Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 690: Bức Treo

Cho dù Từ Khuyết nói những lời rất thành khẩn. Nhưng Tử Hà tiên tử không hề bị lay động, từ ngày thứ nhất nàng nhìn thấy dáng vẻ Từ Khuyết chạy trốn, liền biết tên này cũng không phải kẻ tốt lành gì, thậm chí trong xương tủy còn xấu hơn cả Đoạn Cửu Đức.
Người như thế sống trong tời kỳ của nàng, tuyệt đối là tồn tại người người hô giết.
Mà đây cũng là thắc mắc của Tử Hà tiên tử, nàng không hiểu người như Từ Khuyết tại sao còn có thể sống đến hiện tại, thầm nghĩ chẳng lẽ là do thế đạo thay đổi.
Cho nên nàng quyết định chuyện thứ nhất sau khi rời khỏi đây, chính là tiêu diệt Từ Khuyết, miễn cho tương lai hắn đi gây hại cho thế gian.
Đương nhiên, nếu như nàng thật sự có thể đi ra, sẽ phát hiện Từ Khuyết đã sớm là kẻ địch của cả thế gian, người người đều muốn giết.
Ví dụ như vào giờ khắc này, ở ngoài bí cảnh, người của các thế lực lớn đã tập hợp lại, ngoại trừ một số người muốn xem trò vui thì đa số người đều đang đợi Từ Khuyết.
Một năm trước, lão tổ các thế lực lớn tái xuất, trong sự thán phục của vô số người đi đến bên ngoài bí cảnh, muốn ôm cây đợi thỏ.
Nhưng từ bắt đầu nửa năm trước, các lão tổ đều lần lượt rời đi, chạy tới Vô Tận Hải Vực ở Bắc Hải đến nay chưa về.
Mãi đến hiện tại, bí cảnh sắp đóng, các thế lực lớn đều phái tới vô số cường giả ngồi đợi Từ Khuyết xuất hiện.
Trong đó vị lão tổ của Thiên Giác Ngưu tộc lại đơn độc lưu lại, rõ ràng không giết được Từ Khuyết thề không bỏ qua.
- Chỉ còn hai ngày bí cảnh sẽ đóng lại, các ngươi nói Từ Khuyết kia có dám ra không?
Có người bắt đầu chờ mong hỏi.
- Bây giờ lão tổ các thế lực lớn đều đã tỉnh lại, khoảng thời gian này cũng không ngừng có người ở bên trong bí cảnh đi ra đi vào, nói không chừng tiểu tử kia đã nhận được tin tức, bị dọa sợ rồi.
- Ha ha, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đi ra, hoặc là tự mình lăn ra, hoặc là bị bí cảnh cưỡng chế truyền tống ra, còn có thể bị vây ở bên trong bí cảnh, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.
- Bất quá nghe người của Đông Hoang tiết lộ, trên người tên kia có một loại phù lục, có thể chạy trốn trong nháy mắt, rất giống Súc Địa Thành Thốn Phù.
- Ha ha, vậy thì như thế nào, ở trước mặt vị lão tổ của Thiên Giác Ngưu tộc kia hắn có cơ hội sử dụng phù lục sao.
- Vị lão tổ kia là người trẻ tuổi nhất trong tất cả các vị lão tổ, nhưng thực lực lại không phải thấp nhất, có người nói hiện tại y đã đạt tới Hợp Thể kỳ tầng sáu rồi.
- Thực lực như vậy, quả nhiên đáng sợ vô cùng. Phất tay một cái cũng đủ tiêu diệt một thế lực.
- Còn lại hai ngày cuối cùng, thật sự mỏi mắt mong chờ, Từ Khuyết giảo hoạt gian trá kia ở trước sức mạnh tuyệt đối cũng chỉ có một con đường chết!
...
Rất nhiều người cười lạnh, rất hi vọng nhìn thấy cảnh lão tổ của Thiên Giác Ngưu tộc tiêu diệt Từ Khuyết.
Mà đám người của Thiên Hương Cốc thì sắc mặt đều có chút tái nhợt.
Hơn một năm nay bọn họ tận mắt nhìn thấy vô số lão tổ, đã tin tưởng Từ Khuyết sẽ rơi vào tình cảnh thập tử vô sinh.
Cho dù hiện tại chỉ còn lại một vị lổ lưu lại chỗ này, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy kết cục sẽ thay đổi.
Bây giờ bí cảnh sắp đóng lại, phần lớn người đã rút đi, nhưng mấy người Trương Tô Lượng cùng Đường Tuyết Như vẫn lưu lại, cho rằng dù sao cũng là người quen cũ với Từ Khuyết, bọn họ muốn làm chút việc, đến lúc cuối có thể giúp nhặt xác hắn.
...
Cùng lúc đó, Từ Khuyết thân là người trong cuộc đang cùng Liễu Tĩnh Ngưng chuẩn bị khởi hành, rời khỏi bí cảnh.
Hắn tin tưởng cách Tử Hà tiên tử làm người, nếu nàng đã hứa hẹn sẽ mang Tiểu Nhu rời đi thì nhất định sẽ làm được.
Cho dù nàng không nói rõ lúc nào, chỉ nói rất nhanh, nhưng kết quả này so với trăm năm sau Từ Khuyết đi vào tìm kiếm Tiểu Nhu thực sự tốt hơn nhiều.
Cho dù Tử Hà tiên tử nói sau khi ra ngoài muốn giết hắn thì hắn cũng không quan tâm.
Theo như hắn nói, chính là... dây tơ hông đã buộc lại rồi, còn muốn mưu sát chồng? Có tin ta dùng suối tuôn báo đáp hay không?
- Tiểu Khuyết Khuyết, xem ra tri kỷ của ngươi thật sự không ít, thế mà lại ẩn giấu một Tiểu Nhu cô nương.
Liễu Tĩnh Ngưng đột nhiên nhìn về phía Từ Khuyết, cười nói.
Lông mày Từ Khuyết khẽ nhướn lên, ra dáng đường hoàng đáp:
- Người thành thật hàm hậu như ta, tri kỷ nhiều là chuyện thường.
- Vấn đề là tri kỷ của ngươi hình như đều là nữ tử.
Liễu Tĩnh Ngưng vẫn nở nụ cười như trước, nhưng ngữ khí lại có chút quái lạ.
Khi ở Ngũ Hành Sơn, nàng đã sớm biết Từ Khuyết quyến rũ vài nữ tử, nhưng nàng cũng không đi để ý, dù sao trong mắt nàng thì Từ Khuyết chỉ là một tên vãn bối.
Nhưng hiện tại nàng không hiểu vì sao lại chú ý, vì thế khi nói tới chuyện này, Liễu Tĩnh Ngưng đều không làm rõ được mình lấy tâm thái gì để chất vấn Từ Khuyết.
Dù sao Từ Khuyết cũng không có nghĩa vụ phải nói cho nàng tại sao nữ tri kỷ nhiều như vậy, nhưng nàng vẫn muốn xem Từ Khuyết sẽ trả lời ra sao.
- Ài!
Lúc này, vẻ mặt Từ Khuyết đột nhiên ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn về phương xa, toát ra vẻ cô đơn, thở dài.
- Làm sao?
Liễu Tĩnh Ngưng ngẩn ra, có chút không rõ vì sao.
Từ Khuyết sờ sờ gò má, phiền muộn nói:
- Hết thảy đều trách ta, trách ta quá đẹp trai, đều là do gương mặt đẹp trai này gây ra họa. Nhưng ta vừa sinh ra đã chú định soái như thế, ta có thể làm sao, ta cũng rất tuyệt vọng.
Nói xong, hai tay hắn chắp sau lưng, cất bước rời đi, để lại cho Liễu Tĩnh Ngưng một bóng lưng cô đơn.
-...
Liễu Tĩnh Ngưng đen mặt lại, trực tiếp đứng im ở tại chỗ.
Một lát sau, nàng mới dẫm dẫm bàn chân nhỏ, mắng một tiếng:
- Tiểu hỗn đản vô sỉ, thực sự không biết xấu hổ!
...
Hai người cuối cùng vẫn trực tiếp đi về lối ra bí cảnh, Liễu Tĩnh Ngưng cũng không nhắc lại chuyện tri kỷ của hắn, dù sao cách lối ra càng gần, nàng càng cảm thấy lo lắng.
Dù sao này một đường đi tới đây, tuy rằng không gặp phải tu sĩ, nhưng vẫn nghe được chút tin tức từ miệng một số người.
Lão tổ của các thế lực lớn hơn một năm trước đều tỉnh lại, thế gian sẽ không còn bình tĩnh nữa.
Hơn nữa bây giờ còn có một vị lão tổ của Thiên Giác Ngưu tộc đang canh giữ ở lối ra bí cảnh, chờ Từ Khuyết xuất hiện.
- Tiểu Khuyết Khuyết, ngươi chắc chắn mình có thể bình an chạy trốn ư?
Tới gần cửa ra, Liễu Tĩnh Ngưng vẫn mở miệng hỏi đến vấn đề mà nàng lo lắng nhất.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, cười nhạt nói:
- Hình như ta chỉ nói qua là không có việc gì, nhưng chưa từng nói muốn chạy trốn, đi thôi tiểu tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy lão tổ Thiên Giác Ngưu tộc kia có thể thắng được một quyền của ta?
Liễu Tĩnh Ngưng nhất thời ngẩn ra, hồi tưởng lại khi Từ Khuyết độ kiếp, một quyền đánh nát mấy trăm chuôi kiếm lớn màu vàng óng, lo lắng trong lòng lập tức giảm đi nhiều.
Nhưng chuyện này không đủ để chứng minh Từ Khuyết thật sự có thể đánh được với một vị lão tổ, dù sao vậy cũng là tồn tại Hợp Thể kỳ, quyền pháp Từ Khuyết mạnh mẽ đến đâu chăng nữa, có thể tự bảo vệ bản thân là tốt lắm rồi.
- Thôi, ngươi ngàn vạn không thể làm bừa, một khi tình thế không đúng liền lập tức dùng phù lục rời đi.
Liễu Tĩnh Ngưng vẫn là trịnh trọng căn dặn một câu.
- A...
Từ Khuyết ba phải cái nào cũng trả lời qua loa, trên mặt lại hiện lên một nụ cười quái dị.
Trước đây đạo uẩn của hắn chưa thành, vẫn một lực tu luyện tiến lên nên không dám dựa vào giết người để lấy kinh nghiệm thăng cấp, chỉ lo sẽ phá huỷ đạo uẩn của mình.
Nhưng bây giờ đạo uẩn của hắn đã thành, cộng với lực lượng bản thân đủ mạnh, từ lâu đã không cần kiêng kỵ.
Hơn nện tại hắn vừa độ xong Lục Cửu Thiên Kiếp, chính là thời điểm cần tăng cấp, lúc này lại có một lão tổ đến tặng kinh nghiệm, lấy tác phong của Từ Khuyết, kinh nghiệm đưa tới cửa sao có thể không thu?
Cho dù đối phương là Hợp Thể kỳ, Từ Khuyết vẫn không để vào mắt.
Nếu như Bức Vương Quyền có giá 1 ngàn điểm trang bức đá lại, vậy thì dùng hai ngàn điểm trang bức, nếu như vẫn không đánh lại, thì 3000 điểm, 4000 điểm, 5000 điểm.
Bức Vương Quyền chính là một phần mềm hack, tên gọi tắt là móc treo trang bức.
"Ầm!"
Sau một ngày, màn chắn ở lối ra bí cảnh vang lên một tiếng trầm thấp.
Hai bóng người từ bên trong bay ra, một nam một nữ tuấn lãng và xinh đẹp.
Mọi người ở đây vội vàng nhìn tới, lập tức trở nên động dung.
- Từ Khuyết!
- Hắn thật sự đi ra!
- Chờ đã, không đúng, tại sao hắn lại đạt đến Luyện Hư kỳ rồi?
- Xem ra lời đồn là sự thật, tên này căn bản không phải tự phế tu vi, hai năm trước hắn là Anh Biến kỳ đỉnh phong, bây giờ ở bên trong bế quan đến Luyện Hư kỳ mới đi ra, tâm cơ bực này thực sự không đơn giản.
- Nghe nói hắn không có đạo uẩn, nhưng bây giờ lại có thể bước vào Luyện Hư kỳ, hiển nhiên là trong bí cảnh đạt được cơ duyên.
- Hắc hắc, nhưng đáng tiếc, vị lão tổ Thiên Giác Ngưu tộc kia đang đợi tiểu tử này đi ra lấy cái chết tạ tội.
Sau khi kinh ngạc qua đi, mọi người lại bắt đầu cười trên sự đau khổ của người khác.
Bởi vì mặc kệ Từ Khuyết gặp được cơ duyên gì, theo bọn họ thấy, Từ Khuyết đã không khác gì người chết cả.
Ầm!
Đúng lúc này trên một ngọn núi cách đó không xa, đột nhiên nổ tung một tiếng, hư không giống như bị người quấy động, một luồng uy thế mạnh mẽ như vạn quân lập tức bao phủ tới.
Loại khí thế ngột ngạt này khiến vô số người ở đây đều cảm thấy nghẹt thở, trên trán không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh.
Thực lực lão tổ Hợp Thể kỳ quả thật quá khủng bố.
Liễu Tĩnh Ngưng không khỏi cắn răng, đang muốn truyền âm nói Từ Khuyết nhanh chạy.
Nhưng lúc này, trên đỉnh núi lại truyền đến một tiếng lãnh đạm, nổ vang như tiếng sấm mùa xuân.
- Ngươi chính là Từ Khuyết sao? Rất tốt, cho ngươi thời gian ba nhịp thời, lăn tới trước mặt bản tọa dập đầu!
Lão tổ Hợp Thể kỳ mở miệng, lộ ra khí thế thô bạo cùng ý tứ uy hiếp không thể nghi ngờ.
Dù mọi người ở đây biết lời này không phải nói với bọn họ, trong nháy mắt vẫn không khỏi thất sắc.
Nhưng Từ Khuyết vẫn vân đạm phong khinh đứng tại chỗ như cũ, khóe miệng chậm rãi giương lên:
- Thật tốt, vừa bế quan đi ra lại có người đưa thịt bò tới đây cho ta lót dạ! Ngưu Độc Tử, nói đi, muốn bán bao nhiêu tiền?
Bạn cần đăng nhập để bình luận