi nghĩ tới mạnh mẽ phá tan cấm chế này, ta tựa hồ có loại linh cảm không lành.
Từ Khuyết gật đầu, đồng thời đưa tay ra, nhẹ nhàng tới gần mặt cấm chế ẩn giấu này.
Ding, cơ chế tự động phòng ngự đã khởi động!
Đột nhiên, âm thanh thông báo của hệ thống vang lên.
Từ Khuyết bị dọa sợ hết hồn, lập tức rút tay trở về.
CMN, chuyện gì nữa đây?
Cấm chế này thật sự có nguy hiểm?
Ding, cơ chế tự động phòng ngự đã đóng lại!
Sau khi Từ Khuyết thu hồi cánh tay, âm thanh thông báo của hệ thống một lần nữa vang lên, đóng cơ chế phòng ngự lại.
Điều này làm cho lông mày của Từ Khuyết không khỏi nhíu một cái, cấm chế này quả nhiên thật sự là có nguy hiểm, nhưng mà, lúc hắn tới gần mảnh cấm chế này, rõ ràng không hề có bất kỳ cảm giác gì, ngược lại là hệ thống lại phát giác nguy hiểm?
- Hệ thống, chuyện gì thế, đây không phải là rất nguy hiểm à? Có nguy hiểm gì ngươi nói cho ta, ta tuyệt đối sẽ không lùi bước.
Lúc này Từ Khuyết hơi suy nghĩ, hướng hệ thống hỏi dò.
Hệ thống lại duy trì im lặng, chậm chạp không đáp lại.
- Đậu phộng, không để ý tới ta?
Lúc này Từ Khuyết trừng mắt, một lần nữa đưa tay tới gần cấm chế.
Hệ thống: Ding, cơ chế tự động phòng ngự đã khởi động!
Từ Khuyết cấp tốc thu tay về.
Hệ thống: Ding, cơ chế tự động phòng ngự đã. . .
Từ Khuyết lại đưa tay ra.
Hệ thống: Ding, cơ chế tự động phòng ngự. . .
Từ Khuyết lại thu tay về
Hệ thống: Ding. . .
Từ Khuyết lại đưa tay ra.
Hệ thống:
- CMN. . . Ding, trải qua kiểm tra, phía sau cấm chế ẩn giấu nguy hiểm to lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận